Một ngày buồn vui lẫn lộn (2)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Trong phòng làm việc.
Vừa mới ngồi xuống, ông ấy đã đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Đây là kết quả xét nghiệm sinh hóa của bé, bệnh bạch câu cấp tính đã xâm lấn đến hạch bạch huyết và lá lách rôi, xương cốt và đốt ngón tay đều xuất hiện thương tổn, tế bào bạch cầu gia tăng vô cùng nghiêm trọng, tất cả những mục xét nghiệm đều chỉ ra rằng, tình hình của bé hiện đang không được lạc quan.”
Tôi đứng không vững, suýt chút nữa là té nhào xuống đất, Phó Thắng Nam nhanh tay đỡ lấy tôi, đỡ tôi ngồi xuống ghế, ngón tay vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn của anh cũng hơi run rẩy, nhìn bác sĩ hỏi: “Chúng tôi nên làm gì?”
Vị bác sĩ kia nhìn chúng tôi, mở miệng nói: “Bệnh bạch cầu cấp tính rất khó để có thể khống chế, trước mắt cũng có cách để điều trị loại bệnh này, nhưng cần bệnh nhân và người nhà tích cực phối hợp, chúng tôi sẽ tận lực làm hết khả năng của mình, ngoài ra, ở nước ngoài có một loại thuốc đặc hiệu, nếu như các vị có thể có thể thử dùng xem sao, nhưng mà giá cả tương đối đắt đỏ, rất ít gia đình có thể gánh được”
“Những việc này bác sĩ không cần lo lắng, chỉ cần mọi người cố gắng chữa trị cho đứa bé nhà tôi, những việc khác cứ để tôi xử lý” Mạc Đình Sinh mở miệng, sắc mặt của ông có chút trắng bệch, là vì bị bệnh của Tuệ Minh làm cho kinh sợ.
Lâm Uyên gật đầu, vội vàng nói với bác sĩ: “Cho dù có dùng cách nào đi chăng nữa, chỉ cần bệnh của con bé được chữa khỏi, chỉ cần bác sĩ yêu cầu, thì chúng tôi sẽ cung cấp hết tất cả những điều kiện và thiết bị tốt nhất? Dừng một chút, Lâm Uyên nhìn bác sĩ, mở miệng nói: “Đứa bé này sinh trước ngày dự sinh hai tháng, tất cả đều không có việc gì, sao đột nhiên loại mắc phải chứng bệnh này vậy? Là do di truyền sao?”
Vị bác sĩ kia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tân suất di truyền của bệnh máu trắng không cao, nhưng cũng không loại trừ khả năng này, bình thường đều là do hoàn cảnh và sinh hoạt hàng ngày dẫn đến, một số nguyên nhân dẫn đến bệnh bạch câu cấp tính là do cảm nhiễm chất độc hóa học”
Nói đến đây, ông ấy nhìn chúng tôi hỏi: “Có phải đứa bé này trước đây đã từng ở gần một vài công xưởng hóa học không? Trong cơ thể của bé có rất nhiêu bộ phận xuất hiện một số nhân tố dễ gây bệnh” Tôi kìm nén cảm xúc của mình, mở miệng nói: “Bác sĩ, mong bác sĩ chăm sóc cho bé nhiều hơn” Nói xong thì kéo Lâm Uyên đi ra khỏi phòng làm việc, Lâm Uyên nhìn tôi, có chút nghi ngờ: “Xuân Hinh, có phải con biết gì không?” Đi đến góc hành lang.
Tôi mở miệng: “Năm ngoái Tuệ Minh bị Trịnh Tuấn Anh bắt đến Thanh Xuân, anh ta bởi vì có ân oán có nhân nên đã dùng Tuệ Minh uy hiếp Thắng Nam, sau đó anh ta dẫn Tuệ Minh đến công xưởng hóa học ở một thời gian, công xưởng kia xảy ra cháy nổ, chúng con mới đầu cũng không biết, là vài ngày trước có người đã nhắc nhở nên mới tìm người đi điều tra lại” “Người nhà họ Trịnh này là cái thứ gì vậy không biết!” Khuôn mặt của Mạc Đình Sinh tràn ngập sự giận dữ.
Lâm Uyên hơi cau mày, nhìn tôi hỏi: “Không phải Trịnh Tuấn Anh là cha ruột của Tuệ Minh sao? Tại sao anh ta lại có thể đối xử với con mình như thế được?” Tôi thở dài, việc này là do tôi sơ ý, lúc đầu không nên mềm lòng để Tuệ Minh đi cùng anh ta đến Thanh Xuân, chuyện phía sau cũng sẽ không xảy ra.
Nhất thời, sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, Mạc Đình Sinh cầm điện thoại đến một góc khác gọi mấy cuộc điện thoại, dường như đang sắp xếp chuyện gì đó.
Lâm Uyên đang liên hệ với những bệnh viện có tiếng trong và ngoài nước, Phó Thắng Nam cũng đang tìm các liên lạc khắp nơi.
Từ khi tôi biết được việc của Tuệ Minh thì bụng dưới vẫn luôn đau nhức, vốn cứ nghĩ là do quá lo lãng nên mới bị thế.
Nhưng còn chưa đợi Phó Thắng Nam gọi điện thoại xong thì tôi đã ngâm phát hiện ra có điều gì không đúng, cảm thấy ở giữa hai chân có một dòng nước nóng gì đó chảy xuống, tôi có chút sợ hãi lên tiếng: “Phó Thắng Nam, hình như em có cái gì đó lạ lắm!” Mới đầu anh cũng không chú ý đến lắm nhưng thấy sắc mặt tôi không đúng thì vội vàng cúp điện thoại chạy đến bên người tôi, kéo tôi hỏi: “Sao thế? Không thoải mái ở chỗ nào?” Bụng dưới của tôi quặn đau, túm lấy anh nói: “Bụng em đau quá” Anh vội vàng thu lại sự hoảng loạn của mình, lớn tiếng gọi: “Bác sĩ, bác sĩ phụ sản!” Tôi năm chặt lấy anh, nhẫn nhịn sự đau đớn: “Em không sao…
Lâm Uyên ngây người một giây, sau đó vừa gọi Mạc Đình Sinh đi gọi bác sĩ, vừa nắm tay tôi hỏi: “Bé con, đã mấy tháng rồi con chưa đến kỳ?” Tôi đau đến mức mồ hôi toát đầy đầu, mở miệng trả lời: “Con không biết nữa, trước giờ nó vẫn không chuẩn Cẩn thận tính toán thì đã một tháng rồi tôi chưa có kinh, nhưng từ sau khi đứa bé kia có chuyện, cơ thể tôi vẫn luôn như thế, căn bản không còn như bình thường nữa.
Tôi không ngốc, về mặt của bọn họ, khiến tôi nhanh chóng ý thức được, có thể tôi đang mang thai.
Khoảng thời gian này, tôi rất tham ngủ, rất dễ mệt mỏi, tôi vốn tưởng rằng là do thời tiết chuyển lạnh nên mới thế, căn bản không hề nghĩ đến chuyện có thai.
Tốc độ của Mạc Đình Sinh rất nhanh, tìm một vị bác sĩ đến, đưa tôi tiến vào phòng phẫu thuật, kinh hoảng và sợ hãi khiến cho bụng tôi càng trở nên đau đớn vô cùng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Tỉnh dậy lần nữa.
Tôi hốt hoảng toát mồ hôi khắp người, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đều đứng ở bên giường, không thấy Phó Thắng Nam đâu cả.
Thấy tôi đã tỉnh, Lâm Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, khóe mắt chứa những giọt lệ, nhìn tôi, tôi cũng quá chắc chắn, rốt cuộc bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, nhìn bà hỏi: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con bị sao thế ạ?” Bà vừa nâng tay lau nước mắt vừa nói: “Bé con, con có thai rồi, đã sắp gần hai tháng rồi”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại được, khuôn mặt già nua của Mạc Đình Sinh lộ ra một nụ cười từ ái, mở miệng nói: “Sao này con phải cẩn thận một chút, bác sĩ nói thai nhi vẫn còn chưa ổn định, không được để cho cảm xúc quá mức kích động, phải cố gắng bồi bổ chăm sóc. Đứa bé này là chuyện vui ngoài ý muốn, tôi nhất thời có chút cảm xúc không thể diễn tả ra bằng lời nói, là rất vui mừng, nhưng trong lúc này lại không biết phải biểu đạt như thế nào, Ngược lại không biết làm sao mà nghĩ đến Tuệ Minh, nhìn Lâm Uyên kéo lấy tay tôi, an ủi nói: “Con bé đã tỉnh lại rồi, chúng ta đã liên lạc được với đội ngũ y bác sĩ tốt nhất, con cứ yên tâm đi, cha mẹ sẽ không để con bé xảy ra chuyện gì đâu” Tôi gật đầu, không thấy Phó Thắng Nam đâu nên tôi bất giác hỏi: “Thắng Nam đâu ạ?”
“Thằng bé đi làm thủ tục cho con và Tuệ Minh nằm viện rồi, cơ thể con không khỏe, mấy ngày này tốt nhất là cứ ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi đi,
mẹ và cha con đã để người giúp việc trong nhà đem đồ đến rồi, mấy ngày này chúng ta sẽ ở lại đây chăm sóc cho con và Tuệ Minh, hai người các con cần phải được chăm sóc cẩn thận!” Lâm Uyên mở miệng, trên mặt là niềm vui và sự lo lắng đan xen.
Vui là bởi vì tôi đã có thai, lo lắng là vì bệnh của Tuệ Minh.
Nằm trên giường bệnh một lúc lâu, đầu óc tôi vẫn là một mảnh trắng xóa, trong lòng không biết là vui mừng hay là lo sợ, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đã đến phòng bệnh của Tuệ Minh, lúc Phó Thắng Nam quay về thì thấy tôi đang ngây ngốc, khuôn mặt anh tuấn hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười như thế.
Nhìn tôi hỏi: “Đang nghĩ gì thế em?” Tôi nhìn anh, nhấc người lên, ngồi lên từ giường bệnh, dựa vào lồng ngực của anh, ôm anh thật chặt nói: “Phó Thắng Nam, đứa bé này thật sự đến rất bất ngờ, cũng rất vui mừng, trước giờ em chưa từng nghĩ đến đời này của mình lại có thể có thai được nữa.
Nhưng cho dù có ra sao, bất luận Tuệ Minh có như thế nào thì cũng là con của chúng ta, bây giờ và sau này vẫn thế, có được không anh?” Cơ thể Phó Thắng Nam hơi cứng lại, sau đó cười nhạt nói:
Từ khi nào hình tường của anh trong lòng em lại không đáng tin như thế rồi?
Bây giờ không phải chúng ta đã có hai đứa con rồi sao? Đừng nghĩ nhiều, bệnh của Tuệ Minh, anh sẽ nghĩ cách, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho con bé”
Vừa mới ngồi xuống, ông ấy đã đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Đây là kết quả xét nghiệm sinh hóa của bé, bệnh bạch câu cấp tính đã xâm lấn đến hạch bạch huyết và lá lách rôi, xương cốt và đốt ngón tay đều xuất hiện thương tổn, tế bào bạch cầu gia tăng vô cùng nghiêm trọng, tất cả những mục xét nghiệm đều chỉ ra rằng, tình hình của bé hiện đang không được lạc quan.”
Tôi đứng không vững, suýt chút nữa là té nhào xuống đất, Phó Thắng Nam nhanh tay đỡ lấy tôi, đỡ tôi ngồi xuống ghế, ngón tay vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn của anh cũng hơi run rẩy, nhìn bác sĩ hỏi: “Chúng tôi nên làm gì?”
Vị bác sĩ kia nhìn chúng tôi, mở miệng nói: “Bệnh bạch cầu cấp tính rất khó để có thể khống chế, trước mắt cũng có cách để điều trị loại bệnh này, nhưng cần bệnh nhân và người nhà tích cực phối hợp, chúng tôi sẽ tận lực làm hết khả năng của mình, ngoài ra, ở nước ngoài có một loại thuốc đặc hiệu, nếu như các vị có thể có thể thử dùng xem sao, nhưng mà giá cả tương đối đắt đỏ, rất ít gia đình có thể gánh được”
“Những việc này bác sĩ không cần lo lắng, chỉ cần mọi người cố gắng chữa trị cho đứa bé nhà tôi, những việc khác cứ để tôi xử lý” Mạc Đình Sinh mở miệng, sắc mặt của ông có chút trắng bệch, là vì bị bệnh của Tuệ Minh làm cho kinh sợ.
Lâm Uyên gật đầu, vội vàng nói với bác sĩ: “Cho dù có dùng cách nào đi chăng nữa, chỉ cần bệnh của con bé được chữa khỏi, chỉ cần bác sĩ yêu cầu, thì chúng tôi sẽ cung cấp hết tất cả những điều kiện và thiết bị tốt nhất? Dừng một chút, Lâm Uyên nhìn bác sĩ, mở miệng nói: “Đứa bé này sinh trước ngày dự sinh hai tháng, tất cả đều không có việc gì, sao đột nhiên loại mắc phải chứng bệnh này vậy? Là do di truyền sao?”
Vị bác sĩ kia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tân suất di truyền của bệnh máu trắng không cao, nhưng cũng không loại trừ khả năng này, bình thường đều là do hoàn cảnh và sinh hoạt hàng ngày dẫn đến, một số nguyên nhân dẫn đến bệnh bạch câu cấp tính là do cảm nhiễm chất độc hóa học”
Nói đến đây, ông ấy nhìn chúng tôi hỏi: “Có phải đứa bé này trước đây đã từng ở gần một vài công xưởng hóa học không? Trong cơ thể của bé có rất nhiêu bộ phận xuất hiện một số nhân tố dễ gây bệnh” Tôi kìm nén cảm xúc của mình, mở miệng nói: “Bác sĩ, mong bác sĩ chăm sóc cho bé nhiều hơn” Nói xong thì kéo Lâm Uyên đi ra khỏi phòng làm việc, Lâm Uyên nhìn tôi, có chút nghi ngờ: “Xuân Hinh, có phải con biết gì không?” Đi đến góc hành lang.
Tôi mở miệng: “Năm ngoái Tuệ Minh bị Trịnh Tuấn Anh bắt đến Thanh Xuân, anh ta bởi vì có ân oán có nhân nên đã dùng Tuệ Minh uy hiếp Thắng Nam, sau đó anh ta dẫn Tuệ Minh đến công xưởng hóa học ở một thời gian, công xưởng kia xảy ra cháy nổ, chúng con mới đầu cũng không biết, là vài ngày trước có người đã nhắc nhở nên mới tìm người đi điều tra lại” “Người nhà họ Trịnh này là cái thứ gì vậy không biết!” Khuôn mặt của Mạc Đình Sinh tràn ngập sự giận dữ.
Lâm Uyên hơi cau mày, nhìn tôi hỏi: “Không phải Trịnh Tuấn Anh là cha ruột của Tuệ Minh sao? Tại sao anh ta lại có thể đối xử với con mình như thế được?” Tôi thở dài, việc này là do tôi sơ ý, lúc đầu không nên mềm lòng để Tuệ Minh đi cùng anh ta đến Thanh Xuân, chuyện phía sau cũng sẽ không xảy ra.
Nhất thời, sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, Mạc Đình Sinh cầm điện thoại đến một góc khác gọi mấy cuộc điện thoại, dường như đang sắp xếp chuyện gì đó.
Lâm Uyên đang liên hệ với những bệnh viện có tiếng trong và ngoài nước, Phó Thắng Nam cũng đang tìm các liên lạc khắp nơi.
Từ khi tôi biết được việc của Tuệ Minh thì bụng dưới vẫn luôn đau nhức, vốn cứ nghĩ là do quá lo lãng nên mới bị thế.
Nhưng còn chưa đợi Phó Thắng Nam gọi điện thoại xong thì tôi đã ngâm phát hiện ra có điều gì không đúng, cảm thấy ở giữa hai chân có một dòng nước nóng gì đó chảy xuống, tôi có chút sợ hãi lên tiếng: “Phó Thắng Nam, hình như em có cái gì đó lạ lắm!” Mới đầu anh cũng không chú ý đến lắm nhưng thấy sắc mặt tôi không đúng thì vội vàng cúp điện thoại chạy đến bên người tôi, kéo tôi hỏi: “Sao thế? Không thoải mái ở chỗ nào?” Bụng dưới của tôi quặn đau, túm lấy anh nói: “Bụng em đau quá” Anh vội vàng thu lại sự hoảng loạn của mình, lớn tiếng gọi: “Bác sĩ, bác sĩ phụ sản!” Tôi năm chặt lấy anh, nhẫn nhịn sự đau đớn: “Em không sao…
Lâm Uyên ngây người một giây, sau đó vừa gọi Mạc Đình Sinh đi gọi bác sĩ, vừa nắm tay tôi hỏi: “Bé con, đã mấy tháng rồi con chưa đến kỳ?” Tôi đau đến mức mồ hôi toát đầy đầu, mở miệng trả lời: “Con không biết nữa, trước giờ nó vẫn không chuẩn Cẩn thận tính toán thì đã một tháng rồi tôi chưa có kinh, nhưng từ sau khi đứa bé kia có chuyện, cơ thể tôi vẫn luôn như thế, căn bản không còn như bình thường nữa.
Tôi không ngốc, về mặt của bọn họ, khiến tôi nhanh chóng ý thức được, có thể tôi đang mang thai.
Khoảng thời gian này, tôi rất tham ngủ, rất dễ mệt mỏi, tôi vốn tưởng rằng là do thời tiết chuyển lạnh nên mới thế, căn bản không hề nghĩ đến chuyện có thai.
Tốc độ của Mạc Đình Sinh rất nhanh, tìm một vị bác sĩ đến, đưa tôi tiến vào phòng phẫu thuật, kinh hoảng và sợ hãi khiến cho bụng tôi càng trở nên đau đớn vô cùng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Tỉnh dậy lần nữa.
Tôi hốt hoảng toát mồ hôi khắp người, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đều đứng ở bên giường, không thấy Phó Thắng Nam đâu cả.
Thấy tôi đã tỉnh, Lâm Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, khóe mắt chứa những giọt lệ, nhìn tôi, tôi cũng quá chắc chắn, rốt cuộc bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, nhìn bà hỏi: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con bị sao thế ạ?” Bà vừa nâng tay lau nước mắt vừa nói: “Bé con, con có thai rồi, đã sắp gần hai tháng rồi”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại được, khuôn mặt già nua của Mạc Đình Sinh lộ ra một nụ cười từ ái, mở miệng nói: “Sao này con phải cẩn thận một chút, bác sĩ nói thai nhi vẫn còn chưa ổn định, không được để cho cảm xúc quá mức kích động, phải cố gắng bồi bổ chăm sóc. Đứa bé này là chuyện vui ngoài ý muốn, tôi nhất thời có chút cảm xúc không thể diễn tả ra bằng lời nói, là rất vui mừng, nhưng trong lúc này lại không biết phải biểu đạt như thế nào, Ngược lại không biết làm sao mà nghĩ đến Tuệ Minh, nhìn Lâm Uyên kéo lấy tay tôi, an ủi nói: “Con bé đã tỉnh lại rồi, chúng ta đã liên lạc được với đội ngũ y bác sĩ tốt nhất, con cứ yên tâm đi, cha mẹ sẽ không để con bé xảy ra chuyện gì đâu” Tôi gật đầu, không thấy Phó Thắng Nam đâu nên tôi bất giác hỏi: “Thắng Nam đâu ạ?”
“Thằng bé đi làm thủ tục cho con và Tuệ Minh nằm viện rồi, cơ thể con không khỏe, mấy ngày này tốt nhất là cứ ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi đi,
mẹ và cha con đã để người giúp việc trong nhà đem đồ đến rồi, mấy ngày này chúng ta sẽ ở lại đây chăm sóc cho con và Tuệ Minh, hai người các con cần phải được chăm sóc cẩn thận!” Lâm Uyên mở miệng, trên mặt là niềm vui và sự lo lắng đan xen.
Vui là bởi vì tôi đã có thai, lo lắng là vì bệnh của Tuệ Minh.
Nằm trên giường bệnh một lúc lâu, đầu óc tôi vẫn là một mảnh trắng xóa, trong lòng không biết là vui mừng hay là lo sợ, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đã đến phòng bệnh của Tuệ Minh, lúc Phó Thắng Nam quay về thì thấy tôi đang ngây ngốc, khuôn mặt anh tuấn hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười như thế.
Nhìn tôi hỏi: “Đang nghĩ gì thế em?” Tôi nhìn anh, nhấc người lên, ngồi lên từ giường bệnh, dựa vào lồng ngực của anh, ôm anh thật chặt nói: “Phó Thắng Nam, đứa bé này thật sự đến rất bất ngờ, cũng rất vui mừng, trước giờ em chưa từng nghĩ đến đời này của mình lại có thể có thai được nữa.
Nhưng cho dù có ra sao, bất luận Tuệ Minh có như thế nào thì cũng là con của chúng ta, bây giờ và sau này vẫn thế, có được không anh?” Cơ thể Phó Thắng Nam hơi cứng lại, sau đó cười nhạt nói:
Từ khi nào hình tường của anh trong lòng em lại không đáng tin như thế rồi?
Bây giờ không phải chúng ta đã có hai đứa con rồi sao? Đừng nghĩ nhiều, bệnh của Tuệ Minh, anh sẽ nghĩ cách, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho con bé”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro