Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý
Tha hồ MÀ KIỂM...
Jeon Tổng
2024-11-13 00:48:01
Lời của Diệp Giai Thuỵ vừa dứt, tất cả ánh mắt tò mò của mọi người ở đây đều dồn vào Vương Tử Thần và Bác Nhã.
Bác Nhã thoáng chốc ngượng ngùng với ánh nhìn của mọi người sau đó mở miệng lên phản bác lại Diệp Giai Thuỵ.
" Anh đang nói ngáo gì vậy? cả tôi và Vương Tử Thần rất trong sáng không có gì gọi là tiến triển "
" Cậu còn chối cái gì! ngọt ngào gắp thức ăn cho nhau không tính là tiến triển thì là cái gì "
Dạ Nguyệt nham hiểm khè khè nhìn Bác Nhã, cô không tin Bác Nhã không có ý với Vương Tử Thần nếu không có sao có thể ngượng ngùng khi được hắn ta gắp thức ăn.
" Tớ...Tớ...À Tiểu Nguyệt! cậu ăn xiên que nướng này đi, vừa béo ngậy vừa giòn sần sật cũng vừa tốt cho bà bầu nữa đấy hehe "
Dường như không còn đường phản bác nào mới khiến Bác Nhã chuyển ngay cái chủ đề, mọi người biết điều nên không nói chuyện này nữa nhưng người nào đó đã xám xịt ngay từ đầu.
Vương Tử Thần trong lòng bỗng chốc không vui khi nghe Bác Nhã không chịu thừa nhận mà lại phũ phàng đến đau lòng.
Thời gian trôi vốn rất nhanh nên thành ra bữa tiệc hôm nay trôi qua đến xế chiều. Đợi mọi người tản đi về hết, Vương Tử Thần mới mò đi đến chỗ Bác Nhã ngỏ lời.
" Tôi có thể đưa cô về được không sẵn tiện tôi có một số chuyện muốn nói với cô "
" Được thôi "
Chừng chừ một lúc Bác Nhã mới khẽ gật đầu đồng ý với hắn, ngay sau Vương Tử Thần khởi động xe chạy nhanh mất hút.
Giờ hai người họ hiện tại đang ngồi xuống chiếc ghế ở ven đường, Vương Tử Thần ngập ngừng một lúc sau đó mới lên tiếng.
" Ừm..Ờ Bác Nhã! tôi muốn hỏi cô rằng có tin câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên không, nói trắng ra thì rất vô lý nhưng tôi muốn nói rằng tôi đã yêu cô "
Đối với kinh nghiệm từng yêu một người nên Bác Nhã rất hiểu Vương Tử Thần nói về điều gì. Đối với cô! mỗi người, ai cũng từng có một thời nông nổi, nông nổi yêu một người, nông nổi để nhận lấy ngàn đau thương để về sau nỗi đau vẫn còn mãi.
Cho đến một ngày cô dần quên đi được nó và ngay bây giờ lại nghe câu thâm tình của Vương Tử Thần thật khiến cô có chút bối rối. Nhưng trái tim nói điều nó muốn, chẳng có một quy tắc cụ thể khi gặp được hắn và bỗng dưng cô muốn yêu hắn, chỉ thế thôi.
Ánh mắt của Bác Nhã bơ phờ nhìn ra đường sau đó quay sang nhìn hắn khẽ cười.
" Duyên trời định, phật trời tạo, và hạnh phúc là do tự mình nắm bắt! vậy tôi có nên suy nghĩ lại câu nói vừa nãy của anh không "
" Thực ra đối với tình yêu càng đơn thuần sẽ càng hạnh phúc. Bác Nhã, hãy cho tôi cơ hội để yêu em "
" Phải xem biểu hiện của anh trước đã "
Bác Nhã nhìn hắn tinh nghịch trả lời, nhưng Vương Tử Thần khi nghe cô nói thế nghĩa là Bác Nhã đã ngầm cho hắn cơ hội.
Lúc này Vương Tử Thần đã muốn nhảy dựng dựng như đười ươi vậy? bất ngờ hắn ôm chầm lấy Bác Nhã, ban đầu cô thoáng giật mình kinh ngạc nhưng sau đó ngượng ngùng mặc cho hắn.
.....
Thời gian nói trôi nhanh thì không ổn nói trôi chậm thì không có lý. Bởi thế, thấm thoát trôi qua không chừa lại một ai cho đến hiện tại bây giờ Dạ Nguyệt đã mang thai đến thứ chín.
" Này! tính ra thời gian cũng trôi nhanh thật đấy, mới đó mà ba tình bạn của chúng ta đã tìm được người đàn ông của cuộc đời mình, nhìn Tiểu Nguyệt đi cậu ấy sắp sinh đến nơi rồi ấy "
Tần Tuyết Văn vừa nhoẻn miệng nói tay còn không quên làm động tác nhẹ nhàng xoa bụng Dạ Nguyệt, còn Bác Nhã thì lại vô tư đưa tay chống cằm lên bàn lải nhải nói.
" Còn tớ thì tưởng chừng sau này sẽ không yêu ai nữa nhưng khi Tử Thần xuất hiện trước mặt tớ và nói những lời thâm thúy khiến tớ phải sa vào lưới tình của anh ấy "
Cuộc sống không phải là phim ảnh không có nhiều đến những lần không hẹn mà gặp cũng giống như tình yêu của ba người họ vậy, Dạ Nguyệt bất giác nhìn hai người bạn thân rồi khẽ cười.
" Tớ thì không ngờ đến rằng Tiểu Nhã sau này trở thành chị dâu của tớ đấy, đúng là một ngờ không thể ngờ đến "
" Đúng thế! với tớ mà nói, đối với tình yêu càng đơn thuần sẽ càng hạnh phúc. Sau này chúng ta cứ mãi như thế nhé "
Tần Tuyết Văn kiên định nói còn hai người suýt nữa cảm động nhưng lời của Tần Tuyết Văn nói rất đúng, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương, tin tưởng cùng nhau đi hết chặng đường dài.
" Nào, nào, chúng ta phải uống hết ly trà sữa này rồi thanh toán còn phải về với người đàn ông của mình nữa "
Haha!!!
" Cậu thật là! "
Cả Dạ Nguyệt và Tuyết Văn chỉ vì câu nói bất hủ của Bác Nhã mà phải cười phá lên, sau đó đồng thanh nói.
Reng! Reng! Reng.
Đang vui vẻ thì bất thình lình điện thoại của Dạ Nguyệt reo lên in ỏi, nhìn người gọi là Vương Tử Sâm nụ cười trên môi cô càng nở rộ hơn.
Dạ Nguyệt cầm lấy điện thoại đứng phắt dậy sau đó nhẹ nhàng nói với hai con người kia.
" Hai cậu cứ tự nhiên ngồi đây uống trà sữa đi nhé! tớ qua kia nghe điện thoại với ông xã tớ một lát rồi quay lại ngay "
Lời nói vừa dứt Dạ Nguyệt đã đứng dậy đi đến chỗ ban công của quán trà sữa, thấy thế Tần Tuyết Văn khẽ bĩu môi mở miệng lầu bầu.
" Hai con người này! đâu phải Ngưu Lang Chức Nữ một năm được gặp một lần đâu, mà đằng này đi công tác chưa được một ngày mà Vương Tử Sâm đã gọi đến "
" Thôi nào cô nương, người ta nhớ hơi giọng của vợ thì gọi đến, cậu phàn nàn cái gì! "
Bên này, Dạ Nguyệt tươi cười mà nói chuyện với Vương Tử Sâm.
[ Công việc bên kia sao rồi anh? tất cả ổn thỏa chứ ông xã ]
[ Hửm? cũng không hẳn là ổn thỏa nhưng anh sẽ cố gắng giải quyết xong công việc ở đây rồi về với hai mẹ con em ]
Dạ Nguyệt thoáng chốc ngượng ngùng nhưng bên trong đã ngọt lịm đến nơi, cô khẽ cười rồi nhẹ nhàng nhắc nhở.
[ Anh thật là..! nhưng mà Sâm Sâm, hãy hứa với em phải chăm sóc bản thân cho thật tốt lần nào em cũng thấy anh bị thương. Với lại, trong cơ thể của anh cũng một phần đã là của em, tốt nhất anh phải trân trọng nâng niu bản thân mình rồi về nhà an toàn cho em ]
Trái với lời càm ràm của vợ thì ngược lại Vương Tử Sâm lại cười khoái chí, nhưng sau đó lại đê tiện đáp.
[ Haha! Anh sẽ về nhà bình an mà, đến lúc đó em tha hồ mà kiểm tra anh từng tí một để xem anh có lành lặn hay sứt mẻ chỗ nào không nhé ]
Kiểm tra từng tí một??
Toàn thân Dạ Nguyệt đều khựng lại nụ cười cũng trở nên méo mó đến khó coi, bản thân đã làm ba rồi mà cứ bỉ ổi nói ra những lời không hay này, cô khẽ xám xịt phản bác.
[ Anh đàng hoàng tí đi, Tiểu Sâm Con mà nghe thấy là không thương anh đâu ]
[ Haha, cơ mà Tiểu Sâm Con hôm nay có đá bóng em nữa không ]
Dạ Nguyệt đưa tay xoa bụng rồi mỉm cười tủm tỉm trả lời hắn.
[ Không, Tiểu Sâm Con hôm nay rất ngoan nên không quấy rầy em ]
Vương Tử Sâm định muốn trò chuyện với cô nhiều hơn nhưng hiện tại không được rồi, Thư ký Mạc rống họng nói gì đó với hắn sau đó hắn gấp rút nói.
[ Vậy thì tốt, thôi cuộc gọi của chúng ta tạm thời ngừng tại đây đi, anh có việc phải đi ngay rồi ]
[ Ừ, anh đi đi nhớ đừng vất vả quá đấy ]
[ Anh biết rồi, tạm biệt bà xã ]
[ Ừm, Tạm biệt ông xã ]
Vừa ngắt kết nối, Dạ Nguyệt khẽ thở dài ngao ngán xem ra hắn đã vất vả nhiều rồi.
Bác Nhã thoáng chốc ngượng ngùng với ánh nhìn của mọi người sau đó mở miệng lên phản bác lại Diệp Giai Thuỵ.
" Anh đang nói ngáo gì vậy? cả tôi và Vương Tử Thần rất trong sáng không có gì gọi là tiến triển "
" Cậu còn chối cái gì! ngọt ngào gắp thức ăn cho nhau không tính là tiến triển thì là cái gì "
Dạ Nguyệt nham hiểm khè khè nhìn Bác Nhã, cô không tin Bác Nhã không có ý với Vương Tử Thần nếu không có sao có thể ngượng ngùng khi được hắn ta gắp thức ăn.
" Tớ...Tớ...À Tiểu Nguyệt! cậu ăn xiên que nướng này đi, vừa béo ngậy vừa giòn sần sật cũng vừa tốt cho bà bầu nữa đấy hehe "
Dường như không còn đường phản bác nào mới khiến Bác Nhã chuyển ngay cái chủ đề, mọi người biết điều nên không nói chuyện này nữa nhưng người nào đó đã xám xịt ngay từ đầu.
Vương Tử Thần trong lòng bỗng chốc không vui khi nghe Bác Nhã không chịu thừa nhận mà lại phũ phàng đến đau lòng.
Thời gian trôi vốn rất nhanh nên thành ra bữa tiệc hôm nay trôi qua đến xế chiều. Đợi mọi người tản đi về hết, Vương Tử Thần mới mò đi đến chỗ Bác Nhã ngỏ lời.
" Tôi có thể đưa cô về được không sẵn tiện tôi có một số chuyện muốn nói với cô "
" Được thôi "
Chừng chừ một lúc Bác Nhã mới khẽ gật đầu đồng ý với hắn, ngay sau Vương Tử Thần khởi động xe chạy nhanh mất hút.
Giờ hai người họ hiện tại đang ngồi xuống chiếc ghế ở ven đường, Vương Tử Thần ngập ngừng một lúc sau đó mới lên tiếng.
" Ừm..Ờ Bác Nhã! tôi muốn hỏi cô rằng có tin câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên không, nói trắng ra thì rất vô lý nhưng tôi muốn nói rằng tôi đã yêu cô "
Đối với kinh nghiệm từng yêu một người nên Bác Nhã rất hiểu Vương Tử Thần nói về điều gì. Đối với cô! mỗi người, ai cũng từng có một thời nông nổi, nông nổi yêu một người, nông nổi để nhận lấy ngàn đau thương để về sau nỗi đau vẫn còn mãi.
Cho đến một ngày cô dần quên đi được nó và ngay bây giờ lại nghe câu thâm tình của Vương Tử Thần thật khiến cô có chút bối rối. Nhưng trái tim nói điều nó muốn, chẳng có một quy tắc cụ thể khi gặp được hắn và bỗng dưng cô muốn yêu hắn, chỉ thế thôi.
Ánh mắt của Bác Nhã bơ phờ nhìn ra đường sau đó quay sang nhìn hắn khẽ cười.
" Duyên trời định, phật trời tạo, và hạnh phúc là do tự mình nắm bắt! vậy tôi có nên suy nghĩ lại câu nói vừa nãy của anh không "
" Thực ra đối với tình yêu càng đơn thuần sẽ càng hạnh phúc. Bác Nhã, hãy cho tôi cơ hội để yêu em "
" Phải xem biểu hiện của anh trước đã "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác Nhã nhìn hắn tinh nghịch trả lời, nhưng Vương Tử Thần khi nghe cô nói thế nghĩa là Bác Nhã đã ngầm cho hắn cơ hội.
Lúc này Vương Tử Thần đã muốn nhảy dựng dựng như đười ươi vậy? bất ngờ hắn ôm chầm lấy Bác Nhã, ban đầu cô thoáng giật mình kinh ngạc nhưng sau đó ngượng ngùng mặc cho hắn.
.....
Thời gian nói trôi nhanh thì không ổn nói trôi chậm thì không có lý. Bởi thế, thấm thoát trôi qua không chừa lại một ai cho đến hiện tại bây giờ Dạ Nguyệt đã mang thai đến thứ chín.
" Này! tính ra thời gian cũng trôi nhanh thật đấy, mới đó mà ba tình bạn của chúng ta đã tìm được người đàn ông của cuộc đời mình, nhìn Tiểu Nguyệt đi cậu ấy sắp sinh đến nơi rồi ấy "
Tần Tuyết Văn vừa nhoẻn miệng nói tay còn không quên làm động tác nhẹ nhàng xoa bụng Dạ Nguyệt, còn Bác Nhã thì lại vô tư đưa tay chống cằm lên bàn lải nhải nói.
" Còn tớ thì tưởng chừng sau này sẽ không yêu ai nữa nhưng khi Tử Thần xuất hiện trước mặt tớ và nói những lời thâm thúy khiến tớ phải sa vào lưới tình của anh ấy "
Cuộc sống không phải là phim ảnh không có nhiều đến những lần không hẹn mà gặp cũng giống như tình yêu của ba người họ vậy, Dạ Nguyệt bất giác nhìn hai người bạn thân rồi khẽ cười.
" Tớ thì không ngờ đến rằng Tiểu Nhã sau này trở thành chị dâu của tớ đấy, đúng là một ngờ không thể ngờ đến "
" Đúng thế! với tớ mà nói, đối với tình yêu càng đơn thuần sẽ càng hạnh phúc. Sau này chúng ta cứ mãi như thế nhé "
Tần Tuyết Văn kiên định nói còn hai người suýt nữa cảm động nhưng lời của Tần Tuyết Văn nói rất đúng, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương, tin tưởng cùng nhau đi hết chặng đường dài.
" Nào, nào, chúng ta phải uống hết ly trà sữa này rồi thanh toán còn phải về với người đàn ông của mình nữa "
Haha!!!
" Cậu thật là! "
Cả Dạ Nguyệt và Tuyết Văn chỉ vì câu nói bất hủ của Bác Nhã mà phải cười phá lên, sau đó đồng thanh nói.
Reng! Reng! Reng.
Đang vui vẻ thì bất thình lình điện thoại của Dạ Nguyệt reo lên in ỏi, nhìn người gọi là Vương Tử Sâm nụ cười trên môi cô càng nở rộ hơn.
Dạ Nguyệt cầm lấy điện thoại đứng phắt dậy sau đó nhẹ nhàng nói với hai con người kia.
" Hai cậu cứ tự nhiên ngồi đây uống trà sữa đi nhé! tớ qua kia nghe điện thoại với ông xã tớ một lát rồi quay lại ngay "
Lời nói vừa dứt Dạ Nguyệt đã đứng dậy đi đến chỗ ban công của quán trà sữa, thấy thế Tần Tuyết Văn khẽ bĩu môi mở miệng lầu bầu.
" Hai con người này! đâu phải Ngưu Lang Chức Nữ một năm được gặp một lần đâu, mà đằng này đi công tác chưa được một ngày mà Vương Tử Sâm đã gọi đến "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Thôi nào cô nương, người ta nhớ hơi giọng của vợ thì gọi đến, cậu phàn nàn cái gì! "
Bên này, Dạ Nguyệt tươi cười mà nói chuyện với Vương Tử Sâm.
[ Công việc bên kia sao rồi anh? tất cả ổn thỏa chứ ông xã ]
[ Hửm? cũng không hẳn là ổn thỏa nhưng anh sẽ cố gắng giải quyết xong công việc ở đây rồi về với hai mẹ con em ]
Dạ Nguyệt thoáng chốc ngượng ngùng nhưng bên trong đã ngọt lịm đến nơi, cô khẽ cười rồi nhẹ nhàng nhắc nhở.
[ Anh thật là..! nhưng mà Sâm Sâm, hãy hứa với em phải chăm sóc bản thân cho thật tốt lần nào em cũng thấy anh bị thương. Với lại, trong cơ thể của anh cũng một phần đã là của em, tốt nhất anh phải trân trọng nâng niu bản thân mình rồi về nhà an toàn cho em ]
Trái với lời càm ràm của vợ thì ngược lại Vương Tử Sâm lại cười khoái chí, nhưng sau đó lại đê tiện đáp.
[ Haha! Anh sẽ về nhà bình an mà, đến lúc đó em tha hồ mà kiểm tra anh từng tí một để xem anh có lành lặn hay sứt mẻ chỗ nào không nhé ]
Kiểm tra từng tí một??
Toàn thân Dạ Nguyệt đều khựng lại nụ cười cũng trở nên méo mó đến khó coi, bản thân đã làm ba rồi mà cứ bỉ ổi nói ra những lời không hay này, cô khẽ xám xịt phản bác.
[ Anh đàng hoàng tí đi, Tiểu Sâm Con mà nghe thấy là không thương anh đâu ]
[ Haha, cơ mà Tiểu Sâm Con hôm nay có đá bóng em nữa không ]
Dạ Nguyệt đưa tay xoa bụng rồi mỉm cười tủm tỉm trả lời hắn.
[ Không, Tiểu Sâm Con hôm nay rất ngoan nên không quấy rầy em ]
Vương Tử Sâm định muốn trò chuyện với cô nhiều hơn nhưng hiện tại không được rồi, Thư ký Mạc rống họng nói gì đó với hắn sau đó hắn gấp rút nói.
[ Vậy thì tốt, thôi cuộc gọi của chúng ta tạm thời ngừng tại đây đi, anh có việc phải đi ngay rồi ]
[ Ừ, anh đi đi nhớ đừng vất vả quá đấy ]
[ Anh biết rồi, tạm biệt bà xã ]
[ Ừm, Tạm biệt ông xã ]
Vừa ngắt kết nối, Dạ Nguyệt khẽ thở dài ngao ngán xem ra hắn đã vất vả nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro