Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!
Đánh giá:
8.6
/10 từ 46 lượt
Đọc truyện Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về! ra chương mới nhất Chương 137, 138, 139 - DocTruyen.Pro. Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về! - Đang tiến hành - Uyên Tố Tố
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Tại sân bay thành phố X, nước X.
Một cô gái xinh đẹp trong trẻo, cầm tay một đứa bé chừng năm tuổi, một lớn, một nhỏ dắt tay nhau đi, cái này cũng thật gây chú ý đi.
"Mami, con sẽ nhớ chú Hiên nhiều lắm...." Thanh âm non nớt mềm mại vang lên khiến tâm người ta yêu thích vô cùng.
Trầm Tịch Dương đôi mắt đen láy có chút tối lại, xoa đầu an ủi bảo bối,
"Chú Hiên sẽ sớm lấy vợ. Mẹ con mình không thể làm phiền người ta suốt. Bảo bối ngoan, có mẹ ở bên mà...."
Vừa nói cô vừa ngoái đầu nhìn qua ô cửa kính xa xăm, năm năm rồi- mà cô lại một lần nữa quay về nơi này. Trầm Tịch Dương nhận ra, cô đã đi biết bao vùng đất lạ trên thế giới này, có đại dương vô tận, có thảo nguyên mênh mông, có dãy núi ngàn năm băng tuyết, lại có những hoang mạc khô khốc không một bóng người....
Chỉ là trong tim cô vẫn luôn trống vắng...
Lại nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia như đang len lỏi, luồn lách sâu vào trong tâm can của cô....
Trầm Tịch Dương lại tự hỏi: Từ bao giờ mặt trời ở thành phố X lại chói loá đến thế?
"Mami nghĩ gì mà đơ người ra thế?" Bảo bối khẽ nhéo cánh tay của mẹ mình.
"Đang nghĩ làm thế nào đem xú tiểu tử nhà con gả quách cho cô bé nào đó!"
Bảo bối trợn mắt khó tin nhìn mami nhà mình, có chút chạnh lòng khi bị coi rẻ, bĩu môi nói, "Con mới không thèm gả cho mấy đứa con nít ranh đó, ông đây đẹp trai thế này, hơn nữa IQ lại vô cùng cao, nếu có gả thì là mấy đứa con nít đó tranh nhau xếp một hàng dài trên phố, cầu gả cho ông đây!"
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Tại sân bay thành phố X, nước X.
Một cô gái xinh đẹp trong trẻo, cầm tay một đứa bé chừng năm tuổi, một lớn, một nhỏ dắt tay nhau đi, cái này cũng thật gây chú ý đi.
"Mami, con sẽ nhớ chú Hiên nhiều lắm...." Thanh âm non nớt mềm mại vang lên khiến tâm người ta yêu thích vô cùng.
Trầm Tịch Dương đôi mắt đen láy có chút tối lại, xoa đầu an ủi bảo bối,
"Chú Hiên sẽ sớm lấy vợ. Mẹ con mình không thể làm phiền người ta suốt. Bảo bối ngoan, có mẹ ở bên mà...."
Vừa nói cô vừa ngoái đầu nhìn qua ô cửa kính xa xăm, năm năm rồi- mà cô lại một lần nữa quay về nơi này. Trầm Tịch Dương nhận ra, cô đã đi biết bao vùng đất lạ trên thế giới này, có đại dương vô tận, có thảo nguyên mênh mông, có dãy núi ngàn năm băng tuyết, lại có những hoang mạc khô khốc không một bóng người....
Chỉ là trong tim cô vẫn luôn trống vắng...
Lại nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia như đang len lỏi, luồn lách sâu vào trong tâm can của cô....
Trầm Tịch Dương lại tự hỏi: Từ bao giờ mặt trời ở thành phố X lại chói loá đến thế?
"Mami nghĩ gì mà đơ người ra thế?" Bảo bối khẽ nhéo cánh tay của mẹ mình.
"Đang nghĩ làm thế nào đem xú tiểu tử nhà con gả quách cho cô bé nào đó!"
Bảo bối trợn mắt khó tin nhìn mami nhà mình, có chút chạnh lòng khi bị coi rẻ, bĩu môi nói, "Con mới không thèm gả cho mấy đứa con nít ranh đó, ông đây đẹp trai thế này, hơn nữa IQ lại vô cùng cao, nếu có gả thì là mấy đứa con nít đó tranh nhau xếp một hàng dài trên phố, cầu gả cho ông đây!"