Kẻ Phía Sau
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Dưới sự nhắc nhở của Tô Hi, Ôn Lệ Thâm lấy ra điện thoại gọi cho trợ lý Vương Thụy, anh cần Vương Thụy lập tức tra ra hành tung gần đây của Hoàng Tương Dao và Diệp Lạp Lạp.
“Lương Diệu, chuyện này trước không vội nói với người trong nhà, anh không muốn cha mẹ lo lắng.” Ôn Lệ Thâm dặn dò em trai.
“Vâng! Nếu anh đã không có gì đáng ngại, vậy không nói chuyện này nữa, chỉ là khó tránh khỏi có người truyền tin ra ngoài, em nghĩ đến lúc đó cha mẹ cũng sẽ biết thôi.”
“Không sao, đến lúc đó lại giải thích cũng chưa muộn!” Ôn Lệ Thâm vừa thay thuốc, lúc này đã có chút mệt mỏi.
Tô Hi nói với Ôn Lương Diệu: “Lần này chắc là đã dọa đến Tiểu Nặc, em ra trước với con bé đi! Chị tự biết chăm sóc anh em.
“Được, có vấn đề nhớ gọi cho em.” Ôn Lương Diệu đứng dậy ra ngoài.
Ôn Lệ Thâm nhìn theo ánh mắt vẫn còn tia kinh sợ của Tô Hi, cầm lấy tay cô: “Em có biết một giây em rơi xuống kia, tim anh như ngừng đập không?”
Tô Hi cũng nắm lấy tay anh, cười khổ: “Khi em rơi xuống còn chưa phản ứng kịp, nhưng khi thấy anh đệm dưới lưng em, lúc ấy thực sự dọa chết em.”
Trong nháy mắt, đôi mắt Ôn Lệ Thâm lộ ra tia giận không kể xiết: “Chờ anh tra ra được là ai, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
“Em biết Lưu Siêu, đến nay anh ta vẫn độc thân, em có nghe các nhân viên nói chuyện với nhau, anh ta thích đánh cược, nếu thực sự muốn hại em, nhất định phải là việc có lợi, nếu không, anh ta cũng không cần làm như vậy.” Tô Hi phân tích, cô càng nghiêng về khả năng có người đứng trong bóng tối hại cô.
Ôn Lệ Thâm cắn răng, nhíu chặt mi, chuyện này anh nhất định phải tra đến cùng.
Ôn Lương Diệu gõ cửa phòng Hình Nhất Nặc, cô bé đang lên mạng, không nghĩ tới chuyện này nhanh như vậy đã tràn lan trên mạng, mặc dù không có ai chụp được khoảnh khắc Tô Hi rơi xuống, nhưng hình ảnh đoàn phim hoảng loạn vẫn tràn ngập trên internet.
Khi ấy có nhiều diễn viên quần chúng ở hiện trường, tin tức này muốn bưng bít cũng khó.
Nghe được tiếng gõ cửa, Hình Nhất Nặc giật nảy mình, cô vội vàng ra cửa, nhìn thấy người bên kia mắt mèo, cô vui mừng, vội mở cửa: “Anh Lương Diệu, anh nhanh lên đi, chuyện này truyền đi trên mạng rÓI.
Ôn Lương Diệu vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, nhìn cô ngồi trên sô pha, trên đó còn có một máy tính xách tay màu hồng.
“Anh nhìn đi, có người còn tam sao thất bản, nói Tô Hi bị thương nghiêm trọng, toàn nói linh tinh.” Hình Nhất Nặc tức giận nói.
Ôn Lương Diệu đã chẳng lạ lùng gì với đám truyền thông chỉ thích kiếm đề tài để câu view này, anh trấn an: “Nhất Nặc, đừng tốn thời gian vào những thứ này, có vài loại người chỉ thích tự biên tự diễn.”
Ôn Lương Diệu ngồi cạnh cô, ánh mắt chăm chú: “Em có sợ không.”
Hình Nhất Nặc mở to mắt, vốn muốn kiên cường lắc đầu, nhưng cuối cùng, cô vẫn thật thà gật đầu: “Em giật mình.”
“Quay phim nguy hiểm, em còn muốn làm diễn viên không?” Ôn Lương Diệu vẫn có chút lo lắng, sau này cô nhóc này sẽ đi lên con đường diễn viên, nói thật lòng, anh vẫn không đồng ý.
Đôi lông mi dài của Hình Nhất Nặc chớp hai cái, như thực sự đang suy nghĩ vấn đề này, cô gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Vẫn muốn, em cảm thấy công việc nào cũng sẽ có nguy hiểm, không phải sao? Em không thể chỉ vì thấy nguy hiểm mà lùi bước!”
Ôn Lương Diệu thở dài, có chút tức giận đưa tay búng mũi cô: “Chờ đến khi em trưởng thành rồi lại nói, bây giờ ngoan ngoãn học hành đi.”
“Vâng!” Hình Nhất Nặc cong mi cười: “Anh Lương Diệu, dù em có làm việc gì, anh cũng sẽ không phản đối đâu!”
Nhìn gương mặt sáng rỡ tươi cười, Ôn Lương Diệu làm sao cự tuyệt cho được, gương mặt anh lộ ra tia dịu dàng, không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.
Sự việc lần này tương đối nghiêm trọng, các nhân viên bây giờ cũng thảo luận chuyện này, trên mạng đều là tin tức về Tô Hi, người hâm mộ cũng lo lắng, Tô Hi gọi điện cho phòng làm việc của Annie để phát đi một văn bản trấn an.
Lưu Siêu đang ở trong phòng, đột nhiên di động reo lên, anh ta lập tức đứng ngồi không yên, cầm điện thoại lên nhìn dãy số này, anh ta mới dám nhận.
“Alo! Cô Diệp.”
“Tôi mới nhìn thông tin trên mạng, giờ toàn mạng cũng bạo rồi, Tô Hi bị thương thế nào? Có bị gãy chân không?” Diệp Lạp Lạp chất vần.
“Cô Diệp, cô nghe tôi nói, 500 vạn của các người tôi không cần nữa, tôi chỉ lấy 100 vạn, coi như phí dịch vụ, các người cũng đừng gọi cho tôi nữa, nếu bị bắt được, tất cả chúng ta đều thảm.”
“Tôi hỏi anh Tô Hi thế nào? Cô ta bị thương hay ngã chết rồi?” Diệp Lạp Lạp chỉ quan tâm đến kết quả.
“Chị Tô rơi từ Uy Á xuống, nhưng không bị thương, chồng chị ta Ôn Lệ Thâm đỡ được, có điều, nghe nói Ôn tổng bị thương phải vào viện.”
“Cái gì? Tô Hi không sao, Ôn Lệ Thâm bị thương?” Diệp Lạp Lạp khiếp sợ hỏi lại.
“Phải, cô Diệp, chúng ta có thể đợi qua đợt phong ba này rồi lại liên lạc không?
Tóm lại giờ tôi thấy mọi chuyện không ồn, Ôn Lệ Thâm nhất định sẽ tra ra chuyện này, tôi cũng không muốn cõng cái tội danh này!”
“Lưu Siêu, anh đã nhận 100 vạn của tôi thì nhất định phải giữ bí mật cho chúng tôi, nhất định không được khai ra, nếu không, tôi sẽ cho anh đẹp mặt.”
“Cô Diệp, tôi nào dám chứt”
“Đúng là phế vật, chút chuyện này cũng làm không xong.” Diệp Lạp Lạp cúp máy trước, vẫn mắng lại một câu.
Lúc này Lưu Siêu có giận cũng không dám nói gì, ai bảo anh ta đi nhận tiền của họ làm gì?
Trong phòng, điện thoại của Ôn Lệ Thâm vang lên, là điện thoại trợ lý Vương Thụy của anh gọi tới, anh tiếp: “Alo, tra ra chưa?”
“Ông chủ, tra được rồi, Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao một tuần trước đã tới thành phố S, còn tới khách sạn năm sao, tôi cần thận điều tra, hai người bọn họ cùng nhau ra ngoài ba tiếng, chỉ ở lại một ngày, buổi tối liền lên máy bay về thành phố A.”
Sắc mặt Ôn Lệ Thâm thoáng qua tia sát ý, quả nhiên hai người phụ nữ này đã tới đây, Lưu Siêu đã gặp họ, bị họ chỉ thị làm chuyện này.
Bây giờ vẫn chỉ là nghi vấn, cũng không thể nắm đằng chuôi bọn họ, cho dù biết họ âm thầm chỉ thị, nhân vật then chót vẫn là Lưu Siêu.
Mặc dù lấy thế lực của anh, hoàn toàn có thể đuổi hai người phụ nữ này cút khỏi giới giải trí, vĩnh viễn bị phong sát, nhưng tội của họ không bị trừng phạt, đây không phải điều anh muốn.
Chỉ cần tra ra bọn họ ở sau lưng ngắm ngầm xúi giục, truy tố tội danh giết người, trả nghiệp lại cho họ mới là sự trừng phạt tốt nhát.
Tô Hi vừa tới phòng của Annie, vì Annie ở lại khách sạn không đi nên khi nghe chuyện này cô cũng bị dọa sợ bây giờ đang dùng tài khoản phòng làm việc để an ủi fan hâm mộ.
Tô Hi mới đi một hồi, đến khi trở về phòng, cô đã thấy Ôn Lệ Thâm ngồi trên sô pha trầm tư nghĩ ngợi.
“Lương Diệu, chuyện này trước không vội nói với người trong nhà, anh không muốn cha mẹ lo lắng.” Ôn Lệ Thâm dặn dò em trai.
“Vâng! Nếu anh đã không có gì đáng ngại, vậy không nói chuyện này nữa, chỉ là khó tránh khỏi có người truyền tin ra ngoài, em nghĩ đến lúc đó cha mẹ cũng sẽ biết thôi.”
“Không sao, đến lúc đó lại giải thích cũng chưa muộn!” Ôn Lệ Thâm vừa thay thuốc, lúc này đã có chút mệt mỏi.
Tô Hi nói với Ôn Lương Diệu: “Lần này chắc là đã dọa đến Tiểu Nặc, em ra trước với con bé đi! Chị tự biết chăm sóc anh em.
“Được, có vấn đề nhớ gọi cho em.” Ôn Lương Diệu đứng dậy ra ngoài.
Ôn Lệ Thâm nhìn theo ánh mắt vẫn còn tia kinh sợ của Tô Hi, cầm lấy tay cô: “Em có biết một giây em rơi xuống kia, tim anh như ngừng đập không?”
Tô Hi cũng nắm lấy tay anh, cười khổ: “Khi em rơi xuống còn chưa phản ứng kịp, nhưng khi thấy anh đệm dưới lưng em, lúc ấy thực sự dọa chết em.”
Trong nháy mắt, đôi mắt Ôn Lệ Thâm lộ ra tia giận không kể xiết: “Chờ anh tra ra được là ai, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
“Em biết Lưu Siêu, đến nay anh ta vẫn độc thân, em có nghe các nhân viên nói chuyện với nhau, anh ta thích đánh cược, nếu thực sự muốn hại em, nhất định phải là việc có lợi, nếu không, anh ta cũng không cần làm như vậy.” Tô Hi phân tích, cô càng nghiêng về khả năng có người đứng trong bóng tối hại cô.
Ôn Lệ Thâm cắn răng, nhíu chặt mi, chuyện này anh nhất định phải tra đến cùng.
Ôn Lương Diệu gõ cửa phòng Hình Nhất Nặc, cô bé đang lên mạng, không nghĩ tới chuyện này nhanh như vậy đã tràn lan trên mạng, mặc dù không có ai chụp được khoảnh khắc Tô Hi rơi xuống, nhưng hình ảnh đoàn phim hoảng loạn vẫn tràn ngập trên internet.
Khi ấy có nhiều diễn viên quần chúng ở hiện trường, tin tức này muốn bưng bít cũng khó.
Nghe được tiếng gõ cửa, Hình Nhất Nặc giật nảy mình, cô vội vàng ra cửa, nhìn thấy người bên kia mắt mèo, cô vui mừng, vội mở cửa: “Anh Lương Diệu, anh nhanh lên đi, chuyện này truyền đi trên mạng rÓI.
Ôn Lương Diệu vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, nhìn cô ngồi trên sô pha, trên đó còn có một máy tính xách tay màu hồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh nhìn đi, có người còn tam sao thất bản, nói Tô Hi bị thương nghiêm trọng, toàn nói linh tinh.” Hình Nhất Nặc tức giận nói.
Ôn Lương Diệu đã chẳng lạ lùng gì với đám truyền thông chỉ thích kiếm đề tài để câu view này, anh trấn an: “Nhất Nặc, đừng tốn thời gian vào những thứ này, có vài loại người chỉ thích tự biên tự diễn.”
Ôn Lương Diệu ngồi cạnh cô, ánh mắt chăm chú: “Em có sợ không.”
Hình Nhất Nặc mở to mắt, vốn muốn kiên cường lắc đầu, nhưng cuối cùng, cô vẫn thật thà gật đầu: “Em giật mình.”
“Quay phim nguy hiểm, em còn muốn làm diễn viên không?” Ôn Lương Diệu vẫn có chút lo lắng, sau này cô nhóc này sẽ đi lên con đường diễn viên, nói thật lòng, anh vẫn không đồng ý.
Đôi lông mi dài của Hình Nhất Nặc chớp hai cái, như thực sự đang suy nghĩ vấn đề này, cô gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Vẫn muốn, em cảm thấy công việc nào cũng sẽ có nguy hiểm, không phải sao? Em không thể chỉ vì thấy nguy hiểm mà lùi bước!”
Ôn Lương Diệu thở dài, có chút tức giận đưa tay búng mũi cô: “Chờ đến khi em trưởng thành rồi lại nói, bây giờ ngoan ngoãn học hành đi.”
“Vâng!” Hình Nhất Nặc cong mi cười: “Anh Lương Diệu, dù em có làm việc gì, anh cũng sẽ không phản đối đâu!”
Nhìn gương mặt sáng rỡ tươi cười, Ôn Lương Diệu làm sao cự tuyệt cho được, gương mặt anh lộ ra tia dịu dàng, không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.
Sự việc lần này tương đối nghiêm trọng, các nhân viên bây giờ cũng thảo luận chuyện này, trên mạng đều là tin tức về Tô Hi, người hâm mộ cũng lo lắng, Tô Hi gọi điện cho phòng làm việc của Annie để phát đi một văn bản trấn an.
Lưu Siêu đang ở trong phòng, đột nhiên di động reo lên, anh ta lập tức đứng ngồi không yên, cầm điện thoại lên nhìn dãy số này, anh ta mới dám nhận.
“Alo! Cô Diệp.”
“Tôi mới nhìn thông tin trên mạng, giờ toàn mạng cũng bạo rồi, Tô Hi bị thương thế nào? Có bị gãy chân không?” Diệp Lạp Lạp chất vần.
“Cô Diệp, cô nghe tôi nói, 500 vạn của các người tôi không cần nữa, tôi chỉ lấy 100 vạn, coi như phí dịch vụ, các người cũng đừng gọi cho tôi nữa, nếu bị bắt được, tất cả chúng ta đều thảm.”
“Tôi hỏi anh Tô Hi thế nào? Cô ta bị thương hay ngã chết rồi?” Diệp Lạp Lạp chỉ quan tâm đến kết quả.
“Chị Tô rơi từ Uy Á xuống, nhưng không bị thương, chồng chị ta Ôn Lệ Thâm đỡ được, có điều, nghe nói Ôn tổng bị thương phải vào viện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái gì? Tô Hi không sao, Ôn Lệ Thâm bị thương?” Diệp Lạp Lạp khiếp sợ hỏi lại.
“Phải, cô Diệp, chúng ta có thể đợi qua đợt phong ba này rồi lại liên lạc không?
Tóm lại giờ tôi thấy mọi chuyện không ồn, Ôn Lệ Thâm nhất định sẽ tra ra chuyện này, tôi cũng không muốn cõng cái tội danh này!”
“Lưu Siêu, anh đã nhận 100 vạn của tôi thì nhất định phải giữ bí mật cho chúng tôi, nhất định không được khai ra, nếu không, tôi sẽ cho anh đẹp mặt.”
“Cô Diệp, tôi nào dám chứt”
“Đúng là phế vật, chút chuyện này cũng làm không xong.” Diệp Lạp Lạp cúp máy trước, vẫn mắng lại một câu.
Lúc này Lưu Siêu có giận cũng không dám nói gì, ai bảo anh ta đi nhận tiền của họ làm gì?
Trong phòng, điện thoại của Ôn Lệ Thâm vang lên, là điện thoại trợ lý Vương Thụy của anh gọi tới, anh tiếp: “Alo, tra ra chưa?”
“Ông chủ, tra được rồi, Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao một tuần trước đã tới thành phố S, còn tới khách sạn năm sao, tôi cần thận điều tra, hai người bọn họ cùng nhau ra ngoài ba tiếng, chỉ ở lại một ngày, buổi tối liền lên máy bay về thành phố A.”
Sắc mặt Ôn Lệ Thâm thoáng qua tia sát ý, quả nhiên hai người phụ nữ này đã tới đây, Lưu Siêu đã gặp họ, bị họ chỉ thị làm chuyện này.
Bây giờ vẫn chỉ là nghi vấn, cũng không thể nắm đằng chuôi bọn họ, cho dù biết họ âm thầm chỉ thị, nhân vật then chót vẫn là Lưu Siêu.
Mặc dù lấy thế lực của anh, hoàn toàn có thể đuổi hai người phụ nữ này cút khỏi giới giải trí, vĩnh viễn bị phong sát, nhưng tội của họ không bị trừng phạt, đây không phải điều anh muốn.
Chỉ cần tra ra bọn họ ở sau lưng ngắm ngầm xúi giục, truy tố tội danh giết người, trả nghiệp lại cho họ mới là sự trừng phạt tốt nhát.
Tô Hi vừa tới phòng của Annie, vì Annie ở lại khách sạn không đi nên khi nghe chuyện này cô cũng bị dọa sợ bây giờ đang dùng tài khoản phòng làm việc để an ủi fan hâm mộ.
Tô Hi mới đi một hồi, đến khi trở về phòng, cô đã thấy Ôn Lệ Thâm ngồi trên sô pha trầm tư nghĩ ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro