Chương 223
Thủy Ti Liễu
2024-07-24 21:52:39
“Em cũng có cảm giác, em dám nói em không thương anh sao?” Đàn ông
càng không có được thì thần trí lại càng bị ham muốn bao trùm, Lương Phi Phàm thật sự không muốn buông. Có mấy lời bị đè nén quá lâu, có một số
việc, một số cảm xúc cũng bị đè nén quá lâu, đến thời điểm muốn có thì
đàn ông bá đạo sẽ luôn không từ thủ đoạn nào…
Anh muốn cô, quá nhớ thân thể của cô…
“Bạch Lộ, anh yêu em, cho anh…”
“Lương Phi Phàm… Anh buông ta… Tỉnh táo một chút! Tôi… không muốn… Tôi không muốn!”
Anh coi mình là cái gì? Tờ đơn ly dị đã ở trước mặt, anh đã sắp cùng người đàn bà khác kết hôn rồi vậy mà bây giờ còn đè ở trên mingf, miệng lại không ngừng nói ‘muốn’? Đây coi cô là cái gì?
…
Chuông điện thoại không ngừng vang lên. Rốt cuộc lý trí của người đàn ông này tưởng như đã mất từ từ tỉnh táo lại từ trong sóng tình mãnh liệt. Đầu ngón tay anh chạm vào cô, là nước mắt của cô, cũng là ánh mắt ướt hồng của cô, trong đáy mắt ưu tư đó là kháng cự, là thống khổ, còn có kinh hoàng.
Anh đang làm gì?
Đột nhiên nhận ra mình vừa mới hành động mất kiểm soát, Lương Phi Phàm cau mày, ôm lấy thân thể cô, hít sâu hai cái rồi điều chỉnh lại hô hấp của mình, lúc này mới chậm rãi buông lỏng cô.
“Sorry…”
Giọng của anh có chút đứt quãng, cũng mang theo mấy phần ẩn nhẫn khó tiếp nhận. Bạch Lộ cắn môi, cũng không suy nghĩ gì nhiều liền đẩy cửa xe ra, cô phải xuống xe, nhưng lại phát hiện cửa xe đã bị khóa.
Giọng cô nói nhỏ, giọng đã khàn: “Mở cửa xe!”
“Chờ một chút.”
Điện thoại vẫn luôn vang, Lương Phi Phàm cau mày cầm lấy điện thoại, nhìn dãy số gọi tới, gương mặt vốn đã trầm càng khó coi hơn một ít.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười lạnh. Bạch Lộ nhìn lướt qua cũng thấy tên người gọi tới hiện lên trên điện thoại của anh, cô cười: “Lương Phi Phàm, ký đơn ly dị đi, tôi thật không muốn gặp lại anh.”
“…”
Là Diệp Lan gọi tới, Lương Phi Phàm cau mày rồi ấn tắt, biết biểu hiện vừa rồi của cô là đã thấy.
Không có cách nào giải thích, thật ra thì cũng không cần phải giải thích cái gì nữa, cho dù anh kết hôn cùng Diệp Lan là kế hoãn binh thì anh cũng đã biết cô sẽ không chấp nhận lời giải thích này.
Đặt điện thoại lên bảng điều khiển xe, Lương Phi Phàm đưa mắt nhìn tờ đơn ly dị trong tay cô, trên đó cô đã ký tên, chỉ chờ anh ký tên vào thì Lương phu nhân sẽ không phải là Bạch Lộ nữa.
Anh đã từng nói, Lương phu nhân của anh chỉ là Bạch Lộ.
…
Là anh vi phạm cam kết, anh biết.
Co dù giằng xé thế nào nữa thì vẫn phải ký, tay anh xiết chặt tay lái, chỉ chốc lát sau rốt cuộc vẫn phải đưa tay cầm lấy tờ đơn ly dị trong tay cô, sau đó đọc mấy lần, cuối cùng mở miệng, tỉnh táo nói: “Muốn anh ký tên cũng được, có điều anh phải thêm mấy điều kiện nữa.”
“…”
“Bạch Lộ, anh biết đưa tiền cho em nhất định em sẽ cảm thấy là anh đang làm nhục em, nhưng cho dù thế nào thì xã hội này chính là như vậy, tiền không phải vạn năng nhưng nếu không có tiền thì vạn điều đều không thể. Anh vẫn muốn nói cho em, hôm nay phải ký tên lên lá đơn này là anh bị bắt buộc, nếu như có khả năng, có một ngày anh hy vọng có thể cứu vãn được tất cả. Anh sẽ cố gắng. Nhưng ở trong lòng anh, em vẫn luôn là người anh yêu sâu đậm nhất, vĩnh viễn sẽ không mất đi. Anh không thể chịu được khi thấy em khổ sở dù chỉ một chút.”
“Cho nên anh muốn cho em một khoản tiền, cho em một căn nhà. Sau khi em tốt nghiệp cũng sẽ trở về nơi này, vẫn luôn cần một chỗ ở. Tình hình của mẹ em cũng không thích hợp để đi làm lại, cho nên hãy để bà nghỉ ngơi cho khỏe. Em không được cự tuyệt phần lòng này của anh, chuẩn bị xong hết những thứ này cho em, em đồng ý anh liền ký tên.”
“Tôi…”
“Đừng vội từ chối anh. Bây giờ em còn học ở SGA, em cứ coi như phần này em nợ anh, chờ đến khi em tốt nghiệp, tìm được công việc thì em có thể trả lại tiền cho anh. Như vậy có được không?”
Ánh mắt quật cường của Bạch Lộ có chút rũ xuống: “Tôi không muốn có bất kỳ liên lạc nào với anh.”
Lương Phi Phàm quả thật không muốn nghe.
Không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh…
Nhưng anh đã nghĩ mọi cảnh, muốn không lâu nữa sau khi anh nắm toàn cục trong tay sẽ lại liên lạc với cô, như vậy anh mới có thể lần nữa theo đuổi cô.
Từ đầu tới cuối dù biết rõ mình rất ích kỷ nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tha cô.
“Em có thể trả lại tiền cho anh, dĩ nhiên em không trả cho anh thì anh càng vui vẻ hơn.”
Bạch Lộ yên lặng.
Lương Phi Phàm cũng không nôn nóng lên tiếng, an tĩnh ngồi trong xe. Điện thoại di động lại vang lên lần nữa, Lương Phi Phàm có chút phiền não tắt hẳn điện thoại đi.
Có thể có cơ hội ở riêng với cô không còn nhiều, ít nhất trước mắt chính là như vậy. Lần này buông tay để cô rời khỏi mình, anh không muốn làm khó lại khiến cô thống khổ. Ít nhiều gì cũng là vì để bảo vệ cho cô.
Thế lực Diệp gia không thể khinh thường, nếu như anh một mực kéo dài không chịu kết hôn, bên này cũng không ly dị thì Diệp Tử Kiệt nhất định sẽ ra tay. Anh không muốn người phụ nữ của mình bị bất kỳ tổn thương gì, cho nên mặc dù đám cưới kia anh không muốn nhưng con đường này đúng là đã thành cong đường duy nhất anh có thể đi.
“Tôi đồng ý thì anh sẽ ký tên đúng không?”
Sau khi yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc Bạch Lộ vẫn phải lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, chầm chậm nói: “Anh đừng lừa tôi, tôi đồng ý, anh ký tên đi.”
Anh muốn cô, quá nhớ thân thể của cô…
“Bạch Lộ, anh yêu em, cho anh…”
“Lương Phi Phàm… Anh buông ta… Tỉnh táo một chút! Tôi… không muốn… Tôi không muốn!”
Anh coi mình là cái gì? Tờ đơn ly dị đã ở trước mặt, anh đã sắp cùng người đàn bà khác kết hôn rồi vậy mà bây giờ còn đè ở trên mingf, miệng lại không ngừng nói ‘muốn’? Đây coi cô là cái gì?
…
Chuông điện thoại không ngừng vang lên. Rốt cuộc lý trí của người đàn ông này tưởng như đã mất từ từ tỉnh táo lại từ trong sóng tình mãnh liệt. Đầu ngón tay anh chạm vào cô, là nước mắt của cô, cũng là ánh mắt ướt hồng của cô, trong đáy mắt ưu tư đó là kháng cự, là thống khổ, còn có kinh hoàng.
Anh đang làm gì?
Đột nhiên nhận ra mình vừa mới hành động mất kiểm soát, Lương Phi Phàm cau mày, ôm lấy thân thể cô, hít sâu hai cái rồi điều chỉnh lại hô hấp của mình, lúc này mới chậm rãi buông lỏng cô.
“Sorry…”
Giọng của anh có chút đứt quãng, cũng mang theo mấy phần ẩn nhẫn khó tiếp nhận. Bạch Lộ cắn môi, cũng không suy nghĩ gì nhiều liền đẩy cửa xe ra, cô phải xuống xe, nhưng lại phát hiện cửa xe đã bị khóa.
Giọng cô nói nhỏ, giọng đã khàn: “Mở cửa xe!”
“Chờ một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điện thoại vẫn luôn vang, Lương Phi Phàm cau mày cầm lấy điện thoại, nhìn dãy số gọi tới, gương mặt vốn đã trầm càng khó coi hơn một ít.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười lạnh. Bạch Lộ nhìn lướt qua cũng thấy tên người gọi tới hiện lên trên điện thoại của anh, cô cười: “Lương Phi Phàm, ký đơn ly dị đi, tôi thật không muốn gặp lại anh.”
“…”
Là Diệp Lan gọi tới, Lương Phi Phàm cau mày rồi ấn tắt, biết biểu hiện vừa rồi của cô là đã thấy.
Không có cách nào giải thích, thật ra thì cũng không cần phải giải thích cái gì nữa, cho dù anh kết hôn cùng Diệp Lan là kế hoãn binh thì anh cũng đã biết cô sẽ không chấp nhận lời giải thích này.
Đặt điện thoại lên bảng điều khiển xe, Lương Phi Phàm đưa mắt nhìn tờ đơn ly dị trong tay cô, trên đó cô đã ký tên, chỉ chờ anh ký tên vào thì Lương phu nhân sẽ không phải là Bạch Lộ nữa.
Anh đã từng nói, Lương phu nhân của anh chỉ là Bạch Lộ.
…
Là anh vi phạm cam kết, anh biết.
Co dù giằng xé thế nào nữa thì vẫn phải ký, tay anh xiết chặt tay lái, chỉ chốc lát sau rốt cuộc vẫn phải đưa tay cầm lấy tờ đơn ly dị trong tay cô, sau đó đọc mấy lần, cuối cùng mở miệng, tỉnh táo nói: “Muốn anh ký tên cũng được, có điều anh phải thêm mấy điều kiện nữa.”
“…”
“Bạch Lộ, anh biết đưa tiền cho em nhất định em sẽ cảm thấy là anh đang làm nhục em, nhưng cho dù thế nào thì xã hội này chính là như vậy, tiền không phải vạn năng nhưng nếu không có tiền thì vạn điều đều không thể. Anh vẫn muốn nói cho em, hôm nay phải ký tên lên lá đơn này là anh bị bắt buộc, nếu như có khả năng, có một ngày anh hy vọng có thể cứu vãn được tất cả. Anh sẽ cố gắng. Nhưng ở trong lòng anh, em vẫn luôn là người anh yêu sâu đậm nhất, vĩnh viễn sẽ không mất đi. Anh không thể chịu được khi thấy em khổ sở dù chỉ một chút.”
“Cho nên anh muốn cho em một khoản tiền, cho em một căn nhà. Sau khi em tốt nghiệp cũng sẽ trở về nơi này, vẫn luôn cần một chỗ ở. Tình hình của mẹ em cũng không thích hợp để đi làm lại, cho nên hãy để bà nghỉ ngơi cho khỏe. Em không được cự tuyệt phần lòng này của anh, chuẩn bị xong hết những thứ này cho em, em đồng ý anh liền ký tên.”
“Tôi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng vội từ chối anh. Bây giờ em còn học ở SGA, em cứ coi như phần này em nợ anh, chờ đến khi em tốt nghiệp, tìm được công việc thì em có thể trả lại tiền cho anh. Như vậy có được không?”
Ánh mắt quật cường của Bạch Lộ có chút rũ xuống: “Tôi không muốn có bất kỳ liên lạc nào với anh.”
Lương Phi Phàm quả thật không muốn nghe.
Không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh…
Nhưng anh đã nghĩ mọi cảnh, muốn không lâu nữa sau khi anh nắm toàn cục trong tay sẽ lại liên lạc với cô, như vậy anh mới có thể lần nữa theo đuổi cô.
Từ đầu tới cuối dù biết rõ mình rất ích kỷ nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tha cô.
“Em có thể trả lại tiền cho anh, dĩ nhiên em không trả cho anh thì anh càng vui vẻ hơn.”
Bạch Lộ yên lặng.
Lương Phi Phàm cũng không nôn nóng lên tiếng, an tĩnh ngồi trong xe. Điện thoại di động lại vang lên lần nữa, Lương Phi Phàm có chút phiền não tắt hẳn điện thoại đi.
Có thể có cơ hội ở riêng với cô không còn nhiều, ít nhất trước mắt chính là như vậy. Lần này buông tay để cô rời khỏi mình, anh không muốn làm khó lại khiến cô thống khổ. Ít nhiều gì cũng là vì để bảo vệ cho cô.
Thế lực Diệp gia không thể khinh thường, nếu như anh một mực kéo dài không chịu kết hôn, bên này cũng không ly dị thì Diệp Tử Kiệt nhất định sẽ ra tay. Anh không muốn người phụ nữ của mình bị bất kỳ tổn thương gì, cho nên mặc dù đám cưới kia anh không muốn nhưng con đường này đúng là đã thành cong đường duy nhất anh có thể đi.
“Tôi đồng ý thì anh sẽ ký tên đúng không?”
Sau khi yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc Bạch Lộ vẫn phải lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, chầm chậm nói: “Anh đừng lừa tôi, tôi đồng ý, anh ký tên đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro