Cuộc Sống Sau Hồn Nhân Của Tô Hi
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Đường Tư Vũ cười mà đầy hắn ra, nhưng lại không đẩy được, lại cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, trực tiếp được hắn ôm lên.
“HA “Chúng ta nghiên cứu kỹ chuyện sinh con một chút, nửa năm sau liền có kinh nghiệm rồi.” Hắn cười trầm thấp mà tìm cớ.
Trong nước.
Sáng sớm, Tô Hi tự mình lái xe ra ngoài, hẹn Amnie và trợ lý lúc trước của cô, cô cũng đưa quà cho họ.
Trong nhà hàng nhìn Tô Hi được tình yêu chăm bẫm mà càng lúc càng xinh đẹp thướt tha, Annie thầm nghĩ, Tô Hi bây giờ thì thật sự những tác phẩm lớn hạng A gì đó cũng không thành vấn đề, tuyệt đối có thể diễn, chỉ tiếc bây giờ cô làm gì dám giới thiệu cho cô ấy kịch bản gì chứ.
Phải biết trong tay cô có một đống tài nguyên chế tác điện ảnh trong ngoài nước, chỉ cần cô ấy muốn nhận phim thì phim gì cũng không thành ván đè.
Nhưng chỉ có một ván đề là cái ông chồng yêu chiều cô ấy như tính mạng sẽ đồng ý sao?
Tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu nhỉ?
“Chị Tô Hi, chị càng lúc càng xinh đẹp rồi, có thể bày chút bí quyết cho chúng em không?” Tiểu Mễ vẻ mặt hâm mộ mà hỏi.
Tô Hi mím môi cười: “Có sao? Chị cũng không biết nữa!”
Annie quay đầu nhìn Tiểu Mễ: “Em muốn trở nên càng xinh đẹp hơn thì rất đơn giản, tìm một người đàn ông đi! Kiểu vô cùng yêu chiều em đấy, tự nhiên em sẽ thay đổi dáng vẻ thôi.”
Tiểu Mễ liền hiểu ra, thì ra đây chính là bí quyết của Tô Hi, vậy thì cô thật sự không tốt số như vậy rồi!
Đi đâu tìm ông chồng vừa đẹp trai vừa có tiền lại còn chiều chuộng chứ?
Đáy mắt Tô Hi xẹt qua sự ngọt ngào khó che đậy, lời của Annie cô rất thích nghe, vì cái này quả thực là sự thật.
“Hi Hi à! Em biết từ sau khi em gả cho Ôn tổng thì người trong cả giới showbiz đều không ai dám đắc tội em nữa, ngay cả phòng làm việc của chúng ta cũng được mở vô cùng thuận lợi đấy!”
Tô Hi đương nhiên biết nguyên nhân, cô cười một cái: “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, ai dám chọc em chứt Bây giờ lại có những người sống không tốt, những người lúc trước có khúc mắc với em, lúc này đã trốn bẵng mà không dám lộ mặt nữa.” Annie biết gì đó.
Tô Hi cũng hiểu rõ, trong giới showbiz lúc trước quả thực có một số người dẫm đạp cô, nhưng bây giờ cô không cần lo nữa rồi.
Tô Hi tặng quà xong thì nhận được điện thoại của Ôn Lệ Thâm, nói buổi trưa cùng ăn cơm. Tô Hi đồng ý.
Annie cũng không dám giữ cô, buổi trưa Tô Hi đi thẳng tới đại sảnh của tập đoàn giải trí Thiên Mộ.
“Xin chào Ôn phu nhân.”
“Ôn phu nhân…”
Tô Hi vừa đi vào, những nhân viên đó liền chủ động tiến lên chào cô, dáng vẻ cung kính.
Cô một đường gật đầu đến thang máy, cô xoa cái cổ hơi mỏi, không kìm được mà mím môi cười, một tiếng Ôn phu nhân nghe mà thoải mái quá.
Đến phòng làm việc tổng giám đốc, Ôn Lệ Thâm thấy cô đi vào thì cười hỏi: “Tặng quà xong rồi?”
“Ừ! Tặng xong rồi.” Tô Hi đến bên cạnh anh, Ôn Lệ Thâm dang tay ôm lấy cô, cô liền tự nhiên mà ngồi lên đùi anh, dựa vào lòng anh, nhìn cuốn kịch bản tiếng anh trước mặt anh mà có chút xót lòng.
“Bận xong chưa? Còn cần bao lâu nữa mới có thể đi?”
“Cho anh thêm năm phút nữa, em ở bên cạnh nghỉ ngơi chút.” Nói xong Ôn Lệ Thâm nhấn phím nội bộ, nói với trợ lý: “Đưa một phần trái cây và trà nước vào.”
Tô Hi nhắc ly trà anh uống được một nửa, nói: “Em uống của anh là được rồi.”
Nói xong lúc ánh mắt sâu xa của Ôn Lệ Thâm nhìn qua thì cô vô cùng hưởng thụ mà cầm ly của anh đi đến sô pha, nheo mắt: “Ngon thật.”
“Buỏi tối về nhà ba mẹ anh ăn cơm, em phải chuẩn bị tâm lý chút.”
Cô liền chớp mắt, có chút kỳ lạ mà hỏi: “Tại sao chứ?”
“Anh lo họ sẽ giục chúng ta tạo người.”
“Hả?” Cô quả nhiên giật mình.
“Yên tâm, nếu ba mẹ anh thật sự giục thì để anh giải quyết.” Ôn Lệ Thâm cười mà an ủi cô.
Điều này khiến cô có chút ngại: “Chúng ta cứ nói đang trong kế hoạch.”
“Ừ, anh không gấp, em muốn sinh lúc nào thì sinh, nếu không được nữa thì đẻ thuê cũng được.” Anh không bận tâm mà nói.
Cô liền lắc đầu: “Em mới không cần, đâu phải em không sinh được, sao lại cần đẻ thuê?”
Anh nghe vậy thì thấy ấm lòng: “Được, em muốn sinh lúc nào thì sinh.”
Cô ôm cốc trà, là một nghệ sĩ, quả thực cô có chút lo lắng, ví dụ đại loại như thân hình sẽ thay đổi, có điều đáy lòng cô kiên định mà quyết định, cô nhất định phải sinh cho anh một đứa con.
Buổi trưa Ôn Lệ Thâm đặt sẵn nhà hàng, ở ngay gần đó, là nhà hàng mà Tô Hi thích.
Tô Hi và Ôn Lệ Thâm vừa bước vào thang máy thì trong thang máy ở bên cạnh, hai cô gái vốn tự tin ung dung mà đi xuống nhưng một người trong đó nhìn thấy bóng dáng của Tô Hi và Ôn Lệ Thâm thì liền bị dọa cho quay lưng lại, ấn mạnh nút thang máy, vội rời đi.
Thang máy tới rồi, hai cô gái liền đi vào, mới thở phào một hơi.
Hai cô gái này chính là kẻ địch của Tô Hi, là Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao, bọn họ lúc này sắc mặt đều có chút xám xịt, nhìn nhau đều có chút buồn bực tức giận, bây giờ bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Tô Hi thì phải rời đi ngay, loại cảm giác này thật sự rất không vui.
Phải biết lúc trước bọn họ ở cùng một cấp bậc, hơn nữa bọn họ còn sống tốt hơn Tô Hi, nhưng bây giờ thì sao? Hai bọn họ ngay cả việc cùng xuất hiện một nơi với cô thì đều phải lo sợ.
“Đáng chết, chẳng lẽ cả đời này chúng ta đều phải tránh né cô ta vậy sao? Cô ta mà biết được thì sẽ cười chết mát.” Diệp Lạp Lạp phẫn nộ mà nắm chặt tay thành quyền.
“Vậy còn có thể làm gì được cô ta chứ?
Cô ta không phong sát chúng ta thì đã may lắm rồi.”
Diệp Lạp Lạp cắn môi, lại không thể không thấy may mắn.
“Chúng ta phải nghĩ cách, cũng không thể cả đời không thê ngắng đầu lên trước mặt cô ta được, vậy chúng ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Kế hoạch lần trước đó rất tốt, chỉ cần tìm một cơ hội thực hiện thì tuyệt đối có thể thay đổi tình trạng sinh tồn sau này của chúng ta.”
“Đúng, nhưng chúng ta không có cơ hội.”
“Cứ đợi thì có cơ hội thôi, tôi không tin Tô Hi thật sự có thể cả đời không vào đoàn làm phim, hoặc không chụp quảng cáo, chỉ cần cô ta rời khỏi tầm nhìn của Ôn Lệ Thâm thì chúng ta sẽ có thể tìm được cơ hội.” Hoàng Tương Dao nghiến răng mà nói.
Hai cô gái tức giận đùng đùng mà rời khỏi nhà hàng bọn họ đặt sẵn.
Tô Hi ngồi xuống, Ôn Lệ Thâm mặc cô gọi món. Sau khi cô gọi món xong thì nhìn lên quảng cáo trên màn hình ở đối diện, nhìn thấy quảng cáo một loại nước hoa của cô, cô không kìm được mà nhớ lại thời gian ở trong đoàn làm phim quay phim. Dù vất vả nhưng đó là một loại cảm giác thành tích Và vui vẻ.
Ôn Lệ Thâm đang nhìn cô, cũng nhìn ra được một loại cảm giác tích cực trong mắt cô. Anh biết Tô Hi là một cô gái không cam tâm bình phàm, cô có ước mơ và theo đuổi.
Dù anh đã có thể cho cô cuộc đời tốt nhất nhưng chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không hề vui vẻ.
“HA “Chúng ta nghiên cứu kỹ chuyện sinh con một chút, nửa năm sau liền có kinh nghiệm rồi.” Hắn cười trầm thấp mà tìm cớ.
Trong nước.
Sáng sớm, Tô Hi tự mình lái xe ra ngoài, hẹn Amnie và trợ lý lúc trước của cô, cô cũng đưa quà cho họ.
Trong nhà hàng nhìn Tô Hi được tình yêu chăm bẫm mà càng lúc càng xinh đẹp thướt tha, Annie thầm nghĩ, Tô Hi bây giờ thì thật sự những tác phẩm lớn hạng A gì đó cũng không thành vấn đề, tuyệt đối có thể diễn, chỉ tiếc bây giờ cô làm gì dám giới thiệu cho cô ấy kịch bản gì chứ.
Phải biết trong tay cô có một đống tài nguyên chế tác điện ảnh trong ngoài nước, chỉ cần cô ấy muốn nhận phim thì phim gì cũng không thành ván đè.
Nhưng chỉ có một ván đề là cái ông chồng yêu chiều cô ấy như tính mạng sẽ đồng ý sao?
Tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu nhỉ?
“Chị Tô Hi, chị càng lúc càng xinh đẹp rồi, có thể bày chút bí quyết cho chúng em không?” Tiểu Mễ vẻ mặt hâm mộ mà hỏi.
Tô Hi mím môi cười: “Có sao? Chị cũng không biết nữa!”
Annie quay đầu nhìn Tiểu Mễ: “Em muốn trở nên càng xinh đẹp hơn thì rất đơn giản, tìm một người đàn ông đi! Kiểu vô cùng yêu chiều em đấy, tự nhiên em sẽ thay đổi dáng vẻ thôi.”
Tiểu Mễ liền hiểu ra, thì ra đây chính là bí quyết của Tô Hi, vậy thì cô thật sự không tốt số như vậy rồi!
Đi đâu tìm ông chồng vừa đẹp trai vừa có tiền lại còn chiều chuộng chứ?
Đáy mắt Tô Hi xẹt qua sự ngọt ngào khó che đậy, lời của Annie cô rất thích nghe, vì cái này quả thực là sự thật.
“Hi Hi à! Em biết từ sau khi em gả cho Ôn tổng thì người trong cả giới showbiz đều không ai dám đắc tội em nữa, ngay cả phòng làm việc của chúng ta cũng được mở vô cùng thuận lợi đấy!”
Tô Hi đương nhiên biết nguyên nhân, cô cười một cái: “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, ai dám chọc em chứt Bây giờ lại có những người sống không tốt, những người lúc trước có khúc mắc với em, lúc này đã trốn bẵng mà không dám lộ mặt nữa.” Annie biết gì đó.
Tô Hi cũng hiểu rõ, trong giới showbiz lúc trước quả thực có một số người dẫm đạp cô, nhưng bây giờ cô không cần lo nữa rồi.
Tô Hi tặng quà xong thì nhận được điện thoại của Ôn Lệ Thâm, nói buổi trưa cùng ăn cơm. Tô Hi đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Annie cũng không dám giữ cô, buổi trưa Tô Hi đi thẳng tới đại sảnh của tập đoàn giải trí Thiên Mộ.
“Xin chào Ôn phu nhân.”
“Ôn phu nhân…”
Tô Hi vừa đi vào, những nhân viên đó liền chủ động tiến lên chào cô, dáng vẻ cung kính.
Cô một đường gật đầu đến thang máy, cô xoa cái cổ hơi mỏi, không kìm được mà mím môi cười, một tiếng Ôn phu nhân nghe mà thoải mái quá.
Đến phòng làm việc tổng giám đốc, Ôn Lệ Thâm thấy cô đi vào thì cười hỏi: “Tặng quà xong rồi?”
“Ừ! Tặng xong rồi.” Tô Hi đến bên cạnh anh, Ôn Lệ Thâm dang tay ôm lấy cô, cô liền tự nhiên mà ngồi lên đùi anh, dựa vào lòng anh, nhìn cuốn kịch bản tiếng anh trước mặt anh mà có chút xót lòng.
“Bận xong chưa? Còn cần bao lâu nữa mới có thể đi?”
“Cho anh thêm năm phút nữa, em ở bên cạnh nghỉ ngơi chút.” Nói xong Ôn Lệ Thâm nhấn phím nội bộ, nói với trợ lý: “Đưa một phần trái cây và trà nước vào.”
Tô Hi nhắc ly trà anh uống được một nửa, nói: “Em uống của anh là được rồi.”
Nói xong lúc ánh mắt sâu xa của Ôn Lệ Thâm nhìn qua thì cô vô cùng hưởng thụ mà cầm ly của anh đi đến sô pha, nheo mắt: “Ngon thật.”
“Buỏi tối về nhà ba mẹ anh ăn cơm, em phải chuẩn bị tâm lý chút.”
Cô liền chớp mắt, có chút kỳ lạ mà hỏi: “Tại sao chứ?”
“Anh lo họ sẽ giục chúng ta tạo người.”
“Hả?” Cô quả nhiên giật mình.
“Yên tâm, nếu ba mẹ anh thật sự giục thì để anh giải quyết.” Ôn Lệ Thâm cười mà an ủi cô.
Điều này khiến cô có chút ngại: “Chúng ta cứ nói đang trong kế hoạch.”
“Ừ, anh không gấp, em muốn sinh lúc nào thì sinh, nếu không được nữa thì đẻ thuê cũng được.” Anh không bận tâm mà nói.
Cô liền lắc đầu: “Em mới không cần, đâu phải em không sinh được, sao lại cần đẻ thuê?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nghe vậy thì thấy ấm lòng: “Được, em muốn sinh lúc nào thì sinh.”
Cô ôm cốc trà, là một nghệ sĩ, quả thực cô có chút lo lắng, ví dụ đại loại như thân hình sẽ thay đổi, có điều đáy lòng cô kiên định mà quyết định, cô nhất định phải sinh cho anh một đứa con.
Buổi trưa Ôn Lệ Thâm đặt sẵn nhà hàng, ở ngay gần đó, là nhà hàng mà Tô Hi thích.
Tô Hi và Ôn Lệ Thâm vừa bước vào thang máy thì trong thang máy ở bên cạnh, hai cô gái vốn tự tin ung dung mà đi xuống nhưng một người trong đó nhìn thấy bóng dáng của Tô Hi và Ôn Lệ Thâm thì liền bị dọa cho quay lưng lại, ấn mạnh nút thang máy, vội rời đi.
Thang máy tới rồi, hai cô gái liền đi vào, mới thở phào một hơi.
Hai cô gái này chính là kẻ địch của Tô Hi, là Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao, bọn họ lúc này sắc mặt đều có chút xám xịt, nhìn nhau đều có chút buồn bực tức giận, bây giờ bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Tô Hi thì phải rời đi ngay, loại cảm giác này thật sự rất không vui.
Phải biết lúc trước bọn họ ở cùng một cấp bậc, hơn nữa bọn họ còn sống tốt hơn Tô Hi, nhưng bây giờ thì sao? Hai bọn họ ngay cả việc cùng xuất hiện một nơi với cô thì đều phải lo sợ.
“Đáng chết, chẳng lẽ cả đời này chúng ta đều phải tránh né cô ta vậy sao? Cô ta mà biết được thì sẽ cười chết mát.” Diệp Lạp Lạp phẫn nộ mà nắm chặt tay thành quyền.
“Vậy còn có thể làm gì được cô ta chứ?
Cô ta không phong sát chúng ta thì đã may lắm rồi.”
Diệp Lạp Lạp cắn môi, lại không thể không thấy may mắn.
“Chúng ta phải nghĩ cách, cũng không thể cả đời không thê ngắng đầu lên trước mặt cô ta được, vậy chúng ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Kế hoạch lần trước đó rất tốt, chỉ cần tìm một cơ hội thực hiện thì tuyệt đối có thể thay đổi tình trạng sinh tồn sau này của chúng ta.”
“Đúng, nhưng chúng ta không có cơ hội.”
“Cứ đợi thì có cơ hội thôi, tôi không tin Tô Hi thật sự có thể cả đời không vào đoàn làm phim, hoặc không chụp quảng cáo, chỉ cần cô ta rời khỏi tầm nhìn của Ôn Lệ Thâm thì chúng ta sẽ có thể tìm được cơ hội.” Hoàng Tương Dao nghiến răng mà nói.
Hai cô gái tức giận đùng đùng mà rời khỏi nhà hàng bọn họ đặt sẵn.
Tô Hi ngồi xuống, Ôn Lệ Thâm mặc cô gọi món. Sau khi cô gọi món xong thì nhìn lên quảng cáo trên màn hình ở đối diện, nhìn thấy quảng cáo một loại nước hoa của cô, cô không kìm được mà nhớ lại thời gian ở trong đoàn làm phim quay phim. Dù vất vả nhưng đó là một loại cảm giác thành tích Và vui vẻ.
Ôn Lệ Thâm đang nhìn cô, cũng nhìn ra được một loại cảm giác tích cực trong mắt cô. Anh biết Tô Hi là một cô gái không cam tâm bình phàm, cô có ước mơ và theo đuổi.
Dù anh đã có thể cho cô cuộc đời tốt nhất nhưng chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không hề vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro