Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Vương tử sâm

Jeon Tổng

2024-11-13 00:48:01

Đêm tối tại thành phố Giang Tô

Tại chung cư cao cấp có tên Swan. Tầng 3, một người con gái với khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy được một nửa khuôn mặt lạnh tanh cùng với hành động gõ bàn phím mắt như keo mà dính chặt vào màn hình. Đợi một lúc thì người con gái này mới rời khỏi màn hình và bắt đầu khởi động cơ thể, song khẽ lên tiếng.

" Cuối cùng cũng xong, cái bản thảo chết tiệt này đúng là hại người mà "

Đột nhiên tiếng Ọc Ọc vang lên khiến cô giật thót mình vội đưa mắt nhìn giờ trong điện thoại đã là 22:30, cô vì làm việc mà quên béng mất cái bụng

" Úi quên mất cái bụng còn chưa ăn "

Dạ Nguyệt cuống quýt đi mở tủ lạnh kiếm mì gói nhưng hình như đã hết, giờ bên trong toàn là đồ nước uống, cô ủ rũ đi lên thay đồ rồi nhanh chóng rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây nhất.

Cô đi được một đoạn gần tới cửa hàng đột nhiên thấy một người đàn ông đánh người đàn ông đang nằm dưới đất không thương tiếc mà đánh tới tấp, cô hốt hoảng chạy đến can ngăn.

" Anh làm gì vậy hả! đánh nữa người đàn ông đó sẽ chết mất "

Người đàn ông được cô đẩy ra liền khó chịu ra mặt nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn vừa đen láy của cô liền bình tĩnh lại và lạnh lùng không nói gì, Dạ Nguyệt thấy người đàn ông đang nằm dưới đất đang thoi thóp bất động liền lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, không lâu xe cấp cứu đưa người đàn ông đó đi.

Xong việc cô quay sang nhìn hắn khẽ cất tiếng.

" Sao anh còn chưa đi về hay để tôi gọi xe cảnh sát tới đón anh luôn không "

Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh tanh nhìn cô không thèm mở miệng, đôi mày thanh tú vẫn cứ nhíu, Dạ Nguyệt khẽ thở dài bất đắc dĩ kéo cánh tay hắn đi để hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đây rồi dặn dò.

" Nếu anh không muốn về thì ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ tôi, tôi đi mua đồ xong sẽ đem anh về "



Không để hắn phản bác lại, cô đã nhanh thoạt vào cửa hàng đột nhiên khoé môi hắn khẽ giật giật Người phụ nữ này dám xem hắn là con nít hay sao? nhưng không hiểu hắn sao lại có thể nghe lời người phụ nữ này một cách ngoan ngoãn thế này! chắc điên mất

Khoảng ba mươi phút Dạ Nguyệt mới rời đi thì phát hiện hắn vẫn còn ngồi đó chờ cô thật khiến cô giật bắn mình một phen.

" Này! tôi còn tưởng anh sẽ bỏ đi chứ "

" Sẽ không "

Bỏ lại hai câu lạnh ngắt rồi từ từ đứng dậy đột nhiên hắn cảm thấy đầu hắn quay cuồng cuồng, hắn lắc đầu cố giữ tĩnh táo nhưng không được rồi, ngay sau đó là ngất lịm đi thấy hắn sắp úp người xuống đất cô vội đỡ hắn lên.

Dạ Nguyệt vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm.

" Cái con người này vừa mới lạnh nhạt với mình giờ đây lại giao thân xác nặng cho mình dìu đi, coi có tức không "

" U là trời! giờ anh ta bất tỉnh rồi làm sao mà hỏi địa chỉ nhà anh ta ở đâu, thôi thì miễn phí cho anh ta một đêm vậy! đúng là đen thật "

Cũng may chung cư cô gần đây nếu không cô đã ném hắn ra ngoài đường rồi. Trở lại với căn phòng, cô không thương tiếc mà ném hắn lên giường nhưng nghĩ lại hắn đang bị ngất cô liền cảm thấy tội lỗi không chừng chừ nữa cô đi đến chỉnh sửa tư thế nằm thoải mái cho hắn đắp chăn cho hắn.

Ngay lúc này Dạ Nguyệt mới chú ý đến khuôn mặt điển trai của hắn cô từ từ đi lại chỗ hắn bắt đầu ngắm nghía, sự thật là cô trước giờ không hề có thói quen mê trai nhưng từ khi nhìn đến khuôn mặt tuy hơi lạnh nhưng không thể làm phai mờ những nét đẹp thanh tú toát lên vẻ thư sinh.

Dạ Nguyệt không kiềm được mà đưa tay chạm vào sóng mũi cao của hắn rồi trượt xuống đến bờ môi mỏng ngay sau đó đám mây đen kéo đến bộ não của cô.

" Bờ môi gợi cảm này nếu hôn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? "

Đột nhiên cô giật mình với lời nói cô lúc nãy, Dạ Nguyệt vỗ vỗ mặt nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ.



Cô thở hồng hộc đi đến rót cho mình một ly nước lọc lại nghĩ chuyện lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn.

.....

Ngày hôm sau, Hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức nhưng không đau bằng đêm qua, sau khi nhận thức được hắn mới biết bản thân đang ở một nơi xa lạ hắn bèn đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn xung quanh mới biết đây là phòng của con gái.

Hắn hất chăn ra rời giường sau đó đi ra khỏi phòng đúng lúc Dạ Nguyệt đang làm bữa sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết hắn đã tỉnh.

" Hôm qua là cô đã đưa tôi đến đây "

" Đúng là vậy ". Dạ Nguyệt nhún vai

Hắn không nói gì định quay người rời đi, lại bị cô cho gọi lại.

" Này anh! anh không thèm bỏ lại hai câu cảm ơn rồi bỏ đi được hay không "

Hắn rất kiên nhẫn trả lời nhưng câu trả lời không như mong muốn của cô.

" Không cần thiết "

" Anh có cần quá đáng đến vậy không, thôi được rồi nếu anh đã không thèm cảm ơn thì tôi mong anh có thể bố thí tên của anh được không "

" Vương Tử Sâm "

Sau đó mất dạng, nếu để ý thì thấy khoé môi hắn đang cười, còn Dạ Nguyệt vẫn còn đang hẫm hực.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Số ký tự: 0