Chương 1709
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Hứa Tâm Duyệt trải qua một ngày sóng gió, nhưng cuối cùng bà ngoại
cũng chịu chuyển nhà rồi, hiện tại, cả khu nội thành cũ đều đang chuyển
đi, bởi vì khoản tiền bồi thường cũng đã chuyển xuống, mọi người không
sợ không có tiền chuyển nhà nữa.
Buổi tối, Hứa Tâm Duyệt cùng dì nhỏ ngồi trên xe của công ty chuyển nhà đến khu phòng thuê.
Buổi tối sáu giờ, ở trong một nhà hàng cao cấp, Cố Thừa Tiêu dẫn theo con trai đến trước.
Hứa An An được thông báo cũng vội vàng đến, cô tưởng rằng Cố Thừa Tiêu sẽ đích thân thông báo, nào biết được người gọi điện thoại cho cô là trợ lý của anh.
Mặc dù như vậy, Hứa An An cũng tuyệt đối không muốn bỏ lỡ, bữa cơm tối lãng mạn của một nhà ba người.
Sáu rưỡi, Hứa An An đặc biệt trang điểm, tao nhã bước vào trong nhà ăn, thân là minh tinh, cô ta ra ngoài đều sẽ bị theo dõi.
Mà ra vào nơi cao cấp như này, cô ta càng như nước gặp cá, thể hiện thân phận và địa vị của mình.
Ở vị trí gần cửa số, Hứa An An nhìn thấy cặp cha con điển trai, cô có chút kinh ngạc, vậy mà không phải phòng riêng.
Tiểu ra hỏa ở bên cạnh cầm một chiếc máy bay nhỏ, còn có máy cậu nhóc đang chơi ở đó.
*Thừa Tiêu, Tiểu Mục.”
Hứa An An vừa ngồi vào vị trí đối diện vừa nhẹ nhàng gọi.
Có Thừa Tiêu gật đầu, nhìn con trai bên cạnh không chào, anh liếc mắt một cái.
Cậu nhóc hiểu ánh mắt của ba, cậu bỏ đồ chơi trong tay xuống, nói với người phụ nữ khuôn mặt tinh xảo ở phía đối diện: “Chào dì Hứa.”
Hứa An An trực tiếp ngắn người, dì Hứa?
“Tiểu Mục vẫn chưa thích ứng được với thân phận của cô.
Có Thừa Tiêu thản nhiên giải thích một câu.
*ÒI Không sao, không sao đâu!”
Trong lòng Hứa An An cực kỳ để ý, nhưng ngoài mặt đương nhiên cô ta phải rộng lượng rồi.
“Tiểu Mục, có thích quà mẹ tặng con lần trước không?
Con còn muốn cái gì, mẹ đều có thể mua cho con.”
Hứa An An lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Cháu vẫn chưa bóc quà, cũng không cần cái gì cả.”
Tiểu Mục trả lời.
Nụ cười của Hứa An An cứng đờ, không biết vì sao, càng nhìn khuôn mặt này của Cố Dĩ Mục, cô ta càng cảm thấy rất thất bại, vì sao đứa trẻ này không giống cô ta chút nào?
Chẳng lẽ là do Hứa Tâm Duyệt sinh ra, ngay cả gen di truyền cũng đều thay rồi sao?
Hiện tại, dáng vẻ khuôn mặt của đứa bé lại giống với Hứa Tâm Duyệt.
Có điều, năm đó mẹ bảo cô ta tránh nỗi đau sinh con, cũng giữ được có vóc dáng đẹp đẽ.
So với đứa con không có tình cảm này, mặc dù Hứa An An cũng thích, nhưng so với con trai, cô ta càng thích Cố Thừa Tiêu hơn.
Dù sao con trai cũng sẽ không chạy đi mắt, cuối cùng vẫn chảy dòng máu với cô ta, nhưng Cô Thừa Tiêu lại là một ẩn số, ngộ nhỡ anh thích người khác thì sao?
Cố Thừa Tiêu rót cho cậu nhóc một cốc nước, cậu nhóc tiếp tục cúi đầu xuống nghiêm túc nghịch đồ chơi trong tay cậu.
“Thừa Tiêu, tôi không biết anh còn nhớ hay không, trong một bữa tiệc bảy năm trước, chúng ta từng gặp mặt.”
Hứa An An tìm chủ đề nói chuyện.
“Chuyện qua lâu rồi, tôi không còn ấn tượng gì.”
Cố Thừa Tiêu cầm cốc trà, cử chỉ tao nhã quyến rũ.
Hứa An An nhìn thấy không khỏi mê muội, cô chống cằm, ánh mắt không dấu được sự ái mộ nhìn anh.
Buổi tối, Hứa Tâm Duyệt cùng dì nhỏ ngồi trên xe của công ty chuyển nhà đến khu phòng thuê.
Buổi tối sáu giờ, ở trong một nhà hàng cao cấp, Cố Thừa Tiêu dẫn theo con trai đến trước.
Hứa An An được thông báo cũng vội vàng đến, cô tưởng rằng Cố Thừa Tiêu sẽ đích thân thông báo, nào biết được người gọi điện thoại cho cô là trợ lý của anh.
Mặc dù như vậy, Hứa An An cũng tuyệt đối không muốn bỏ lỡ, bữa cơm tối lãng mạn của một nhà ba người.
Sáu rưỡi, Hứa An An đặc biệt trang điểm, tao nhã bước vào trong nhà ăn, thân là minh tinh, cô ta ra ngoài đều sẽ bị theo dõi.
Mà ra vào nơi cao cấp như này, cô ta càng như nước gặp cá, thể hiện thân phận và địa vị của mình.
Ở vị trí gần cửa số, Hứa An An nhìn thấy cặp cha con điển trai, cô có chút kinh ngạc, vậy mà không phải phòng riêng.
Tiểu ra hỏa ở bên cạnh cầm một chiếc máy bay nhỏ, còn có máy cậu nhóc đang chơi ở đó.
*Thừa Tiêu, Tiểu Mục.”
Hứa An An vừa ngồi vào vị trí đối diện vừa nhẹ nhàng gọi.
Có Thừa Tiêu gật đầu, nhìn con trai bên cạnh không chào, anh liếc mắt một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nhóc hiểu ánh mắt của ba, cậu bỏ đồ chơi trong tay xuống, nói với người phụ nữ khuôn mặt tinh xảo ở phía đối diện: “Chào dì Hứa.”
Hứa An An trực tiếp ngắn người, dì Hứa?
“Tiểu Mục vẫn chưa thích ứng được với thân phận của cô.
Có Thừa Tiêu thản nhiên giải thích một câu.
*ÒI Không sao, không sao đâu!”
Trong lòng Hứa An An cực kỳ để ý, nhưng ngoài mặt đương nhiên cô ta phải rộng lượng rồi.
“Tiểu Mục, có thích quà mẹ tặng con lần trước không?
Con còn muốn cái gì, mẹ đều có thể mua cho con.”
Hứa An An lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Cháu vẫn chưa bóc quà, cũng không cần cái gì cả.”
Tiểu Mục trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười của Hứa An An cứng đờ, không biết vì sao, càng nhìn khuôn mặt này của Cố Dĩ Mục, cô ta càng cảm thấy rất thất bại, vì sao đứa trẻ này không giống cô ta chút nào?
Chẳng lẽ là do Hứa Tâm Duyệt sinh ra, ngay cả gen di truyền cũng đều thay rồi sao?
Hiện tại, dáng vẻ khuôn mặt của đứa bé lại giống với Hứa Tâm Duyệt.
Có điều, năm đó mẹ bảo cô ta tránh nỗi đau sinh con, cũng giữ được có vóc dáng đẹp đẽ.
So với đứa con không có tình cảm này, mặc dù Hứa An An cũng thích, nhưng so với con trai, cô ta càng thích Cố Thừa Tiêu hơn.
Dù sao con trai cũng sẽ không chạy đi mắt, cuối cùng vẫn chảy dòng máu với cô ta, nhưng Cô Thừa Tiêu lại là một ẩn số, ngộ nhỡ anh thích người khác thì sao?
Cố Thừa Tiêu rót cho cậu nhóc một cốc nước, cậu nhóc tiếp tục cúi đầu xuống nghiêm túc nghịch đồ chơi trong tay cậu.
“Thừa Tiêu, tôi không biết anh còn nhớ hay không, trong một bữa tiệc bảy năm trước, chúng ta từng gặp mặt.”
Hứa An An tìm chủ đề nói chuyện.
“Chuyện qua lâu rồi, tôi không còn ấn tượng gì.”
Cố Thừa Tiêu cầm cốc trà, cử chỉ tao nhã quyến rũ.
Hứa An An nhìn thấy không khỏi mê muội, cô chống cằm, ánh mắt không dấu được sự ái mộ nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro