Chương 1761
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Biệt thự Có gia.
Một chiếc xe con màu đen dừng ở trong sân, Hồng Mỹ San dẫn theo hai người ra ngoài tiếp đón.
Vệ sĩ mở cửa, một người đàn ông bước xuống, bóng dáng đẳng sau Cố Thừa Tiêu cũng bước xuống theo.
“Bà nội.”
Cậu nhóc lập tức lao về phía người thương cậu nhát.
“Cháu trai ngoan của bà, hôm nay bà chuẩn bị cho cháu rất nhiều đồ ăn ngon.”
Hồng Mỹ San bế cậu nhóc lên, ngữ khí này giống như bình thường ở trong nhà ba cậu không cho ăn no vậy.
“Mẹ, tối nều như quá muộn, con sẽ không về đón thằng bé nữa.”
Có Thừa Tiêu quyết định ném cậu nhóc ở lại đây.
Cậu nhóc lập tức quay đầu lại, đôi mắt ngập nước mở to, giống như mệnh lệnh của một người lớn nói: “Daddy, daddy phải về sớm, con sẽ đợi daddy.”
*Bà trông cháu, để ba cháu đi thả lỏng một chút đi.”
Hồng Mỹ San mỉm cười.
Có Thừa Tiêu vuốt đầu con trai: “Được, daddy sẽ có gắng về sớm.”
“Không được đến gần người phụ nữ nào cả!” Cậu nhóc đột nhiên nói thêm một câu.
Cố Thừa Tiêu nheo mắt: “Tại sao?”
Cậu nhóc nhướng mày: “Bởi vì con chỉ muốn daddy và chị Tâm Duyệt ở cạnh nhau.”
*Chị Tâm Duyệt là ai thế?”
Hồng Mỹ San hiếu kỳ hỏi, bà nhất thời quên mất người phụ nữ tên Hứa Tâm Duyệt này.
“Chính là một chị gái xinh đẹp! Con hy vọng daddy cưới chị ấy về làm mẹ của con.”
Cậu nhóc một chút cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình.
Khuôn mặt tuần tú của Cố Thừa Tiêu âm u, ngữ khí lạnh nhạt: “Không được ăn nói linh tinh.”
Cậu nhóc bĩu môi, chỉ còn cách không nói nữa.
Hồng Mỹ San không coi lời cậu nhóc thành chuyện gì, bà mỉm cười nói: “Đi, bà nội chuẩn bị đồ chơi mới cho cháu đó.”
*Mẹ! Con từng nói không được mua đồ chơi linh tinh cho thằng bé nữa.”
Cố Thừa Tiêu ở đằng sau oán trách một câu.
“Cháu của mẹ, mẹ không thương thì còn ai thương!”
Hồng Mỹ San phản bác một câu rồi bế cháu trai quay trở lại phòng khách.
Cố Thừa Tiêu bất lực mỉm cười lắc đầu, nói với vệ sĩ: “Chúng ta đi thôi!”
Vừa ngồi vào trong xe liền nhận được điện thoại của Mặc Trạch Dương, cậu ấy đã xuất phát rồi.
Tối nay, một buổi tiệc từ thiện đặc biệt hoành tráng đã được tổ chức tại sảnh tiệc lớn trên tầng 2 của một khách sạn 7 sao, nhiều nhân vật nổi tiếng trong và ngoài nước đều được mời đến tham dự, hơn nữa chủ đề của bữa tiệc từ thiện lần này là “chân tình vô giá, nhân gian có tình yêu”
Hơn nữa, tôi nay cũng có bán đâu giá, những người được mời đều đến trước thể hiện tình yêu của họ.
Tối nay ở đây, những người nỗi tiếng lần lượt bước trên thảm đỏ, những người bạn phóng viên bên cạnh, mang theo những chiếc mic ở trong phòng chờ, ghi lại cảnh bước qua thảm đỏ của những người nỗi tiếng.
Hơn nữa điều bắt mắt là, trừ thân phận của họ ra tất nhiên là còn có trang phục dạ hội của tối nay, đặc biệt là sự tham gia của những nữ minh tinh, khiến mọi người không thể rời mắt được.
Xe của Lê Yên xếp hàng chờ vào cửa, Hứa Tâm Duyệt không tránh khỏi có chút căng thẳng, cô nhìn phía xa, tất cả những khách mời xuống xe đều bước qua tắm thảm đỏ mới rồi mới đi vào trong.
“Lát nữa chúng ta cũng phải đi thảm đỏ sao?”
“Đúng vậy! Đi thảm đỏ trải nghiệm một chút.”
Lê Yên cảm thấy cực kỳ thích thú.
Một chiếc xe con màu đen dừng ở trong sân, Hồng Mỹ San dẫn theo hai người ra ngoài tiếp đón.
Vệ sĩ mở cửa, một người đàn ông bước xuống, bóng dáng đẳng sau Cố Thừa Tiêu cũng bước xuống theo.
“Bà nội.”
Cậu nhóc lập tức lao về phía người thương cậu nhát.
“Cháu trai ngoan của bà, hôm nay bà chuẩn bị cho cháu rất nhiều đồ ăn ngon.”
Hồng Mỹ San bế cậu nhóc lên, ngữ khí này giống như bình thường ở trong nhà ba cậu không cho ăn no vậy.
“Mẹ, tối nều như quá muộn, con sẽ không về đón thằng bé nữa.”
Có Thừa Tiêu quyết định ném cậu nhóc ở lại đây.
Cậu nhóc lập tức quay đầu lại, đôi mắt ngập nước mở to, giống như mệnh lệnh của một người lớn nói: “Daddy, daddy phải về sớm, con sẽ đợi daddy.”
*Bà trông cháu, để ba cháu đi thả lỏng một chút đi.”
Hồng Mỹ San mỉm cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có Thừa Tiêu vuốt đầu con trai: “Được, daddy sẽ có gắng về sớm.”
“Không được đến gần người phụ nữ nào cả!” Cậu nhóc đột nhiên nói thêm một câu.
Cố Thừa Tiêu nheo mắt: “Tại sao?”
Cậu nhóc nhướng mày: “Bởi vì con chỉ muốn daddy và chị Tâm Duyệt ở cạnh nhau.”
*Chị Tâm Duyệt là ai thế?”
Hồng Mỹ San hiếu kỳ hỏi, bà nhất thời quên mất người phụ nữ tên Hứa Tâm Duyệt này.
“Chính là một chị gái xinh đẹp! Con hy vọng daddy cưới chị ấy về làm mẹ của con.”
Cậu nhóc một chút cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình.
Khuôn mặt tuần tú của Cố Thừa Tiêu âm u, ngữ khí lạnh nhạt: “Không được ăn nói linh tinh.”
Cậu nhóc bĩu môi, chỉ còn cách không nói nữa.
Hồng Mỹ San không coi lời cậu nhóc thành chuyện gì, bà mỉm cười nói: “Đi, bà nội chuẩn bị đồ chơi mới cho cháu đó.”
*Mẹ! Con từng nói không được mua đồ chơi linh tinh cho thằng bé nữa.”
Cố Thừa Tiêu ở đằng sau oán trách một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu của mẹ, mẹ không thương thì còn ai thương!”
Hồng Mỹ San phản bác một câu rồi bế cháu trai quay trở lại phòng khách.
Cố Thừa Tiêu bất lực mỉm cười lắc đầu, nói với vệ sĩ: “Chúng ta đi thôi!”
Vừa ngồi vào trong xe liền nhận được điện thoại của Mặc Trạch Dương, cậu ấy đã xuất phát rồi.
Tối nay, một buổi tiệc từ thiện đặc biệt hoành tráng đã được tổ chức tại sảnh tiệc lớn trên tầng 2 của một khách sạn 7 sao, nhiều nhân vật nổi tiếng trong và ngoài nước đều được mời đến tham dự, hơn nữa chủ đề của bữa tiệc từ thiện lần này là “chân tình vô giá, nhân gian có tình yêu”
Hơn nữa, tôi nay cũng có bán đâu giá, những người được mời đều đến trước thể hiện tình yêu của họ.
Tối nay ở đây, những người nỗi tiếng lần lượt bước trên thảm đỏ, những người bạn phóng viên bên cạnh, mang theo những chiếc mic ở trong phòng chờ, ghi lại cảnh bước qua thảm đỏ của những người nỗi tiếng.
Hơn nữa điều bắt mắt là, trừ thân phận của họ ra tất nhiên là còn có trang phục dạ hội của tối nay, đặc biệt là sự tham gia của những nữ minh tinh, khiến mọi người không thể rời mắt được.
Xe của Lê Yên xếp hàng chờ vào cửa, Hứa Tâm Duyệt không tránh khỏi có chút căng thẳng, cô nhìn phía xa, tất cả những khách mời xuống xe đều bước qua tắm thảm đỏ mới rồi mới đi vào trong.
“Lát nữa chúng ta cũng phải đi thảm đỏ sao?”
“Đúng vậy! Đi thảm đỏ trải nghiệm một chút.”
Lê Yên cảm thấy cực kỳ thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro