Một ngày buồn vui lẫn lộn (1)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Tôi bĩu môi, không mở miệng nữa.
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, có chút buồn ngủ, tôi thật sự cảm thấy bản thân mình dạo gần đây quá dễ buồn ngủ.
Về đến biệt thự, thời gian đã không còn sớm, Phó Thắng Nam vẫn còn việc ở công ty vẫn còn chưa xử lý xong, tôi trực tiếp quay về phòng chuẩn bị đi ngủ, lúc tắm táp xong xuôi, thấy trên điện thoại có hiển thị tin nhăn Hoàng Văn Tích gửi đến, tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nói ra thì tôi và cô ấy cũng được xem như là có duyên, tôi không ngờ cô ấy sẽ liên lạc với tôi nhiều lần như thế.
Xem tin nhắn mà cô ấy gửi đến, chữ không nhiều, chỉ là câu chào hỏi thông thường: “Cô Hinh, cô đã ngủ chưa?” Tôi trả lời tin nhắn: “Tôi chưa ngủ! Có chuyện gì thế? Gần đây gặp phải chuyện gì phiền phức sao?” “Không!” Cô ấy trả lời lại một chữ, sau đó lại hỏi tôi khi nào thì lại đến thành phố Tân Châu, gần đây tôi đúng là không có chuyện gì đến thành phố Tân Châu cả.
Suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Có phải cô có chuyện muốn nói với tôi không?” Cô ấy trả lời: “Không có, chỉ là muốn hỏi cô khi nào thì lại đến thôi.” Nếu là người khác, đối với hành vi như thế này, tôi sẽ không để trong lòng, nhưng nhưng cô ấy lại là người có chứng trầm cảm, trong người có một phần âm u khó lường, dường như tôi có thể cảm nhận được sự khác thường của cô ấy so với người khác.
Gõ lại mấy chữ rồi gửi đi: “Gần đây bên tôi có chút chuyện, đợi đến khi có thời gian tôi sẽ đến Tân Châu, nếu cô không có việc bận thì có thể đến thủ đô du lịch một chuyện” Cô ấy chi trả lời một chữ “Được”, sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa.
Tuy trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái nhưng bởi vì đã bị dày vò suốt cả một ngày trời nên thật sự vô cùng buồn ngủ, nằm lên giường là chìm vào mộng đẹp luôn, đến cả Phó Thắng Nam về phòng từ lúc nào tôi cũng không biết.
Ngày hôm sau.
Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Phó Thắng Nam bật người nghe điện thoại giúp tôi.
Tôi mơ màng mở miệng hỏi: “Ai gọi đến vậy anh?” Anh không trả lời tôi ngay mà đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, có chút kinh ngạc.
Tôi bị động tác của anh làm cho giật mình tỉnh dậy, nhìn anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?” Anh cúp điện thoại, đi xuống giường, mở miệng nói: “Sáng nay Tuệ Minh chảy rất nhiều máu mũi, vừa mới được chờ đến bệnh viện” Vừa nói anh vừa mặc xong hết quần áo, vội vàng đi vào phòng tắm. Tôi dậy theo anh, còn có chút mơ màng, nửa giây sau mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng nhảy xuống giường gọi điện cho Lâm Uyên, nhưng đối phương liên tục không nhận điện thoại:
Tôi lại gọi cho Mạc Thanh Mây, đầu dây bên kia có chút ồn ào; cô ấy mở miệng nói: “Xuân Hinh, hai người mau đến bệnh viện đi, Tuệ Minh bị bệnh rồi” Dường như là bởi vì quá gấp, lời của cô ấy còn chưa kịp nói dứt thì đã vội cúp điện thoại, tôi không kịp nghĩ nhiều được nữa, tìm đại một bộ quần áo mặc vào, Phó Thắng Nam đi ra khỏi nhà tắm, kéo tôi trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi, điện thoại của Phó Thắng Nam không ngừng vang lên, anh lái xe không còn cách nào để tiếp điện thoại, nhìn tôi nói: “Em nghe đi” Tôi nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, sửng sốt một lúc, nhìn anh nói: “Là bên Thanh Xuân gọi đến!” Anh gật đầu.
Tôi mở máy rồi nhận điện thoại, đầu dây bên kia nói: “Giám đốc Nam, tra ra được rồi, lúc đầu công trường nơi mà đứa nhỏ bị đưa đến là công xưởng hóa học, trong Xưởng có rất nhiều chất độc hóa học gây ung thư, tôi đã nghe nói, năm đó những người ở công xưởng kia có không ít người đã bị nhiễm độc, trước mắt nơi đó đã bị phong tỏa rồi, công xưởng đó là của người nhà họ Trịnh”
Thấy chúng tôi không nói gì, bên kia lại tiếp tục: “Trước khi tổng giám đốc Trịnh xảy ra chuyện thi công xưởng đã xảy ra một vụ nổ, lần nỗ này đã đề rò rỉ ra không ít chất hóa học độc hại, đã cho người đi thăm hỏi những người có mặt ở hiện trường lúc đó, có người không sao nhưng cũng có người đã bị nhiễm độc”
Tôi hít thở không thông, cả nửa ngày
mới có thể hô hấp lại được, cúp điện thoại rồi nhìn Phó Thắng Nam, cảm xúc không thể kìm nén được nữa: “Năm đó Tuệ Minh đã bị Trịnh Tuấn Anh đưa đến công xưởng đó ở một thời gian, con bé có thể..”
Tôi có chút không dám tin, Phó Thắng Nam lái xe, trầm mặc một lúc rồi nói: “Năm đó kết quả mà anh điều tra được là Tuệ Minh đã bị anh ta đưa đến công xưởng hóa học rồi, nhưng sau này khi tìm thấy Tuệ Minh thì con bé đang ở bên cạnh Lâm Diên, lúc đó anh còn nghĩ rằng là do người bên dưới đã báo cáo sai, bây giờ xem ra, bởi vì công xưởng xảy ra cháy nổ nên anh ta mới đưa Tuệ Minh rời khỏi đó”
“Tuệ Minh là con của anh ta mà, tại sao anh ta lại phải làm như thế chứ?” Tôi cưỡng ép chính mình ngăn lại những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống: “Rõ ràng là anh ta đã biết chỗ đó nguy hiểm như thế, tại sao lại vẫn làm như thế?” Phó Thắng Nam mím môi: “Có lẽ chính anh ta cũng không biết, nếu không sau khi xảy ra chuyện cũng sẽ không giao Tuệ Minh cho Lâm Diên”
“Nhưng mà cho dù anh ta không cố ý, sau khi xảy ra chuyện anh ta cũng phải nói cho chúng ta biết để chúng ta dẫn Tuệ Minh đi kiểm tra chứ? Loại chuyện như thế này, anh tại lại không hề đề cập đến chút nào hết, nếu như anh ta sớm nói cho chúng ta, chúng ta sẽ sớm phát hiện ra, cũng tốt cho Tuệ Minh hơn!” Tôi có chút xúc động, Phó Thắng Nam cũng không tốt hơn, im lặng một lúc lâu,anh mở miệng: “Chúng ta trước tiên đừng vội, cứ đến bệnh viện để bác sĩ làm kiểm tra trước đã, xem thử kết quả, có lẽ cũng chỉ là phản ứng do thay đổi
Xe đến tầng dưới của bệnh viện, Mạc Thanh Mây ôm lấy Hiên Hiên đang khóc thút thít, trên mặt hiện lên vẻ áy náy nhìn tôi nói: “Xuân Hinh, tớ không có cách nào khác, Hiên Hiên cứ khóc mãi thôi, chắc là không quen với không khí ở bệnh viện, tớ dẫn thằng bé về trước, Hàn Trí Trung thì đã đến trường rồi, tạm thời không thể về ngay được, chị dâu và anh trang đang ở bệnh viện, Tuệ Minh cũng đang làm xét nghiệm, cậu đừng lo lắng, tất cả sẽ tốt thôi mài” Tôi gật đầu, để cô ấy nhanh chóng dẫn cậu bé về nhà, thời tiết ở chỗ này quá lạnh, đứa nhỏ đi ra ngoài, lại đông người ồn ào như thế, thật sự không quen được cũng là chuyện bình thường.
Cô ấy ôm đứa nhỏ rời đi,tôi và Phó Thắng Nam đi vào bên trong bệnh viện, Tuệ Minh đang được bác sĩ đẩy đi làm kiểm tra, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh chạy theo cùng Tuệ Minh.
Dày vò một lúc, Tuệ Minh được đưa ra khỏi phòng xét nghiệm, mắt của Lâm Uyên đỏ ửng lên nhìn tôi, giọng nói nghèn nghẹn: “Mấy ngày trước con bé bị sốt, mẹ cứ tưởng là do thay đổi thời tiết, tối qua con bé vẫn còn sốt, mẹ cũng chỉ nghĩ là uống thuốc vào là khỏe lên ngay thôi, nhưng mẹ không ngờ rằng sáng này lúc lên gọi con bé dậy đi học lại thấy nó chảy nhiều máu mũi đến như thế, còn ho khan ra máu không ngừng, là do mẹ quá bất cẩn, nên mang con bé đến bệnh viện kiểm tra mới phải!”
Tôi khẽ lắc đầu, an ủi bà: “Mẹ, mẹ đừng lo, có lẽ chỉ là do khí hậu hanh khô nên dẫn đến cơ thể thiếu nước mà thôi, không sao đâu, sức khỏe của con bé vốn đã không được tốt rồi, có lẽ là do bệnh vặt thôi, không sao cải!” Chuyện của Thanh Xuân, tôi nhất thời không biết nên nói với bà như thế nào, Tuệ Minh đã
cùng bọn họ lâu như thế, tuy không phải là ruột thịt với hai người nhưng thời gian vừa qua sớm đã khiến cho bọn họ không còn để ý đến vấn đề huyết thống nữa rồi, bọn họ thật lòng yêu thương Tuệ Minh, xem con bé như là cháu gái ruột của mình.
Tuổi tác của Mạc Đình Sinh đã cao, quay qua quay lại ở bệnh viện nãy giờ cũng mệt, bây giờ đang ngồi trên ghế, thở hắt ra vài hơi, khuôn mặt già nua hiện rõ lên vẻ lo lắng.
Không lâu sau, bác sĩ đi ra, trong tay cầm một xấp giấy, nhìn chúng tôi hỏi: “Trong các vị, vị nào là người thân của bé?” “Chúng tôi!” Tôi mở miệng, ánh mắt rơi xuống trên tờ giấy kết quả xét nghiệm trên tay ông ấy.
Vị bác sĩ kia nhìn chúng tôi một cái, mở miệng nói: “Các vị vẫn nên đi cùng tôi đến phòng làm việc một chút thì hơn!” Nói xong, ông làm động tác mời, tỏ ý muốn chúng tôi đi cùng đến văn phòng.
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, có chút buồn ngủ, tôi thật sự cảm thấy bản thân mình dạo gần đây quá dễ buồn ngủ.
Về đến biệt thự, thời gian đã không còn sớm, Phó Thắng Nam vẫn còn việc ở công ty vẫn còn chưa xử lý xong, tôi trực tiếp quay về phòng chuẩn bị đi ngủ, lúc tắm táp xong xuôi, thấy trên điện thoại có hiển thị tin nhăn Hoàng Văn Tích gửi đến, tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nói ra thì tôi và cô ấy cũng được xem như là có duyên, tôi không ngờ cô ấy sẽ liên lạc với tôi nhiều lần như thế.
Xem tin nhắn mà cô ấy gửi đến, chữ không nhiều, chỉ là câu chào hỏi thông thường: “Cô Hinh, cô đã ngủ chưa?” Tôi trả lời tin nhắn: “Tôi chưa ngủ! Có chuyện gì thế? Gần đây gặp phải chuyện gì phiền phức sao?” “Không!” Cô ấy trả lời lại một chữ, sau đó lại hỏi tôi khi nào thì lại đến thành phố Tân Châu, gần đây tôi đúng là không có chuyện gì đến thành phố Tân Châu cả.
Suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Có phải cô có chuyện muốn nói với tôi không?” Cô ấy trả lời: “Không có, chỉ là muốn hỏi cô khi nào thì lại đến thôi.” Nếu là người khác, đối với hành vi như thế này, tôi sẽ không để trong lòng, nhưng nhưng cô ấy lại là người có chứng trầm cảm, trong người có một phần âm u khó lường, dường như tôi có thể cảm nhận được sự khác thường của cô ấy so với người khác.
Gõ lại mấy chữ rồi gửi đi: “Gần đây bên tôi có chút chuyện, đợi đến khi có thời gian tôi sẽ đến Tân Châu, nếu cô không có việc bận thì có thể đến thủ đô du lịch một chuyện” Cô ấy chi trả lời một chữ “Được”, sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa.
Tuy trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái nhưng bởi vì đã bị dày vò suốt cả một ngày trời nên thật sự vô cùng buồn ngủ, nằm lên giường là chìm vào mộng đẹp luôn, đến cả Phó Thắng Nam về phòng từ lúc nào tôi cũng không biết.
Ngày hôm sau.
Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Phó Thắng Nam bật người nghe điện thoại giúp tôi.
Tôi mơ màng mở miệng hỏi: “Ai gọi đến vậy anh?” Anh không trả lời tôi ngay mà đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, có chút kinh ngạc.
Tôi bị động tác của anh làm cho giật mình tỉnh dậy, nhìn anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?” Anh cúp điện thoại, đi xuống giường, mở miệng nói: “Sáng nay Tuệ Minh chảy rất nhiều máu mũi, vừa mới được chờ đến bệnh viện” Vừa nói anh vừa mặc xong hết quần áo, vội vàng đi vào phòng tắm. Tôi dậy theo anh, còn có chút mơ màng, nửa giây sau mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng nhảy xuống giường gọi điện cho Lâm Uyên, nhưng đối phương liên tục không nhận điện thoại:
Tôi lại gọi cho Mạc Thanh Mây, đầu dây bên kia có chút ồn ào; cô ấy mở miệng nói: “Xuân Hinh, hai người mau đến bệnh viện đi, Tuệ Minh bị bệnh rồi” Dường như là bởi vì quá gấp, lời của cô ấy còn chưa kịp nói dứt thì đã vội cúp điện thoại, tôi không kịp nghĩ nhiều được nữa, tìm đại một bộ quần áo mặc vào, Phó Thắng Nam đi ra khỏi nhà tắm, kéo tôi trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi, điện thoại của Phó Thắng Nam không ngừng vang lên, anh lái xe không còn cách nào để tiếp điện thoại, nhìn tôi nói: “Em nghe đi” Tôi nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, sửng sốt một lúc, nhìn anh nói: “Là bên Thanh Xuân gọi đến!” Anh gật đầu.
Tôi mở máy rồi nhận điện thoại, đầu dây bên kia nói: “Giám đốc Nam, tra ra được rồi, lúc đầu công trường nơi mà đứa nhỏ bị đưa đến là công xưởng hóa học, trong Xưởng có rất nhiều chất độc hóa học gây ung thư, tôi đã nghe nói, năm đó những người ở công xưởng kia có không ít người đã bị nhiễm độc, trước mắt nơi đó đã bị phong tỏa rồi, công xưởng đó là của người nhà họ Trịnh”
Thấy chúng tôi không nói gì, bên kia lại tiếp tục: “Trước khi tổng giám đốc Trịnh xảy ra chuyện thi công xưởng đã xảy ra một vụ nổ, lần nỗ này đã đề rò rỉ ra không ít chất hóa học độc hại, đã cho người đi thăm hỏi những người có mặt ở hiện trường lúc đó, có người không sao nhưng cũng có người đã bị nhiễm độc”
Tôi hít thở không thông, cả nửa ngày
mới có thể hô hấp lại được, cúp điện thoại rồi nhìn Phó Thắng Nam, cảm xúc không thể kìm nén được nữa: “Năm đó Tuệ Minh đã bị Trịnh Tuấn Anh đưa đến công xưởng đó ở một thời gian, con bé có thể..”
Tôi có chút không dám tin, Phó Thắng Nam lái xe, trầm mặc một lúc rồi nói: “Năm đó kết quả mà anh điều tra được là Tuệ Minh đã bị anh ta đưa đến công xưởng hóa học rồi, nhưng sau này khi tìm thấy Tuệ Minh thì con bé đang ở bên cạnh Lâm Diên, lúc đó anh còn nghĩ rằng là do người bên dưới đã báo cáo sai, bây giờ xem ra, bởi vì công xưởng xảy ra cháy nổ nên anh ta mới đưa Tuệ Minh rời khỏi đó”
“Tuệ Minh là con của anh ta mà, tại sao anh ta lại phải làm như thế chứ?” Tôi cưỡng ép chính mình ngăn lại những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống: “Rõ ràng là anh ta đã biết chỗ đó nguy hiểm như thế, tại sao lại vẫn làm như thế?” Phó Thắng Nam mím môi: “Có lẽ chính anh ta cũng không biết, nếu không sau khi xảy ra chuyện cũng sẽ không giao Tuệ Minh cho Lâm Diên”
“Nhưng mà cho dù anh ta không cố ý, sau khi xảy ra chuyện anh ta cũng phải nói cho chúng ta biết để chúng ta dẫn Tuệ Minh đi kiểm tra chứ? Loại chuyện như thế này, anh tại lại không hề đề cập đến chút nào hết, nếu như anh ta sớm nói cho chúng ta, chúng ta sẽ sớm phát hiện ra, cũng tốt cho Tuệ Minh hơn!” Tôi có chút xúc động, Phó Thắng Nam cũng không tốt hơn, im lặng một lúc lâu,anh mở miệng: “Chúng ta trước tiên đừng vội, cứ đến bệnh viện để bác sĩ làm kiểm tra trước đã, xem thử kết quả, có lẽ cũng chỉ là phản ứng do thay đổi
Xe đến tầng dưới của bệnh viện, Mạc Thanh Mây ôm lấy Hiên Hiên đang khóc thút thít, trên mặt hiện lên vẻ áy náy nhìn tôi nói: “Xuân Hinh, tớ không có cách nào khác, Hiên Hiên cứ khóc mãi thôi, chắc là không quen với không khí ở bệnh viện, tớ dẫn thằng bé về trước, Hàn Trí Trung thì đã đến trường rồi, tạm thời không thể về ngay được, chị dâu và anh trang đang ở bệnh viện, Tuệ Minh cũng đang làm xét nghiệm, cậu đừng lo lắng, tất cả sẽ tốt thôi mài” Tôi gật đầu, để cô ấy nhanh chóng dẫn cậu bé về nhà, thời tiết ở chỗ này quá lạnh, đứa nhỏ đi ra ngoài, lại đông người ồn ào như thế, thật sự không quen được cũng là chuyện bình thường.
Cô ấy ôm đứa nhỏ rời đi,tôi và Phó Thắng Nam đi vào bên trong bệnh viện, Tuệ Minh đang được bác sĩ đẩy đi làm kiểm tra, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh chạy theo cùng Tuệ Minh.
Dày vò một lúc, Tuệ Minh được đưa ra khỏi phòng xét nghiệm, mắt của Lâm Uyên đỏ ửng lên nhìn tôi, giọng nói nghèn nghẹn: “Mấy ngày trước con bé bị sốt, mẹ cứ tưởng là do thay đổi thời tiết, tối qua con bé vẫn còn sốt, mẹ cũng chỉ nghĩ là uống thuốc vào là khỏe lên ngay thôi, nhưng mẹ không ngờ rằng sáng này lúc lên gọi con bé dậy đi học lại thấy nó chảy nhiều máu mũi đến như thế, còn ho khan ra máu không ngừng, là do mẹ quá bất cẩn, nên mang con bé đến bệnh viện kiểm tra mới phải!”
Tôi khẽ lắc đầu, an ủi bà: “Mẹ, mẹ đừng lo, có lẽ chỉ là do khí hậu hanh khô nên dẫn đến cơ thể thiếu nước mà thôi, không sao đâu, sức khỏe của con bé vốn đã không được tốt rồi, có lẽ là do bệnh vặt thôi, không sao cải!” Chuyện của Thanh Xuân, tôi nhất thời không biết nên nói với bà như thế nào, Tuệ Minh đã
cùng bọn họ lâu như thế, tuy không phải là ruột thịt với hai người nhưng thời gian vừa qua sớm đã khiến cho bọn họ không còn để ý đến vấn đề huyết thống nữa rồi, bọn họ thật lòng yêu thương Tuệ Minh, xem con bé như là cháu gái ruột của mình.
Tuổi tác của Mạc Đình Sinh đã cao, quay qua quay lại ở bệnh viện nãy giờ cũng mệt, bây giờ đang ngồi trên ghế, thở hắt ra vài hơi, khuôn mặt già nua hiện rõ lên vẻ lo lắng.
Không lâu sau, bác sĩ đi ra, trong tay cầm một xấp giấy, nhìn chúng tôi hỏi: “Trong các vị, vị nào là người thân của bé?” “Chúng tôi!” Tôi mở miệng, ánh mắt rơi xuống trên tờ giấy kết quả xét nghiệm trên tay ông ấy.
Vị bác sĩ kia nhìn chúng tôi một cái, mở miệng nói: “Các vị vẫn nên đi cùng tôi đến phòng làm việc một chút thì hơn!” Nói xong, ông làm động tác mời, tỏ ý muốn chúng tôi đi cùng đến văn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro