Tra Rõ Chuyện Này
Thượng Quan Nhiêu
2024-07-23 07:42:07
Nửa giờ sau, Ôn Lệ Thâm cởi trần đi ra, chỉ là phía sau lưng anh quấn một vòng vải thưa, một đoạn xương sườn đã bị gãy, cũng không tính là nghiêm trọng, vết thương xử lý xong xuôi, chỉ chờ khép miệng.
Trong phòng bệnh, Tô Hi dưới sự trợ giúp của Tiểu Mễ, cởi bỏ bộ đồ diễn, cũng lấy trang sức xuống. Cô ngồi xuống trước giường, nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, trong mắt cô toàn là đau lòng và tự trách, nước mắt nhẹ rơi.
“Được rồi, em không sao thì anh yên tâm, nếu em xảy ra chuyện gì, em bảo anh phải làm thế nào?” Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt trào ra: Cài đặt ngay
“Trong lòng anh, không gì quan trọng hơn sự an toàn của em.”
“Thà rằng người bị thương là em.” Tô Hi nhìn anh, chỉ hận người rơi xuống không phải là mình.
Bàn tay Ôn Lệ Thâm đặt lên bờ môi đỏ mọng của cô, có chút tức giận: “Đừng nói bậy bạ, dù phải làm chuyện gì vì em, anh cũng cam tâm tình nguyện.”
“Tại sao sợi dây lại bị đứt? Lúc trước vẫn còn ổn mà, hơn nữa, em đã quay phim nhiều năm, mọi thứ rất đều an toàn.” Tô Hi lắc đầu, không dám tin chuyện thế này Sẽ xảy ra.
Mâu quang Ôn Lệ Thâm hơi híp lại: “Anh nhất định sẽ điều tra cho rõ chuyện này.
Anh muốn xem xem, là kẻ nào dám làm hại em trước mắt anh.”
“Anh… anh nghĩ có người cố ý muốn hại em?” Tô Hi cả dọc đường đều nghĩ đến chuyện anh bị thương, căn bản không hề nghĩ đến điều này.
“Không phải không có khả năng này, anh đã bảo Lương Diệu ở lại hiện trường, nhất định phải tra ra.” Ôn Lệ Thâm nghĩ đến mà sợ, cũng may sợi dây bị cắt ở khoảng chừng hai mét, nếu cắt cao hơn, anh thực không dám tưởng tượng đến hậu quả, nếu như anh đứng ở xa hơn.
Nếu như vậy, Tô Hi nhất định sẽ rất đau, dù dưới đất đã có đệm bảo hộ, khoảng cách quá cao cũng sẽ khiến cô bị thương nặng.
May mà có anh bảo vệ cô, giúp cô bình an Vô Sự.
Ôn Lệ Thâm gọi điện cho Ôn Lương Diệu, anh vẫn còn ở hiện trường, nghe Ôn Lệ Thâm nói chỉ bị gãy xương, không còn vết thương khác, anh cũng yên tâm, còn về chuyện sợi dây, anh quyết định đợi khi trở về sẽ nói với Ôn Lệ Thâm.
Hình Nhất Nặc ngồi trong xe, trong lòng cũng có chút sợ hãi, ánh mắt cô một khắc cũng không rời khỏi Ôn Lương Diệu, cũng may, ở hiện trường không còn xảy ra chuyện gì khác. Ôn Lương Diệu đi khắp nơi nghe ngóng, trọng điểm hoài nghi đều hướng đến Lưu Siêu.
Anh nhìn thấy trong ánh mắt và lời nói của Lưu Siêu toát ra một tia khác thường, anh ta rất ổn định, dễ dàng đẩy mọi trách nhiệm lên người người khác, chưa kể, anh ta cũng nhanh chóng xử lý xong đoạn dây bị đút, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc chịu trách nhiệm.
Ôn Lương Diệu cũng điều tra được từ những nhân viên khác, Lưu Siêu là người duy nhất tiếp xúc với sợi dây từ hôm qua đến nay, mọi thứ đều do anh ta kiểm tra, không có người khác nhúng tay vào.
Cho nên, anh ta là mục tiêu khả nghỉ nhát.
Nhưng Ôn Lương Diệu quả thực nghĩ không ra, một nhân viên đoàn phim như anh ta tại sao lại muốn hại Tô Hi, không lẽ anh ta có thù oán gì với cô? Chuyện này chỉ có thể về khách sạn xác nhận với Tô Hi.
Bởi vì xảy ra chuyện, đạo diễn để cho các nhân viên khác sớm nghỉ ngơi, trở về chờ chỉ thị của Ôn Lệ Thâm, chuyện này cũng khiến ông ta sợ hãi, nếu phát sinh với người khác, vết thương cũng không nặng còn có thể giải thích.
Nhưng người xảy ra chuyện là Tô Hi, bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy đúng là một loại chuyện khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.
Ôn Lương Diệu vào xe, Hình Nhất Nặc liền cầm lấy hai tay anh: “Anh Lương Diệu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Ôn Lương Diệu dịu dàng cười, an ủi vỗ tay cô: “Chỉ là một vụ tai nạn, đừng lo lắng, bây giờ chúng ta về khách sạn thôi, anh trai anh đã về rồi.”
“Anh Lệ Thâm không sao chứ!”
“Không có chuyện gì đáng ngại” Ôn Lương Diệu nói xong, nỗ máy xe, lại vỗ vỗ tay cô: “Đừng lo lắng.”
Hình Hứa Nặc còn nhỏ tuổi, lại phải tận mắt chứng kiến hiện trường, anh sợ sẽ dọa đến cô.
Ôn Lương Diệu lái xe trở về khách sạn, anh tự mình đưa Hình Hứa Nặc lên phòng, còn mình thì trở về phòng Ôn Lệ Thâm, trong phòng chỉ có Tô Hi.
Ôn Lương Diệu ngồi xuống, nhìn vải thưa trên ngực anh trai, không khỏi cắn răng: “Nhất định phải cho kẻ đứng sau chuyện này trả giá đắt.”
“Em điều tra thế nào? Có kết quả chưa?”
Ôn Lệ Thâm nhìn anh.
“Có một nhân viên vô cùng đáng nghị, là người quản lý của Uy Á – Lưu Siêu, em có một dự cảm, anh ta chắc chắn có liên quan đến chuyện này.” Ôn Lương Diệu vô cùng khẳng định.
Tô Hi không khỏi ngạc nhiên: “Lưu Siêu?
Sao lại là anh ta? Sao anh ta phải hại chị?”
“Chị dâu, trước đây chị có kết giao với anh ta không?” Ôn Lương Diệu ôn hòa hỏi.
Tô Hi suy nghĩ thật kỹ, lắc đầu: “Hầu như không có qua lại, càng đừng nói đến đụng chạm! Bình thường trong tổ phim mọi người đều mỉm cười chào hỏi nhau, chị thực sự không nghĩ ra điểm nào đắc tội anh ta.”
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Có lẽ chuyện không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Người muốn hại Tô Hi có thể không phải Lưu Siêu, mà là một người đứng sau anh ta.”
“Anh, ý anh là có người xúi giục hắn hại chị dâu? Người nào lại dùng phương thức đáng sợ như vậy? Nếu như Uy Á treo cao thêm một chút, chị dâu thực sự có thể bị nguy hiểm đấy tính mạng.” Ôn Lương Diệu nắm chặt quả đấm, cực kỳ tức giận.
Tô Hi cắn răng, thử suy đoán: “Cũng không phải không có khả năng, từ sau khi chị gả cho anh em, không ít người trong giới đố ky, nhưng nếu muốn hại chị, khả nghỉ nhất chỉ có thể là hai đối thủ cũ.”
Ôn Lệ Thâm nhìn cô: “Là ai?”
“Một người tên Hoàng Tương Dao, một người là Diệp Lạp Lạp. Trước đây bọn em tranh nhau quảng cáo, đoạt tài nguyên, nói chung thù hẳn cũng sâu đậm.” Trong đầu Tô Hi thoáng qua hai gương mặt đáng ghét nọ.
“Chuyện này anh nhất định sẽ tra rõ, ai muốn hại em, anh sẽ khiến chúng trả giá gấp mười lần.” Ôn Lệ Thâm cắn răng đanh thép nói.
Tổ phim xảy ra chuyện, các nhân viên cũng âm thầm bàn luận với nhau không biết chán. Lúc này Lưu Siêu tránh trong phòng cũng vô cùng bắt an, anh ta vốn đã để Tô Hi rơi xuống, ai biết được người cuối cùng bị thương lại là Ôn Lệ Thâm, chuyện này không hề đạt được hiệu quả như anh ta muốn.
Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao bỏ tiền, mục đích là để nhìn thấy Tô Hi bị thương, Lưu Siêu bứt tóc, ngồi trên giường, anh ta đầy hối hận vì đã trót nhận vụ làm ăn này, bây giờ anh ta tự thấy chuyện này sẽ chưa chấm dứt, dù lúc ở hiện trường anh ta đã tỏ ra vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Nhưng Ôn Lệ Thâm sẽ tùy tiện bỏ qua chuyện này mà không tra xét sao? Chỉ cần tra rõ, đám nhân viên kia ắt sẽ phủ sạch quan hệ với anh ta, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ tra đến đầu anh ta.
Không được, anh ta phải nói là lỗi sai của bên cung ứng.
Trừ cách này ra, anh ta không còn cách nào khác để chối tội nữa.
Trong phòng bệnh, Tô Hi dưới sự trợ giúp của Tiểu Mễ, cởi bỏ bộ đồ diễn, cũng lấy trang sức xuống. Cô ngồi xuống trước giường, nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, trong mắt cô toàn là đau lòng và tự trách, nước mắt nhẹ rơi.
“Được rồi, em không sao thì anh yên tâm, nếu em xảy ra chuyện gì, em bảo anh phải làm thế nào?” Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt trào ra: Cài đặt ngay
“Trong lòng anh, không gì quan trọng hơn sự an toàn của em.”
“Thà rằng người bị thương là em.” Tô Hi nhìn anh, chỉ hận người rơi xuống không phải là mình.
Bàn tay Ôn Lệ Thâm đặt lên bờ môi đỏ mọng của cô, có chút tức giận: “Đừng nói bậy bạ, dù phải làm chuyện gì vì em, anh cũng cam tâm tình nguyện.”
“Tại sao sợi dây lại bị đứt? Lúc trước vẫn còn ổn mà, hơn nữa, em đã quay phim nhiều năm, mọi thứ rất đều an toàn.” Tô Hi lắc đầu, không dám tin chuyện thế này Sẽ xảy ra.
Mâu quang Ôn Lệ Thâm hơi híp lại: “Anh nhất định sẽ điều tra cho rõ chuyện này.
Anh muốn xem xem, là kẻ nào dám làm hại em trước mắt anh.”
“Anh… anh nghĩ có người cố ý muốn hại em?” Tô Hi cả dọc đường đều nghĩ đến chuyện anh bị thương, căn bản không hề nghĩ đến điều này.
“Không phải không có khả năng này, anh đã bảo Lương Diệu ở lại hiện trường, nhất định phải tra ra.” Ôn Lệ Thâm nghĩ đến mà sợ, cũng may sợi dây bị cắt ở khoảng chừng hai mét, nếu cắt cao hơn, anh thực không dám tưởng tượng đến hậu quả, nếu như anh đứng ở xa hơn.
Nếu như vậy, Tô Hi nhất định sẽ rất đau, dù dưới đất đã có đệm bảo hộ, khoảng cách quá cao cũng sẽ khiến cô bị thương nặng.
May mà có anh bảo vệ cô, giúp cô bình an Vô Sự.
Ôn Lệ Thâm gọi điện cho Ôn Lương Diệu, anh vẫn còn ở hiện trường, nghe Ôn Lệ Thâm nói chỉ bị gãy xương, không còn vết thương khác, anh cũng yên tâm, còn về chuyện sợi dây, anh quyết định đợi khi trở về sẽ nói với Ôn Lệ Thâm.
Hình Nhất Nặc ngồi trong xe, trong lòng cũng có chút sợ hãi, ánh mắt cô một khắc cũng không rời khỏi Ôn Lương Diệu, cũng may, ở hiện trường không còn xảy ra chuyện gì khác. Ôn Lương Diệu đi khắp nơi nghe ngóng, trọng điểm hoài nghi đều hướng đến Lưu Siêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nhìn thấy trong ánh mắt và lời nói của Lưu Siêu toát ra một tia khác thường, anh ta rất ổn định, dễ dàng đẩy mọi trách nhiệm lên người người khác, chưa kể, anh ta cũng nhanh chóng xử lý xong đoạn dây bị đút, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc chịu trách nhiệm.
Ôn Lương Diệu cũng điều tra được từ những nhân viên khác, Lưu Siêu là người duy nhất tiếp xúc với sợi dây từ hôm qua đến nay, mọi thứ đều do anh ta kiểm tra, không có người khác nhúng tay vào.
Cho nên, anh ta là mục tiêu khả nghỉ nhát.
Nhưng Ôn Lương Diệu quả thực nghĩ không ra, một nhân viên đoàn phim như anh ta tại sao lại muốn hại Tô Hi, không lẽ anh ta có thù oán gì với cô? Chuyện này chỉ có thể về khách sạn xác nhận với Tô Hi.
Bởi vì xảy ra chuyện, đạo diễn để cho các nhân viên khác sớm nghỉ ngơi, trở về chờ chỉ thị của Ôn Lệ Thâm, chuyện này cũng khiến ông ta sợ hãi, nếu phát sinh với người khác, vết thương cũng không nặng còn có thể giải thích.
Nhưng người xảy ra chuyện là Tô Hi, bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy đúng là một loại chuyện khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.
Ôn Lương Diệu vào xe, Hình Nhất Nặc liền cầm lấy hai tay anh: “Anh Lương Diệu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Ôn Lương Diệu dịu dàng cười, an ủi vỗ tay cô: “Chỉ là một vụ tai nạn, đừng lo lắng, bây giờ chúng ta về khách sạn thôi, anh trai anh đã về rồi.”
“Anh Lệ Thâm không sao chứ!”
“Không có chuyện gì đáng ngại” Ôn Lương Diệu nói xong, nỗ máy xe, lại vỗ vỗ tay cô: “Đừng lo lắng.”
Hình Hứa Nặc còn nhỏ tuổi, lại phải tận mắt chứng kiến hiện trường, anh sợ sẽ dọa đến cô.
Ôn Lương Diệu lái xe trở về khách sạn, anh tự mình đưa Hình Hứa Nặc lên phòng, còn mình thì trở về phòng Ôn Lệ Thâm, trong phòng chỉ có Tô Hi.
Ôn Lương Diệu ngồi xuống, nhìn vải thưa trên ngực anh trai, không khỏi cắn răng: “Nhất định phải cho kẻ đứng sau chuyện này trả giá đắt.”
“Em điều tra thế nào? Có kết quả chưa?”
Ôn Lệ Thâm nhìn anh.
“Có một nhân viên vô cùng đáng nghị, là người quản lý của Uy Á – Lưu Siêu, em có một dự cảm, anh ta chắc chắn có liên quan đến chuyện này.” Ôn Lương Diệu vô cùng khẳng định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Hi không khỏi ngạc nhiên: “Lưu Siêu?
Sao lại là anh ta? Sao anh ta phải hại chị?”
“Chị dâu, trước đây chị có kết giao với anh ta không?” Ôn Lương Diệu ôn hòa hỏi.
Tô Hi suy nghĩ thật kỹ, lắc đầu: “Hầu như không có qua lại, càng đừng nói đến đụng chạm! Bình thường trong tổ phim mọi người đều mỉm cười chào hỏi nhau, chị thực sự không nghĩ ra điểm nào đắc tội anh ta.”
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Có lẽ chuyện không hề đơn giản như chúng ta nghĩ. Người muốn hại Tô Hi có thể không phải Lưu Siêu, mà là một người đứng sau anh ta.”
“Anh, ý anh là có người xúi giục hắn hại chị dâu? Người nào lại dùng phương thức đáng sợ như vậy? Nếu như Uy Á treo cao thêm một chút, chị dâu thực sự có thể bị nguy hiểm đấy tính mạng.” Ôn Lương Diệu nắm chặt quả đấm, cực kỳ tức giận.
Tô Hi cắn răng, thử suy đoán: “Cũng không phải không có khả năng, từ sau khi chị gả cho anh em, không ít người trong giới đố ky, nhưng nếu muốn hại chị, khả nghỉ nhất chỉ có thể là hai đối thủ cũ.”
Ôn Lệ Thâm nhìn cô: “Là ai?”
“Một người tên Hoàng Tương Dao, một người là Diệp Lạp Lạp. Trước đây bọn em tranh nhau quảng cáo, đoạt tài nguyên, nói chung thù hẳn cũng sâu đậm.” Trong đầu Tô Hi thoáng qua hai gương mặt đáng ghét nọ.
“Chuyện này anh nhất định sẽ tra rõ, ai muốn hại em, anh sẽ khiến chúng trả giá gấp mười lần.” Ôn Lệ Thâm cắn răng đanh thép nói.
Tổ phim xảy ra chuyện, các nhân viên cũng âm thầm bàn luận với nhau không biết chán. Lúc này Lưu Siêu tránh trong phòng cũng vô cùng bắt an, anh ta vốn đã để Tô Hi rơi xuống, ai biết được người cuối cùng bị thương lại là Ôn Lệ Thâm, chuyện này không hề đạt được hiệu quả như anh ta muốn.
Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao bỏ tiền, mục đích là để nhìn thấy Tô Hi bị thương, Lưu Siêu bứt tóc, ngồi trên giường, anh ta đầy hối hận vì đã trót nhận vụ làm ăn này, bây giờ anh ta tự thấy chuyện này sẽ chưa chấm dứt, dù lúc ở hiện trường anh ta đã tỏ ra vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Nhưng Ôn Lệ Thâm sẽ tùy tiện bỏ qua chuyện này mà không tra xét sao? Chỉ cần tra rõ, đám nhân viên kia ắt sẽ phủ sạch quan hệ với anh ta, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ tra đến đầu anh ta.
Không được, anh ta phải nói là lỗi sai của bên cung ứng.
Trừ cách này ra, anh ta không còn cách nào khác để chối tội nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro