Chương 1766
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Án mắt Mặc Trạch Dương bên cạnh phức tạp vừa lạnh nhạt, cầm cốc cà phê, khóa miệng không quên hiện lên ý cười chế giễu.
Tối nay, cô định sẵn là sẽ không có duyên với học trưởng rồi, bởi vì có anh ở đây, anh sẽ không để cô dễ dàng được như ý nguyện.
“Chúng ta đi thôi! Đến hội trường.”
Lê Yên thấy Mặc Trạch Dương có chút phiền, cô lập tức kéo Hứa Tâm Duyệt đứng dậy rời đi.
Ánh mắt Mặc Trạch Dương không khỏi nhìn theo Lê Yên, nữ minh tinh đối diện anh lập tức ghen tị nói: “Mặc thiếu, tối nay anh là bạn đồng hành của em đó!”
“Chúng ta qua đó đi!”
Mặc Trạch Dương cũng đứng dậy, nữ minh tinh đẳng sau cũng vội vàng theo sau.
Trong hội trường, bên cạnh Cố Thừa Tiêu, Hứa An An tự cho mình là bạn đồng hành của anh, thân phận của Có Thừa Tiêu ở trong giới kinh doanh, khiến bên cạnh anh lúc nào cũng có một đám người nịnh nọt vây quanh, hơn nữa anh cũng rất lịch sự mà đáp lời với tất cả những người này.
Lê Yên cùng Hứa Tâm Duyệt bước vào, ánh mắt Lê Yên tự nhiên đang tìm kiếm Lâm Tinh Hạo, Hứa Tâm Duyệt mỉm cười đẩy cô: “Đi tìm Lâm học trưởng của cậu đi! Tớ đi dạo xung quanh chút.”
Lê Yên mỉm cười nói: “Vậy cậu đợi tớ nha, tớ đi tìm anh ấy rồi cùng nhau tìm chỗ nói chuyện.”
*Ừ!” Hứa Tâm Duyệt gật đầu.
Lê Yên qua đó, đối với những nơi như này, Hứa Tâm Duyệt còn có chút không hòa nhập được.
Nhưng, công việc của cô cần phải đến những nơi như này, cô chỉ có thể giống với tất cả người ở đây, cho dù quen hay không quen, chỉ cần nhìn thấy đều lịch sự gật đầu là được.
Hứa Tâm Duyệt không hề biết, lúc này dáng vẻ của cô ở trong đám đông có bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, giống như một đóa hoa huệ tươi mát phủ đầy sương, hơi thở không can thiệp vào thế giới lộ ra từ trong ánh mắt cô.
Cô trở thành mục tiêu đi săn của những người đàn ông xung quanh.
Đồng thời, trang phục dạ hội trên người còn cộng thêm cho cô không ít điểm, khiến những người phụ nữ xung quanh nhìn thấy sẽ dừng lại đánh giá kiểu dáng và sự xinh đẹp của bộ váy dạ hội.
“Tiểu thư, đi một mình sao? Có hứng thú nói chuyện chút không?”
Một người đàn ông trung niên ngăn cô lại, nhiệt tình bắt chuyện.
Hứa Tâm Duyệt mỉm cười: “Thật ngại quá, tôi đang tìm bạn.”
“Bạn cô tên gì, cô tìm giúp cô, tôi quen với tất cả mọi người ở đây.”
Người đàn ông trung niên này không bỏ qua cho cô, hơn nữa ngày càng tiến gần cô, sự xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt khiến anh ta càng không thể kiềm chế.
Đúng lúc này, người đàn ông nhìn thấy một bóng dáng tuần tú đi qua đây, anh ta nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt đúng lúc đang chắn đường của người đàn ông đó, hơn nữa anh ta cũng biết đường của người đàn ông này là không thể chắn.
Xuất phát từ lòng tốt anh ta lập tức đưa tay ra ôm eo cô, ý bảo cô nhường đường.
Tuy nhiên, Hứa Tâm Duyệt nào biết đằng sau có người đi đến, lúc người đàn ông này đột nhiên ôm chặt eo cô, cô theo bản năng tưởng rằng người đàn ông chiến tiệm nghị, vội vàng lùi về sau.
Nhưng cô lại quên mắt, làn váy của bộ lễ phục dạ hội rất dài, cái lùi này làm gót chân cô vấp phải váy, phút chốc khoảnh khắc kinh hồn cũng ập đến.
*A…” Cả người Hứa Tâm Duyệt đổ về phía sau.
Người đàn ông trung niên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cánh tay bắt lực không đủ dài, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Tâm Duyệt, cả người cô đổ về phía sau bóng dáng cao quý đẳng sau.
Cố Thừa Tiêu xuất phát từ hành động của người đàn ông, nhìn cô gái bối rối ngã xuống, cánh tay anh tự nhiên đưa ra, khoảnh khắc ôm chiếc eo nhỏ của cô gái, anh không khỏi giật mình, mềm mại tựa như không có xương, nhẹ nhàng nắm chặt.
Hứa Tâm Duyệt tưởng rằng bản thân sẽ ngã chồng vó rồi, nhưng khi trên eo xuất hiện một cánh tay vững chắc có lực, cô thật sự cảm kích muốn khóc, cô được cứu rồi.
Chỉ không quá vài giây, nửa người trên của cô liền dựa vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông, cô vội vàng ngắng đầu muốn nhìn rõ xem người đàn ông cứu mình, còn người đàn ông cũng cúi xuống.
Phút chốc, hai ánh mắt bất ngờ chạm vào nhau.
Hô hấp của Hứa Tâm Duyệt căng chặt, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, trời ạ! Là Cố Thừa Tiêu.
Tối nay, cô định sẵn là sẽ không có duyên với học trưởng rồi, bởi vì có anh ở đây, anh sẽ không để cô dễ dàng được như ý nguyện.
“Chúng ta đi thôi! Đến hội trường.”
Lê Yên thấy Mặc Trạch Dương có chút phiền, cô lập tức kéo Hứa Tâm Duyệt đứng dậy rời đi.
Ánh mắt Mặc Trạch Dương không khỏi nhìn theo Lê Yên, nữ minh tinh đối diện anh lập tức ghen tị nói: “Mặc thiếu, tối nay anh là bạn đồng hành của em đó!”
“Chúng ta qua đó đi!”
Mặc Trạch Dương cũng đứng dậy, nữ minh tinh đẳng sau cũng vội vàng theo sau.
Trong hội trường, bên cạnh Cố Thừa Tiêu, Hứa An An tự cho mình là bạn đồng hành của anh, thân phận của Có Thừa Tiêu ở trong giới kinh doanh, khiến bên cạnh anh lúc nào cũng có một đám người nịnh nọt vây quanh, hơn nữa anh cũng rất lịch sự mà đáp lời với tất cả những người này.
Lê Yên cùng Hứa Tâm Duyệt bước vào, ánh mắt Lê Yên tự nhiên đang tìm kiếm Lâm Tinh Hạo, Hứa Tâm Duyệt mỉm cười đẩy cô: “Đi tìm Lâm học trưởng của cậu đi! Tớ đi dạo xung quanh chút.”
Lê Yên mỉm cười nói: “Vậy cậu đợi tớ nha, tớ đi tìm anh ấy rồi cùng nhau tìm chỗ nói chuyện.”
*Ừ!” Hứa Tâm Duyệt gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Yên qua đó, đối với những nơi như này, Hứa Tâm Duyệt còn có chút không hòa nhập được.
Nhưng, công việc của cô cần phải đến những nơi như này, cô chỉ có thể giống với tất cả người ở đây, cho dù quen hay không quen, chỉ cần nhìn thấy đều lịch sự gật đầu là được.
Hứa Tâm Duyệt không hề biết, lúc này dáng vẻ của cô ở trong đám đông có bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, giống như một đóa hoa huệ tươi mát phủ đầy sương, hơi thở không can thiệp vào thế giới lộ ra từ trong ánh mắt cô.
Cô trở thành mục tiêu đi săn của những người đàn ông xung quanh.
Đồng thời, trang phục dạ hội trên người còn cộng thêm cho cô không ít điểm, khiến những người phụ nữ xung quanh nhìn thấy sẽ dừng lại đánh giá kiểu dáng và sự xinh đẹp của bộ váy dạ hội.
“Tiểu thư, đi một mình sao? Có hứng thú nói chuyện chút không?”
Một người đàn ông trung niên ngăn cô lại, nhiệt tình bắt chuyện.
Hứa Tâm Duyệt mỉm cười: “Thật ngại quá, tôi đang tìm bạn.”
“Bạn cô tên gì, cô tìm giúp cô, tôi quen với tất cả mọi người ở đây.”
Người đàn ông trung niên này không bỏ qua cho cô, hơn nữa ngày càng tiến gần cô, sự xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt khiến anh ta càng không thể kiềm chế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này, người đàn ông nhìn thấy một bóng dáng tuần tú đi qua đây, anh ta nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt đúng lúc đang chắn đường của người đàn ông đó, hơn nữa anh ta cũng biết đường của người đàn ông này là không thể chắn.
Xuất phát từ lòng tốt anh ta lập tức đưa tay ra ôm eo cô, ý bảo cô nhường đường.
Tuy nhiên, Hứa Tâm Duyệt nào biết đằng sau có người đi đến, lúc người đàn ông này đột nhiên ôm chặt eo cô, cô theo bản năng tưởng rằng người đàn ông chiến tiệm nghị, vội vàng lùi về sau.
Nhưng cô lại quên mắt, làn váy của bộ lễ phục dạ hội rất dài, cái lùi này làm gót chân cô vấp phải váy, phút chốc khoảnh khắc kinh hồn cũng ập đến.
*A…” Cả người Hứa Tâm Duyệt đổ về phía sau.
Người đàn ông trung niên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cánh tay bắt lực không đủ dài, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Tâm Duyệt, cả người cô đổ về phía sau bóng dáng cao quý đẳng sau.
Cố Thừa Tiêu xuất phát từ hành động của người đàn ông, nhìn cô gái bối rối ngã xuống, cánh tay anh tự nhiên đưa ra, khoảnh khắc ôm chiếc eo nhỏ của cô gái, anh không khỏi giật mình, mềm mại tựa như không có xương, nhẹ nhàng nắm chặt.
Hứa Tâm Duyệt tưởng rằng bản thân sẽ ngã chồng vó rồi, nhưng khi trên eo xuất hiện một cánh tay vững chắc có lực, cô thật sự cảm kích muốn khóc, cô được cứu rồi.
Chỉ không quá vài giây, nửa người trên của cô liền dựa vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông, cô vội vàng ngắng đầu muốn nhìn rõ xem người đàn ông cứu mình, còn người đàn ông cũng cúi xuống.
Phút chốc, hai ánh mắt bất ngờ chạm vào nhau.
Hô hấp của Hứa Tâm Duyệt căng chặt, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, trời ạ! Là Cố Thừa Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro