Một ngày buồn vui lẫn lộn (3)
Ngọc Hoan
2024-07-24 20:29:36
Tôi dựa vào lồng ngực của anh gật đầu, tâm trạng thả lỏng hơn một chút,
tôi vốn từng nghĩ, nếu như có một ngày Trịnh Tuấn Anh có thể ra tù, nếu
như anh ta muốn Tuệ Minh, đợi đến khi Tuệ Minh lớn rồi, tôi sẽ để cho
con bé lựa chọn, nhưng bây giờ lại không nghĩ như thế nữa, anh ta có thể để Tuệ Minh ở một nơi nguy hiểm như thế, chỉ một chuyện này thôi đã
khiến cho anh ta không xứng đáng là một người cha rồi.“Bà xã à, em đã mang thai rồi, sau này làm chuyện gì cũng cần phải cẩn thận, không được được làm chuyện gì liều lĩnh nữa” Phó Thắng Nam ôm tôi, ấm áp mở miệng, mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Anh biết em lo cho bệnh của Tuệ Minh, càng lo lắng việc anh sẽ vì đứa bé trong bụng em mà sẽ không đối xử tốt với Tuệ Minh nữa, nhưng Xuân Hinh à, xin em hãy toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, có được không?”
Tôi gật đầu, có chút lo sợ: “Bệnh của Tuệ Minh, thật sự có thể chữa khỏi được sao?” Kỷ niệm về Tên Tuyết Nhi vẫn nằm sâu trong trí não của tôi, đứa bé đó chỉ vừa mới trải qua vài tháng hóa trị ngắn ngủi mà dường như đã biến thành hình dạng không thể nhìn được rồi, tôi không có cách nào tưởng tượng đến hình ảnh khi Tuệ Minh cũng biến thành như thế.
Phó Thắng Nam gật đầu: “Anh đã liên lạc với bác sĩ tốt nhất rồi, sẽ nhanh chóng tìm được tùy thích hợp, tiến hành thay tủy, chỉ cần phẫu thuật thành công thì Tuệ Minh sẽ có thể khỏe mạnh sống cũng chúng ta được rồi”.
Phẫu thuật thay tủy! Tôi sửng sốt một lúc, nhìn anh nói: “Chúng ta đi tìm Trịnh Tuấn Anh, anh ta là cha ruột của Tuệ Minh, chắc chắn tủy của anh ta sẽ phù hợp với Tuệ Minh, có đúng không?” Phó Thắng Nam khẽ gật đầu, nhìn tôi nói: “Anh có một chuyện chưa nói với em, Trịnh Tuấn Anh ở trong tù bị người ta đánh trọng thương rồi, hôm nay vừa mới xảy ra chuyện này!”
“Anh ta đánh nhau cùng người khác sao, hay là.. Tôi có chút mơ hồ, sau khi Trịnh Tuấn Anh vào tù, có quan hệ của nhà họ Trịnh, anh ta ở trong đó cũng không quá tệ, sao lại đột nhiên bị người ta đánh được? Phó Thắng Nam nhìn tôi nói: “Là người của chú Sinh, chắc chú ấy vì chuyện của Tuệ Minh, trong lòng tức giận nên mới tìm người vào trong đó động tay với Trịnh Tuấn Anh”
Tôi sửng sốt một lúc, bất giác cười lên: “Sao cha lại nghĩ đến việc vào trong tù..” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng đúng, năm đó ở Giang Ninh khi biết Lâm Hạnh Nguyên là con gái của nhà họ Mạc, đã hận không thể cho cô ta tất cả mọi thứ, dù có thế nào cũng không thể nhịn được khi thấy Lâm Hạnh Nguyên bị ức hiếp dù chỉ là một chút.
Tận sâu trong con người Mạc Đình Sinh thực chất là một người thích bao che khuyết điểm cho người bên cạnh mình, biết được nguyên nhân bệnh tình của Tuệ Minh là do Trịnh Tuấn Anh, ông ấy đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh †a, vào tù đánh người cũng là chuyện có thể hiểu được.
Tựa người vào lòng Phó Thắng Nam, không biết sao mà tôi lại chìm vào giấc ngủ lần nữa, dường như là do vừa mới uống thuốc xong.
Nhưng mà không biết có phải là đang ở trong bệnh viện không.
Tôi chỉ ngủ một lát đã giật mình tỉnh lại, vừa rồi nằm mơ linh tinh đến không ít thứ, đều là hình ảnh Tôn Tuyết Nhi nằm trong bệnh viện điều trị sau đó lại qua đời, lần nữa tỉnh lại thì Phó Thắng Nam đã không còn ở bên cạnh tôi nữa, tôi thật sự không thể buông bỏ được Tuệ Minh, lại xuống giường đi qua phòng bệnh của con bé.
Lâm Uyên đang ngồi bên giường, nhìn thấy tôi, bà đứng lên mở miệng nói: “Sao con lại qua đây? Mau quay về nghỉ ngơi đi, sức khỏe con như thế này phải nằm nghỉ ngơi cho thật tốt” Tôi nhìn bà gật đầu, ánh mắt rơi xuống người của Tuệ Minh đang nằm trên giường, con bé vẫn còn đang ngủ, ngũ quan tỉnh tế sạch sẽ càng ngày càng giống mẹ nói, bởi vì bị bệnh mà trở nên trắng bệch.
Lâm Uyên hối tôi mau về phòng bệnh nghỉ ngơi, tôi nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không sao, quay về cũng không ngủ được, mẹ cứ để con nhìn con bé một lúc đi” Bà thấy thế cũng không tiếp tục miễn cưỡng tôi thêm nữa.
Đặt túi giữ nhiệt vào tay tôi, mở miệng nói: “Ủ ấm tay một chút, bé con này, toàn thân con đều lạnh toát cả rồi, cũng không biết tự giữ ấm cho bản thân gì hết” Tôi cười cười, ngược lại cũng không nói nhiều, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Tuệ Minh, có chút buồn rầu khó chịu, con bé này năm nay đã sáu tuổi rồi, từ sau khi trở về từ Hoàng An, tôi dường như luôn để nó ở bên cạnh Phó Thăng Nam, không có đặt nhiều thời gian và tinh lực quá nhiều vào nó, đã bỏ lỡ mất quá nhiều thứ.
Xoay qua xoay lại, thoáng cái đã trôi qua sáu năm, lại sắp đến tết rồi, thời gian trôi qua quá nhanh, chỉnh bản thân tôi có lúc cũng sẽ có ảo giác, những người đã mất vẫn còn ở đây, mọi người vẫn vui vẻ ở một chỗ cũng nhau.
“Đừng lo lắng, cha con đã tìm được bác sĩ tốt nhất cả nước rồi, thuốc than và kỹ thuật hóa trị cũng là tiên tiến nhất, Tuệ Minh là một đứa trẻ may mắn, chắc chắn con bé sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu” Lâm Uyên nắm tay tôi, an ủi nói: “Con cũng đã là mẹ rồi, phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, đợi khi sức khỏe đã tốt lên rồi, một nhà chúng ta có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi một vòng”
Tôi nhìn bà, gật đầu, dựa vào vai bà, lần đầu tiên thân thiết với bà như thế, mở miệng nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã chăm sóc Tuệ Minh trong khoảng thời gian qua, nếu như con sớm đưa Tuệ Minh đi khám có lẽ sẽ không nghiêm trọng như ngày hôm nay:
Bà thở dài: “Con, cái đứa bé này, chuyện này không phải tại con, chúng ta ai mà nghĩ được chuyện sẽ thành ra đến mức này cơ chứ, may mà cha con và mẹ cũng có đủ của cải, chỉ cần nghĩ cách thì có dù chúng ta có phá sản cũng phải chữa khỏi bệnh cho Tuệ Minh”
Mắt tôi đỏ lên, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, tất cả mọi thứ hiện giờ không †ồi tệ như những gì tôi đã tưởng tượng, nhà họ Mạc và nhà họ Phó đều có đủ tài sản để có thể lo liệu tiền thuốc than và chữa trị cho Tuệ Minh, bọn họ đều có năng lực tạo điều kiện cho Tuệ Minh có được cơ sở thiết bị chữa trị một cách tốt nhất, như thế thì khả năng được chữa khỏi của Tuệ Minh vẫn cao hơn người bình thường một chút.
Có những lúc, có những chuyện chúng ta không thể không thừa nhận, người với người không giống nhau, đối diện với cái chết cũng không hề giống nhau, có người có đủ tiền bạc, dù cô có đang đứng ở giữa ranh giới sự sống và cái chết, thì chỉ cần không ngừng chỉ tiền, cô sẽ có thể được sống nhiều hơn một ngày, nhưng có những người, đến ngay cả việc bàn bạc điều kiện cũng không có đã bị thần chết kéo xuống địa ngục.
Nghĩ đến Trần Húc Diệu, tôi nhìn sang Lâm Uyên hỏi: “Mẹ, tất cả những hạng mục ở Giang Ninh mẹ đều giao cho Trần Húc Diệu đi làm sao?” Bà gật đầu: “Đa số các hạng mục ở Giang Ninh đều là của nhà họ Trần, năm đó mẹ lấy cha con không bao lâu thì người đã đi mất, lúc đó. Húc Diệu còn nhỏ, không thể tiếp nhận tập đoàn Trần Cường được, mẹ thay thằng bé quản lý nhiều năm như thế rồi, bây giờ thằng bé đã lớn, những thứ này đều thuộc về nó, nên giao lại cho nó tự mình xử lý rồi, sao con đột nhiên lại nhắc đến những chuyện này?
Tôi sửng sốt, nghĩ một lúc rồi nói: “Con muốn đưa Tuệ Minh đến Giang Ninh chữa trị, không khí và khí hậu ở thủ đô không thích hợp cho việc chữa và dưỡng bệnh, con muốn đợi đến khi Tuệ Minh khỏe thêm một chút sẽ đưa con bé đến Giang Ninh, khí hậu và nhiệt độ ở đó rất tốt, đối với việc trị bệnh cũng tốt hơn nhiều, có lẽ con bé ở đó cũng sẽ nhanh khỏe hơn”
Bà suy nghĩ một lúc lại gật đầu nói: “Cũng tốt, mẹ và cha con đã liên lạc với bác sĩ ở nước ngoài, đến lúc đó có thể chuyển viện cho Tuệ Minh đến Giang Ninh, để con bé tiếp nhận điều trị, chỉ cần tìm được tủy thích hợp, chắc là sẽ có thể nhanh chóng làm phẫu thuật ngay thôi, tuổi của mẹ và cha con cũng đã cao rồi, đến Giang Ninh dưỡng lão cũng tốt, nhưng mà tập đoàn Phó Thiên vẫn đang trên đà phát triển rất ổn định, con cũng hỏi thử dự định của Thắng Nam nhé”
Tôi khẽ hít vào một hơi, mở miệng nói: “Chuyện này con cũng chỉ mới vừa nghĩ đến, còn chưa nói cho anh ấy biết.” Bà kéo tay tôi, nói: “Chuyện này trước tiên không vội, đợi mấy chuyện khác của các con ổn định lại rồi lại nghĩ đến sau” Mùa đông ở thủ đô lạnh lẽo vô cùng, mới chỉ đến tháng mười một mà thời tiết dường như sắp sửa có cả một trận tuyết lớn sắp rơi xuống vậy.
Tôi gật đầu, có chút lo sợ: “Bệnh của Tuệ Minh, thật sự có thể chữa khỏi được sao?” Kỷ niệm về Tên Tuyết Nhi vẫn nằm sâu trong trí não của tôi, đứa bé đó chỉ vừa mới trải qua vài tháng hóa trị ngắn ngủi mà dường như đã biến thành hình dạng không thể nhìn được rồi, tôi không có cách nào tưởng tượng đến hình ảnh khi Tuệ Minh cũng biến thành như thế.
Phó Thắng Nam gật đầu: “Anh đã liên lạc với bác sĩ tốt nhất rồi, sẽ nhanh chóng tìm được tùy thích hợp, tiến hành thay tủy, chỉ cần phẫu thuật thành công thì Tuệ Minh sẽ có thể khỏe mạnh sống cũng chúng ta được rồi”.
Phẫu thuật thay tủy! Tôi sửng sốt một lúc, nhìn anh nói: “Chúng ta đi tìm Trịnh Tuấn Anh, anh ta là cha ruột của Tuệ Minh, chắc chắn tủy của anh ta sẽ phù hợp với Tuệ Minh, có đúng không?” Phó Thắng Nam khẽ gật đầu, nhìn tôi nói: “Anh có một chuyện chưa nói với em, Trịnh Tuấn Anh ở trong tù bị người ta đánh trọng thương rồi, hôm nay vừa mới xảy ra chuyện này!”
“Anh ta đánh nhau cùng người khác sao, hay là.. Tôi có chút mơ hồ, sau khi Trịnh Tuấn Anh vào tù, có quan hệ của nhà họ Trịnh, anh ta ở trong đó cũng không quá tệ, sao lại đột nhiên bị người ta đánh được? Phó Thắng Nam nhìn tôi nói: “Là người của chú Sinh, chắc chú ấy vì chuyện của Tuệ Minh, trong lòng tức giận nên mới tìm người vào trong đó động tay với Trịnh Tuấn Anh”
Tôi sửng sốt một lúc, bất giác cười lên: “Sao cha lại nghĩ đến việc vào trong tù..” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng đúng, năm đó ở Giang Ninh khi biết Lâm Hạnh Nguyên là con gái của nhà họ Mạc, đã hận không thể cho cô ta tất cả mọi thứ, dù có thế nào cũng không thể nhịn được khi thấy Lâm Hạnh Nguyên bị ức hiếp dù chỉ là một chút.
Tận sâu trong con người Mạc Đình Sinh thực chất là một người thích bao che khuyết điểm cho người bên cạnh mình, biết được nguyên nhân bệnh tình của Tuệ Minh là do Trịnh Tuấn Anh, ông ấy đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh †a, vào tù đánh người cũng là chuyện có thể hiểu được.
Tựa người vào lòng Phó Thắng Nam, không biết sao mà tôi lại chìm vào giấc ngủ lần nữa, dường như là do vừa mới uống thuốc xong.
Nhưng mà không biết có phải là đang ở trong bệnh viện không.
Tôi chỉ ngủ một lát đã giật mình tỉnh lại, vừa rồi nằm mơ linh tinh đến không ít thứ, đều là hình ảnh Tôn Tuyết Nhi nằm trong bệnh viện điều trị sau đó lại qua đời, lần nữa tỉnh lại thì Phó Thắng Nam đã không còn ở bên cạnh tôi nữa, tôi thật sự không thể buông bỏ được Tuệ Minh, lại xuống giường đi qua phòng bệnh của con bé.
Lâm Uyên đang ngồi bên giường, nhìn thấy tôi, bà đứng lên mở miệng nói: “Sao con lại qua đây? Mau quay về nghỉ ngơi đi, sức khỏe con như thế này phải nằm nghỉ ngơi cho thật tốt” Tôi nhìn bà gật đầu, ánh mắt rơi xuống người của Tuệ Minh đang nằm trên giường, con bé vẫn còn đang ngủ, ngũ quan tỉnh tế sạch sẽ càng ngày càng giống mẹ nói, bởi vì bị bệnh mà trở nên trắng bệch.
Lâm Uyên hối tôi mau về phòng bệnh nghỉ ngơi, tôi nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không sao, quay về cũng không ngủ được, mẹ cứ để con nhìn con bé một lúc đi” Bà thấy thế cũng không tiếp tục miễn cưỡng tôi thêm nữa.
Đặt túi giữ nhiệt vào tay tôi, mở miệng nói: “Ủ ấm tay một chút, bé con này, toàn thân con đều lạnh toát cả rồi, cũng không biết tự giữ ấm cho bản thân gì hết” Tôi cười cười, ngược lại cũng không nói nhiều, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Tuệ Minh, có chút buồn rầu khó chịu, con bé này năm nay đã sáu tuổi rồi, từ sau khi trở về từ Hoàng An, tôi dường như luôn để nó ở bên cạnh Phó Thăng Nam, không có đặt nhiều thời gian và tinh lực quá nhiều vào nó, đã bỏ lỡ mất quá nhiều thứ.
Xoay qua xoay lại, thoáng cái đã trôi qua sáu năm, lại sắp đến tết rồi, thời gian trôi qua quá nhanh, chỉnh bản thân tôi có lúc cũng sẽ có ảo giác, những người đã mất vẫn còn ở đây, mọi người vẫn vui vẻ ở một chỗ cũng nhau.
“Đừng lo lắng, cha con đã tìm được bác sĩ tốt nhất cả nước rồi, thuốc than và kỹ thuật hóa trị cũng là tiên tiến nhất, Tuệ Minh là một đứa trẻ may mắn, chắc chắn con bé sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu” Lâm Uyên nắm tay tôi, an ủi nói: “Con cũng đã là mẹ rồi, phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, đợi khi sức khỏe đã tốt lên rồi, một nhà chúng ta có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi một vòng”
Tôi nhìn bà, gật đầu, dựa vào vai bà, lần đầu tiên thân thiết với bà như thế, mở miệng nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã chăm sóc Tuệ Minh trong khoảng thời gian qua, nếu như con sớm đưa Tuệ Minh đi khám có lẽ sẽ không nghiêm trọng như ngày hôm nay:
Bà thở dài: “Con, cái đứa bé này, chuyện này không phải tại con, chúng ta ai mà nghĩ được chuyện sẽ thành ra đến mức này cơ chứ, may mà cha con và mẹ cũng có đủ của cải, chỉ cần nghĩ cách thì có dù chúng ta có phá sản cũng phải chữa khỏi bệnh cho Tuệ Minh”
Mắt tôi đỏ lên, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, tất cả mọi thứ hiện giờ không †ồi tệ như những gì tôi đã tưởng tượng, nhà họ Mạc và nhà họ Phó đều có đủ tài sản để có thể lo liệu tiền thuốc than và chữa trị cho Tuệ Minh, bọn họ đều có năng lực tạo điều kiện cho Tuệ Minh có được cơ sở thiết bị chữa trị một cách tốt nhất, như thế thì khả năng được chữa khỏi của Tuệ Minh vẫn cao hơn người bình thường một chút.
Có những lúc, có những chuyện chúng ta không thể không thừa nhận, người với người không giống nhau, đối diện với cái chết cũng không hề giống nhau, có người có đủ tiền bạc, dù cô có đang đứng ở giữa ranh giới sự sống và cái chết, thì chỉ cần không ngừng chỉ tiền, cô sẽ có thể được sống nhiều hơn một ngày, nhưng có những người, đến ngay cả việc bàn bạc điều kiện cũng không có đã bị thần chết kéo xuống địa ngục.
Nghĩ đến Trần Húc Diệu, tôi nhìn sang Lâm Uyên hỏi: “Mẹ, tất cả những hạng mục ở Giang Ninh mẹ đều giao cho Trần Húc Diệu đi làm sao?” Bà gật đầu: “Đa số các hạng mục ở Giang Ninh đều là của nhà họ Trần, năm đó mẹ lấy cha con không bao lâu thì người đã đi mất, lúc đó. Húc Diệu còn nhỏ, không thể tiếp nhận tập đoàn Trần Cường được, mẹ thay thằng bé quản lý nhiều năm như thế rồi, bây giờ thằng bé đã lớn, những thứ này đều thuộc về nó, nên giao lại cho nó tự mình xử lý rồi, sao con đột nhiên lại nhắc đến những chuyện này?
Tôi sửng sốt, nghĩ một lúc rồi nói: “Con muốn đưa Tuệ Minh đến Giang Ninh chữa trị, không khí và khí hậu ở thủ đô không thích hợp cho việc chữa và dưỡng bệnh, con muốn đợi đến khi Tuệ Minh khỏe thêm một chút sẽ đưa con bé đến Giang Ninh, khí hậu và nhiệt độ ở đó rất tốt, đối với việc trị bệnh cũng tốt hơn nhiều, có lẽ con bé ở đó cũng sẽ nhanh khỏe hơn”
Bà suy nghĩ một lúc lại gật đầu nói: “Cũng tốt, mẹ và cha con đã liên lạc với bác sĩ ở nước ngoài, đến lúc đó có thể chuyển viện cho Tuệ Minh đến Giang Ninh, để con bé tiếp nhận điều trị, chỉ cần tìm được tủy thích hợp, chắc là sẽ có thể nhanh chóng làm phẫu thuật ngay thôi, tuổi của mẹ và cha con cũng đã cao rồi, đến Giang Ninh dưỡng lão cũng tốt, nhưng mà tập đoàn Phó Thiên vẫn đang trên đà phát triển rất ổn định, con cũng hỏi thử dự định của Thắng Nam nhé”
Tôi khẽ hít vào một hơi, mở miệng nói: “Chuyện này con cũng chỉ mới vừa nghĩ đến, còn chưa nói cho anh ấy biết.” Bà kéo tay tôi, nói: “Chuyện này trước tiên không vội, đợi mấy chuyện khác của các con ổn định lại rồi lại nghĩ đến sau” Mùa đông ở thủ đô lạnh lẽo vô cùng, mới chỉ đến tháng mười một mà thời tiết dường như sắp sửa có cả một trận tuyết lớn sắp rơi xuống vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro