Chương 1765
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Trong lòng nữ minh tỉnh bên cạnh đó ky, cô ta không hy vọng người phụ nữ bên cạnh này phá hỏng chuyện tốt của cô ta và Mặc Trạch Dương tối
nay.
Hơn nữa, những người phụ nữ cô ta từng gặp qua, ai mà không muốn sa vào mỗi khi nhìn thấy Mặc Trạch Dương cơ chứ?
Người phụ nữ này vậy mà lại nói không thân với Mặc Trạch Dương, vậy thì là tốt nhất.
“Trạch Dương, chúng ta đến quầy rượu bên kia đi!”
Nữ minh tinh chống cằm, khuôn mặt mong chờ hỏi.
Mặc Trạch Dương không hề động đậy, nói với cô ta: “Cô muốn đi, vậy cô đi trước đi!”
Nữ minh tỉnh lập tức cười ngượng, làm nũng nói: “Ưm, người ta muốn anh ở cùng mài”
“Yên Yên, có muốn tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện không?”
Lâm Tinh Hạo cũng cảm thấy xung quanh quá ồn nào, đề nghị nói.
“Em đợi bạn em đã, lát nữa sẽ đi tìm anh.”
Lê Yên nghĩ đến Hứa Tâm Duyệt vẫn chưa quay lại.
“Được! Vậy lát nữa gặp.”
Lâm Tinh Hạo đứng dậy, trong ánh mắt lộ ra tia thích thú cực kỳ lớn.
Mặc Trạch Dương không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được hương vị tình yêu của bàn bên cạnh, ánh mắt anh đúng lúc nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Lê Yên nhìn theo, khóe miệng nhếch lên chế giễu.
Lâm Tinh Hạo rời đi, Lê Yên chống cằm đang mỉm cười kích động một mình ở đó, trông giống như một fan hâm mộ nhỏ.
Đột nhiên vị trí ban nãy của Lâm Tinh Hạo lại có một người khác ngồi xuống.
Lê Yên ngắng đầu, Mặc Trạch Dương khoanh tay, đôi chân tao nhã mê người vắt chéo, trực tiếp chế nhạo cô: “Lê Yên, mắt nhìn của cô cũng thật tầm thường!”
Lê Yên có chút tức giận nói: “Mặc Trạch Dương, đó là vị trí ngồi của bạn tôi, mời anh rời khỏi, còn có không được hạ thấp nam thần của tôi.”
*ÒI Nam thần của cô à?”
Mặc Trạch Dương cảm thấy tối nay càng có trò vui, lần trước bị cô uy hiếp, cuối cùng cũng có thể báo thù rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Yên nhìn anh, bộ lễ phục dạ hội màu tím khiến cô giống như một bông hoa hồng nở rộ, quyến rũ lại mê người.
Mặc Trạch Dương nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, không khỏi xẹt qua một tia u ám, lần đầu tiên cảm thấy người phụ nữ này tức giận lên lại vừa mắt đến thé.
“Anh đừng có lộn xôn.” Lê Yên cảnh cáo anh.
“Lần trước uy hiếp tôi, cô không phải là rất ra vẻ sao? Tôi nói cho cô biết, tôi là một người thù dai, còn là một người có thù tất báo.”
Mặc Trạch Dương nhếch miệng, nụ cười mê hoặc lại vừa nguy hiểm.
Lê Yên nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt đi ra từ phòng vệ sinh, cô có chút không khách khí nói: “Bạn tôi quay lại rồi, anh về chỗ của anh đi.”
Mặc Trạch Dương quay đầu nhìn, ngoan ngoãn quay trở lại vị trí của anh, ngược lại ánh mắt đó ky của nữ minh tinh bên cạnh càng thêm ghét Lê Yên.
Nhìn sắc mặt của Hứa Tâm Duyệt, bộ dáng giống như thở phào một hơi, cô vừa ngồi xuống Lê Yên quan tâm hỏi han: “Đến rồi sao?”
Hứa Tâm Duyệt mỉm cười lắc đầu: “Không đâu, có điều dọa cho tớ một trận rồi.”
Lê Yên kích động lập tức nhỏ giọng nói với Hứa Tâm Duyệt bên cạnh: “Tâm Duyệt, ban nãy tớ gặp Lâm học trưởng, anh ấy cũng ở đây.”
Hứa Tâm Duyệt lập tức hiểu được người cô ấy nói là ai, cô cũng vui mừng thay cô ấy: “Vậy sao?”
“Anh ấy vẫn đẹp trai như vậy, nhưng trưởng thành hơn rôi.”
Lê Yên tán thưởng nói.
Hơn nữa, những người phụ nữ cô ta từng gặp qua, ai mà không muốn sa vào mỗi khi nhìn thấy Mặc Trạch Dương cơ chứ?
Người phụ nữ này vậy mà lại nói không thân với Mặc Trạch Dương, vậy thì là tốt nhất.
“Trạch Dương, chúng ta đến quầy rượu bên kia đi!”
Nữ minh tinh chống cằm, khuôn mặt mong chờ hỏi.
Mặc Trạch Dương không hề động đậy, nói với cô ta: “Cô muốn đi, vậy cô đi trước đi!”
Nữ minh tỉnh lập tức cười ngượng, làm nũng nói: “Ưm, người ta muốn anh ở cùng mài”
“Yên Yên, có muốn tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện không?”
Lâm Tinh Hạo cũng cảm thấy xung quanh quá ồn nào, đề nghị nói.
“Em đợi bạn em đã, lát nữa sẽ đi tìm anh.”
Lê Yên nghĩ đến Hứa Tâm Duyệt vẫn chưa quay lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được! Vậy lát nữa gặp.”
Lâm Tinh Hạo đứng dậy, trong ánh mắt lộ ra tia thích thú cực kỳ lớn.
Mặc Trạch Dương không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được hương vị tình yêu của bàn bên cạnh, ánh mắt anh đúng lúc nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Lê Yên nhìn theo, khóe miệng nhếch lên chế giễu.
Lâm Tinh Hạo rời đi, Lê Yên chống cằm đang mỉm cười kích động một mình ở đó, trông giống như một fan hâm mộ nhỏ.
Đột nhiên vị trí ban nãy của Lâm Tinh Hạo lại có một người khác ngồi xuống.
Lê Yên ngắng đầu, Mặc Trạch Dương khoanh tay, đôi chân tao nhã mê người vắt chéo, trực tiếp chế nhạo cô: “Lê Yên, mắt nhìn của cô cũng thật tầm thường!”
Lê Yên có chút tức giận nói: “Mặc Trạch Dương, đó là vị trí ngồi của bạn tôi, mời anh rời khỏi, còn có không được hạ thấp nam thần của tôi.”
*ÒI Nam thần của cô à?”
Mặc Trạch Dương cảm thấy tối nay càng có trò vui, lần trước bị cô uy hiếp, cuối cùng cũng có thể báo thù rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Yên nhìn anh, bộ lễ phục dạ hội màu tím khiến cô giống như một bông hoa hồng nở rộ, quyến rũ lại mê người.
Mặc Trạch Dương nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, không khỏi xẹt qua một tia u ám, lần đầu tiên cảm thấy người phụ nữ này tức giận lên lại vừa mắt đến thé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đừng có lộn xôn.” Lê Yên cảnh cáo anh.
“Lần trước uy hiếp tôi, cô không phải là rất ra vẻ sao? Tôi nói cho cô biết, tôi là một người thù dai, còn là một người có thù tất báo.”
Mặc Trạch Dương nhếch miệng, nụ cười mê hoặc lại vừa nguy hiểm.
Lê Yên nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt đi ra từ phòng vệ sinh, cô có chút không khách khí nói: “Bạn tôi quay lại rồi, anh về chỗ của anh đi.”
Mặc Trạch Dương quay đầu nhìn, ngoan ngoãn quay trở lại vị trí của anh, ngược lại ánh mắt đó ky của nữ minh tinh bên cạnh càng thêm ghét Lê Yên.
Nhìn sắc mặt của Hứa Tâm Duyệt, bộ dáng giống như thở phào một hơi, cô vừa ngồi xuống Lê Yên quan tâm hỏi han: “Đến rồi sao?”
Hứa Tâm Duyệt mỉm cười lắc đầu: “Không đâu, có điều dọa cho tớ một trận rồi.”
Lê Yên kích động lập tức nhỏ giọng nói với Hứa Tâm Duyệt bên cạnh: “Tâm Duyệt, ban nãy tớ gặp Lâm học trưởng, anh ấy cũng ở đây.”
Hứa Tâm Duyệt lập tức hiểu được người cô ấy nói là ai, cô cũng vui mừng thay cô ấy: “Vậy sao?”
“Anh ấy vẫn đẹp trai như vậy, nhưng trưởng thành hơn rôi.”
Lê Yên tán thưởng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro