Hình Nhất Nặc Ghen.
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Hình Nhất Nặc nhìn đầu bên kia màn hình trống trơn, đột nhiên lồng ngực bí bách, rất khó chịu.
Trong đầu cô toàn là dáng vẻ phong tình mê người của cô giáo Đường, cô ấy vừa cao vừa trắng lại xinh đẹp. Quả thực chính là người có nhan sắc cao nhất trong số giáo viên nữ của trường, nhưng bây giờ thời gian trong nước đã là chín giờ tối rồi, tối như vậy mà hai người họ lại gọi điện?
Trong cái đầu nhỏ của Hình Nhất Nặc liền dâng lên một suy đoán, chẳng lẽ hai người họ đang yêu nhau?
Nhất định là như vậy, hai người họ nhất
Chương 427: Hình Nhất Nặc Ghen định đang yêu đương.
Hình Nhất Nặc đợi mãi trước màn hình cũng không thấy Ôn Lương Diệu xuất hiện, tim cô không kìm được mà có chút hoảng.
Chẳng lẽ là anh yêu rồi thì ngay cả chuyện học tập của cô cũng không lo nữa sao?
Cô cầm điện thoại lên, nhàm chán mà muốn xem cuộc hội thoại của nhóm chat.
Vừa cầm lên thì màn hình sáng một cái, khuôn mặt rõ nét lại đẹp trai đó của Ôn Lương Diệu lại xuất hiện, dịu dàng mà nhìn cô.
Hô hấp của Hình Nhất Nặc ngừng một cái, cô không kìm được mà hét vào màn hình: “Này, anh có còn ở đấy không thế?
Anh rốt cuộc có dạy em nữa không?
Không dạy thì em đi chơi đây.”
“Thầy giáo Ôn, Ôn đại ca…”
“Ôn Lương Diệu…” Hình Nhất Nặc gọi thẳng tên anh, mang theo tia tức giận.
Nhưng Ôn Lương Diệu rõ ràng không ở trong phòng, không có hồi đáp.
Hình Nhất Nặc đếm thời gian, chớp mắt cái Ôn Lương Diệu đã nói chuyện điện thoại quá mười mấy phút rồi, nếu không phải là nói chuyện yêu đương thì làm gì mà nấu cháo lâu như vậy?
Vào lúc cô định đóng máy tính lại để đi chơi thì bên kia màn hình truyền tới tiếng bước chân, tiếp đó khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lương Diệu lại xuất hiện.
“Anh còn biết là phải dạy em làm bài tập à? Em còn tưởng anh yêu đương quên cả em rồi chứ.” Hình Nhất Nặc chống cằm, giống như một người lớn ghen tuông mà khẽ hừ giọng.
Ôn Lương Diệu hơi kinh ngạc mà ngắng đầu lên nhìn cô: “Em nói gì?”
“Anh có phải đang yêu đương với cô giáo tiếng anh của em, Đường Ty Ty đó không!
Hai người đang hẹn hò đúng không?”
Hình Nhất Nặc tò mò mà trách hỏi.
Ôn Lương Diệu cúi đầu kiểm tra bài tập của cô, đầu cũng không ngắng lên mà nói: “Trẻ con như em thì hiểu gì?”
“Em không hiểu mới hỏi chứ!” Hình Nhất Nặc bĩu cái môi nhỏ.
“Em làm sai rất nhiều câu, lật trang năm mươi hai, anh bắt đầu giảng từ câu trên cùng cho em.” Âm thanh nghiêm túc của anh vang lên.
“Này, anh còn chưa nói cho em biết hai người có phải là yêu nhau không nữa?”
Cô tiếp tục hỏi lần nữa.
“Không phải, chỉ là học hỏi vấn đề với nhau thôi.” Ôn Lương Diệu trực tiếp trả lời cô.
“Em không tin, cô giáo Đường đẹp như vậy, anh không động lòng sao?” Hình Nhất Nặc hỏi người đàn ông trong màn hình.
“Đừng nghĩ lung tung, lo nhìn đề bài.”
“Em có một yêu cầu, trước khi em làm đề, anh phải trả lời em một câu hỏi.”
“Nói đi.”
Hình Nhất Nặc như sợ anh không nghe thấy, khuôn mặt nhỏ sáp lại gần ống kính, nhỏ giọng hỏi: “Này, rốt cuộc anh có người mình thích không?”
Ôn Lương Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ gần ngay trước mặt, cánh môi hồng hào giống như muốn hôn vào vậy, hô hấp của anh hơi dừng lại mấy giây, anh ngửa người ra sau theo bản năng.
“Em hỏi cái này làm gì?”
“Em tò mò thôi!” Cô chớp đôi mắt to nhìn anh: “Anh có thích ai chưa?”
Ôn Lương Diệu không muốn trả lời, nói với cô: “Ngồi ngay ngắn, bắt đầu làm đề.”
“Em không muốn… Em muốn anh trả lời em, anh chỉ cần trả lời có hay không là được.” Cô lại ép hỏi.
Dáng vẻ quật cường anh không trả lời em thì em sẽ không làm đề.
Mắt Ôn Lương Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ non nót đó qua màn hình, anh cắn răng, trực tiếp trả lời cô: “Có.”
Ánh mắt Hình Nhất Nặc liền ngần ra máy giây, cô chán nản mà ngồi về chỗ, hỏi được đáp án rồi nhưng trong lòng lại vừa bí bách vừa hoảng.
“À! Em còn tưởng anh không có chứ!” Cô phòng má: “Được, vậy chúng ta làm đề đi!
Anh giảng em nghe.”
Ôn Lương Diệu tiếp đó giảng hai câu đề, cô gái đối diện giống như không nghe vậy.
Anh chỉ giảng lại mỗi câu một lần, cảm thấy cô nhóc này tối nay rất không tập trung.
Cuối cùng giảng xong đề, thời gian trong nước đã là mười một rưỡi tối rồi, Ôn Lương Diệu nói với cô: “Ngày mai gặp, anh đi ngủ trước đây.”
Nói xong anh liền tắt máy.
Hình Nhất Nặc nén một câu trong tim, cuối cùng không nói ra: “Thì ra anh có người mình thích rồi à!”
Trong nước, Ôn Lương Diệu nằm trên giường, nhưng nhát thời không buồn ngủ, trong đầu xẹt qua những thứ rõ ràng mà lại không dám chạm sâu vào. Anh khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, ngăn mình đừng nghĩ tới một số chuyện.
Buổi tối.
Vạn vật im lặng, hòn đảo nhỏ biến thành một hòn ngọc sáng yên tĩnh, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi cùng với ánh sao trên trời.
Trong phòng ngủ chính hướng đông của căn biệt thự, Đường Tư Vũ vừa đi ra từ phòng tắm, mái tóc dài còn ướt, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, mái tóc dài rõ ràng còn chưa chải, có chút rối mà xõa xuống sau lưng.
Người đàn ông sớm đã tắm xong đang ngồi trê sô pha, ánh mắt sâu xa mà nhìn cô, trong ánh mắt ngưng tụ một tia sắc tối, nhìn Đường Tư Vũ ngồi trước bàn trang điểm, chuẩn bị sấy tóc.
Hắn liền đứng dậy đi qua, vươn tay cầm lấy cái lược trong tay cô, dịu dàng mà chải mái tóc ướt giúp cô. Đường Tư Vũ nheo mắt, thoải mái mà dựa vào người hắn, cười mà cảm thán: “Có chồng quả nhiên hạnh phúc.”
Hình Liệt Hàn cúi người, nói bên tai cô: “Vậy sao? Chút nữa khiến em càng hạnh phúc hơn.”
Đường Tư Vũ hơi trừng hắn qua gương: “Trong đầu anh trừ cái này ra có thể nghĩ cái khác chút được không?”
“Không thể, chỉ nghĩ về em.” Hắn vô cùng cố chấp mà nói.
Cô bó tay mà nhìn hắn, sau đó nhớ tới suy nghĩ lúc chiều. Cô nghiêm túc hỏi hắn: “Anh nói, chúng ta có nên suy nghĩ về chuyện sinh bé thứ hai không?”
“Em muốn sinh thêm một đứa sao?” Hắn cũng nghiêm túc nhìn cô trong gương.
“Em đang suy nghĩ.”
Trong ánh mắt hắn nhấp nháy tia lo lắng, nói thật hắn từng nghĩ sinh thêm một đứa nhưng hắn sẽ không ép cô, dù sao sinh con vất vả thế nào hắn chưa trải qua nhưng cũng có cảm xúc.
Nếu cô không muốn sinh nữa thì hắn cũng sẽ không ép buộc.
“Em còn trẻ, thời gian này em đã trải qua quá nhiều việc, nếu thật sự muốn thì cũng phải để em nghỉ ngơi cho tốt một thời gian lại nói.”
Cô thấy hắn nói cũng đúng, gần đây cô xảy ra quá nhiều việc, quả thực cơ thể không được như lúc trước, thường thấy mệt mỏi, xem ra phải luyện tập sức khỏe nhiều hơn chút.
“Được thôi! Qua thời gian nữa lại nói.” Cô thoải mái mà hơi ngửa đầu, hắn đang sấy tóc, vô cùng dịu dàng mà sấy tóc cho cô.
Sấy khô mái tóc dài, giống như tơ tằm mà xõa lên vai. Ánh mắt hắn liền nóng bỏng, khẽ ngửi tóc cô, vuốt ra, dịu dàng mà hôn lên cần cổ trắng nõn thon thả của cô.
Trong đầu cô toàn là dáng vẻ phong tình mê người của cô giáo Đường, cô ấy vừa cao vừa trắng lại xinh đẹp. Quả thực chính là người có nhan sắc cao nhất trong số giáo viên nữ của trường, nhưng bây giờ thời gian trong nước đã là chín giờ tối rồi, tối như vậy mà hai người họ lại gọi điện?
Trong cái đầu nhỏ của Hình Nhất Nặc liền dâng lên một suy đoán, chẳng lẽ hai người họ đang yêu nhau?
Nhất định là như vậy, hai người họ nhất
Chương 427: Hình Nhất Nặc Ghen định đang yêu đương.
Hình Nhất Nặc đợi mãi trước màn hình cũng không thấy Ôn Lương Diệu xuất hiện, tim cô không kìm được mà có chút hoảng.
Chẳng lẽ là anh yêu rồi thì ngay cả chuyện học tập của cô cũng không lo nữa sao?
Cô cầm điện thoại lên, nhàm chán mà muốn xem cuộc hội thoại của nhóm chat.
Vừa cầm lên thì màn hình sáng một cái, khuôn mặt rõ nét lại đẹp trai đó của Ôn Lương Diệu lại xuất hiện, dịu dàng mà nhìn cô.
Hô hấp của Hình Nhất Nặc ngừng một cái, cô không kìm được mà hét vào màn hình: “Này, anh có còn ở đấy không thế?
Anh rốt cuộc có dạy em nữa không?
Không dạy thì em đi chơi đây.”
“Thầy giáo Ôn, Ôn đại ca…”
“Ôn Lương Diệu…” Hình Nhất Nặc gọi thẳng tên anh, mang theo tia tức giận.
Nhưng Ôn Lương Diệu rõ ràng không ở trong phòng, không có hồi đáp.
Hình Nhất Nặc đếm thời gian, chớp mắt cái Ôn Lương Diệu đã nói chuyện điện thoại quá mười mấy phút rồi, nếu không phải là nói chuyện yêu đương thì làm gì mà nấu cháo lâu như vậy?
Vào lúc cô định đóng máy tính lại để đi chơi thì bên kia màn hình truyền tới tiếng bước chân, tiếp đó khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lương Diệu lại xuất hiện.
“Anh còn biết là phải dạy em làm bài tập à? Em còn tưởng anh yêu đương quên cả em rồi chứ.” Hình Nhất Nặc chống cằm, giống như một người lớn ghen tuông mà khẽ hừ giọng.
Ôn Lương Diệu hơi kinh ngạc mà ngắng đầu lên nhìn cô: “Em nói gì?”
“Anh có phải đang yêu đương với cô giáo tiếng anh của em, Đường Ty Ty đó không!
Hai người đang hẹn hò đúng không?”
Hình Nhất Nặc tò mò mà trách hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Lương Diệu cúi đầu kiểm tra bài tập của cô, đầu cũng không ngắng lên mà nói: “Trẻ con như em thì hiểu gì?”
“Em không hiểu mới hỏi chứ!” Hình Nhất Nặc bĩu cái môi nhỏ.
“Em làm sai rất nhiều câu, lật trang năm mươi hai, anh bắt đầu giảng từ câu trên cùng cho em.” Âm thanh nghiêm túc của anh vang lên.
“Này, anh còn chưa nói cho em biết hai người có phải là yêu nhau không nữa?”
Cô tiếp tục hỏi lần nữa.
“Không phải, chỉ là học hỏi vấn đề với nhau thôi.” Ôn Lương Diệu trực tiếp trả lời cô.
“Em không tin, cô giáo Đường đẹp như vậy, anh không động lòng sao?” Hình Nhất Nặc hỏi người đàn ông trong màn hình.
“Đừng nghĩ lung tung, lo nhìn đề bài.”
“Em có một yêu cầu, trước khi em làm đề, anh phải trả lời em một câu hỏi.”
“Nói đi.”
Hình Nhất Nặc như sợ anh không nghe thấy, khuôn mặt nhỏ sáp lại gần ống kính, nhỏ giọng hỏi: “Này, rốt cuộc anh có người mình thích không?”
Ôn Lương Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ gần ngay trước mặt, cánh môi hồng hào giống như muốn hôn vào vậy, hô hấp của anh hơi dừng lại mấy giây, anh ngửa người ra sau theo bản năng.
“Em hỏi cái này làm gì?”
“Em tò mò thôi!” Cô chớp đôi mắt to nhìn anh: “Anh có thích ai chưa?”
Ôn Lương Diệu không muốn trả lời, nói với cô: “Ngồi ngay ngắn, bắt đầu làm đề.”
“Em không muốn… Em muốn anh trả lời em, anh chỉ cần trả lời có hay không là được.” Cô lại ép hỏi.
Dáng vẻ quật cường anh không trả lời em thì em sẽ không làm đề.
Mắt Ôn Lương Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ non nót đó qua màn hình, anh cắn răng, trực tiếp trả lời cô: “Có.”
Ánh mắt Hình Nhất Nặc liền ngần ra máy giây, cô chán nản mà ngồi về chỗ, hỏi được đáp án rồi nhưng trong lòng lại vừa bí bách vừa hoảng.
“À! Em còn tưởng anh không có chứ!” Cô phòng má: “Được, vậy chúng ta làm đề đi!
Anh giảng em nghe.”
Ôn Lương Diệu tiếp đó giảng hai câu đề, cô gái đối diện giống như không nghe vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chỉ giảng lại mỗi câu một lần, cảm thấy cô nhóc này tối nay rất không tập trung.
Cuối cùng giảng xong đề, thời gian trong nước đã là mười một rưỡi tối rồi, Ôn Lương Diệu nói với cô: “Ngày mai gặp, anh đi ngủ trước đây.”
Nói xong anh liền tắt máy.
Hình Nhất Nặc nén một câu trong tim, cuối cùng không nói ra: “Thì ra anh có người mình thích rồi à!”
Trong nước, Ôn Lương Diệu nằm trên giường, nhưng nhát thời không buồn ngủ, trong đầu xẹt qua những thứ rõ ràng mà lại không dám chạm sâu vào. Anh khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, ngăn mình đừng nghĩ tới một số chuyện.
Buổi tối.
Vạn vật im lặng, hòn đảo nhỏ biến thành một hòn ngọc sáng yên tĩnh, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi cùng với ánh sao trên trời.
Trong phòng ngủ chính hướng đông của căn biệt thự, Đường Tư Vũ vừa đi ra từ phòng tắm, mái tóc dài còn ướt, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, mái tóc dài rõ ràng còn chưa chải, có chút rối mà xõa xuống sau lưng.
Người đàn ông sớm đã tắm xong đang ngồi trê sô pha, ánh mắt sâu xa mà nhìn cô, trong ánh mắt ngưng tụ một tia sắc tối, nhìn Đường Tư Vũ ngồi trước bàn trang điểm, chuẩn bị sấy tóc.
Hắn liền đứng dậy đi qua, vươn tay cầm lấy cái lược trong tay cô, dịu dàng mà chải mái tóc ướt giúp cô. Đường Tư Vũ nheo mắt, thoải mái mà dựa vào người hắn, cười mà cảm thán: “Có chồng quả nhiên hạnh phúc.”
Hình Liệt Hàn cúi người, nói bên tai cô: “Vậy sao? Chút nữa khiến em càng hạnh phúc hơn.”
Đường Tư Vũ hơi trừng hắn qua gương: “Trong đầu anh trừ cái này ra có thể nghĩ cái khác chút được không?”
“Không thể, chỉ nghĩ về em.” Hắn vô cùng cố chấp mà nói.
Cô bó tay mà nhìn hắn, sau đó nhớ tới suy nghĩ lúc chiều. Cô nghiêm túc hỏi hắn: “Anh nói, chúng ta có nên suy nghĩ về chuyện sinh bé thứ hai không?”
“Em muốn sinh thêm một đứa sao?” Hắn cũng nghiêm túc nhìn cô trong gương.
“Em đang suy nghĩ.”
Trong ánh mắt hắn nhấp nháy tia lo lắng, nói thật hắn từng nghĩ sinh thêm một đứa nhưng hắn sẽ không ép cô, dù sao sinh con vất vả thế nào hắn chưa trải qua nhưng cũng có cảm xúc.
Nếu cô không muốn sinh nữa thì hắn cũng sẽ không ép buộc.
“Em còn trẻ, thời gian này em đã trải qua quá nhiều việc, nếu thật sự muốn thì cũng phải để em nghỉ ngơi cho tốt một thời gian lại nói.”
Cô thấy hắn nói cũng đúng, gần đây cô xảy ra quá nhiều việc, quả thực cơ thể không được như lúc trước, thường thấy mệt mỏi, xem ra phải luyện tập sức khỏe nhiều hơn chút.
“Được thôi! Qua thời gian nữa lại nói.” Cô thoải mái mà hơi ngửa đầu, hắn đang sấy tóc, vô cùng dịu dàng mà sấy tóc cho cô.
Sấy khô mái tóc dài, giống như tơ tằm mà xõa lên vai. Ánh mắt hắn liền nóng bỏng, khẽ ngửi tóc cô, vuốt ra, dịu dàng mà hôn lên cần cổ trắng nõn thon thả của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro