Theo Đuổi
Thiên Thư (Kamichira Hoàng )
2024-07-12 19:50:17
Âu Dương Minh Châu hoa khôi số 1 của Đại Học S, không ai trong trường mà không biết tên cô, một cô gái hoạt bát đáng yêu đặc biệt xinh đẹp ngây ngất lòng người, bông hoa nổ rộ của trường là niềm ao ước của biết bao nam sih, nhưng đáng tiếc cô đã có bạn trai là đại thiêú Lục Ngạn một người xứng tầm với cô, giàu có đẹp trai cùng tài giỏi, ai ai cũng phải ngưỡng mộ cặp đôi này.
Trên hành lang quen thuộc của Đại Học S vào lúc 4 giờ chiều luôn xuất hiện một cặp đôi quen thuộc là Lục Ngạn và Minh Châu, 2 người tay trong tay bước trên hành lang dài trông rất hạnh phúc, ai cũng phải để vài giây ngắm nhìn họ.
"Lục Ngạn, tại sao hôm qua anh không đi học???" Minh Châu nhìn sang bạn trai bên cạnh.
"Mẹ anh lại bệnh, anh không yên tâm để mẹ ở nhà với người giúp việc ". Chàng trai không có chút ngượng ngạo liền nói ra, trong đôi mắt còn có chút gì đó đau thương.
"Bác gái lại bệnh rồi??? Chút nữa em sẽ đến thăm"
"Không cần, mẹ anh chỉ là bệnh bình thường, em đừng đến để mẹ nghỉ ngơi thì tốt hơn ".
"Nhưng...".
Reng Reng
Minh Châu vẫn chưa nói hết câu, tiếng điện thoại của Lục Ngạn lại reo lên ngắt lời của cô. Anh buông tay cô ra, rút điện thoại một cách rất lén lút cố để người bên cạnh không nhìn được tên của người đầu dây bên kia, rồi tìm một chỗ cách xa cô nghe.
Minh Châu mặc dù không tỏ ra bên ngoài, nhưng trong lòng cô hiện vô cùng tức tối, khó chịu, Lục Ngạn bạn trai cô dạo này có những biểu hiện vô cùng kì lạ, đột ngột đổi mật khẩu điện thoại, tài khoản xã hội, SMS.... Tất cả những mật khẩu cô biết đều bị anh đổi, nhưng cô cũng không nó gì tự nhủ bản thân rằng ai cũng có không gian riêng.
Nhưng kì lạ hơn nữa, Lục Ngạn dạo gần đây thường lỡ hẹn với Minh Châu, cúp tiết anh yêu thích, thời gian anh giành cho cô ngày càng một ít đi không biết lí do, có hôm 2 người còn chẳng nói chuyện với nhau câu dù là tin nhắn
"Minh Châu, anh có việc bận, em về một mình nhé ".
"Nhưng, hôm nay..."
"Anh yêu em ".
Lục Ngạn nhanh chóng ngắt lời Minh Châu rồi chạy đi mất vì sợ mất thời gia. Cô đứng đó một mình, không cảm xúc, anh luôn làm như vậy khi muốn chạy đi thật nhanh mà lại quên mất rằng hôm nay là kỷ niệm 3 năm ngày 2 người yêu nhau.
"Âu Dương đại tỷ, làm gì ngẩn người ra vậy??? " Từ phía xa có một nữ nhân mặc bộ đồ Karate trắng chạy đến vỗ vai Minh Châu, người đó nói tiếp: "Ngày mai là đại hội võ thuật toàn thành, chúng em muốn tỷ đến chỉ giáo một chút có được không???"
"Mỹ Mỹ của tôi ơi, không phải không biết quy tắc của chị, không làm việc ở phòng tập sau giờ học 2 tiếng "
"Ay da, sao cũng được, nhưng bây giờ đã gần 5 giờ rồi, đi sớm về sớm nhanh lên tỷ " Mỹ Mỹ nào đó vờ như không nghe, cố ý kéo thẳng Minh Châu đến phòng Karate....
Ngay lúc Minh Châu rời đi, xuất hiện một đám nam sinh nổi bật bước ra khỏi phòng hiệu trưởng mà người đi đầu không ai khác là Lôi Thần nhị thiếu của Lôi gia, thường thì vào mỗi buổi chiều anh đều bước ra khỏi phòng hiệu trưởng như thế này chỉ vì những tội như: Đánh nhau, quậy phá... Đặc biệt nhiều lỗ hổng của thành phố đều do anh gây ra về phi vụ đào bới khủng long.
Nghe như vậy mọi người cũng có thể tưởng tượng ra một nam sinh ngỗ nghịch mặc đồ xộc xệch cà vạt thắt lỏng, áo bỏ ngoài quần, ống tay săn cao, mặt nghếch lên trời đi như đường bố nhà anh mở, anh không cần nhìn.
Nhưng không Lôi thiếu gia thì không phải, quần áo của anh chỉnh tề không một nếp nhăn, tay cho vào túi đi bộ bình thản có chút nhẹ nhàng một phong thái vô cùng sang trọng, lạnh lùng đôi mắt diều hâu tinh anh lúc nào cũng hướng thẳng không chút xao lãng qua hai bên đường, hút hết ánh nhìn của mọi nữ sinh khiến các cô dường như gục ngã.
"Lôi thiếu, em đứng lại đó cho chị "
Từ phía xa có bóng một nữ nhân vô cùng xinh đẹp vô cùng sắc sảo với áo cánh trắng chiếc váy ngắn bút chì tôn lên đôi chân dài nuột nà, cô bước đến cũng tỏ ra một phong thái cao sang bức người. Cô nhanh chóng nắm lấy tai Lôi Thần kéo mạnh xuống.
"Tại sao vậy, chị lúc nào cũng bận rộn với công việc ở Lôi Thị, nhưng em thì lúc nào cũng kiếm trò nghịch phá, để cho cha nuôi gọi mãi thế ".
"Chị, đừng như thế, đây là trường học, chị để em chút tôn nghiêm đi. Ông già đó, ỷ làm hiểu trưởng lúc nào cũng bắt em đến đó giáo huấn, không phải do em ". Lôi Thần xuýt xoa ôm lấy bàn tay đang kéo mạnh lấy tai anh. Người anh nể phục, tôn trọng nhất chỉ có một Lôi ÁI Linh chị của anh, người thay ba và mẹ nuôi nấng dạy dỗ anh sau khi ông bà mất.
"Còn dám cãi lời, mau về nhà, em bị cấm túc, tài khoản đóng băng một tuần ".
"Chị ơi, em biết lỗi rồi mà... Em sẽ không tái phạm nữa, chị đừng đối sử với em như vậy...."
Tiếng cầu xin của Lôi Thần ngày một nhỏ đi cho đến khi anh vào chiếc xe hơi đỏ sang trọng cùng chị và biến mất. Mọi người trong trường nhìn theo mà không thể hoàn hồn, một thiếu gia giàu có lạnh lùng của trường được mọi bạn nữ yêu thích. Khi gặp chị chẳng khác đứa trẻ bị trách phạt không dám phản kháng 1 lời.
Minh Châu mệt mỏi bước ra khỏi phòng tập khi mọi người ra về hết, sau 3 tiếng huấn luyện cho đàn em, mặc dù trình độ không tồi nhưng cô lại mất rất nhiều sức với bọn chúng dù gì cũng là đi thi võ thuật toàn thành.
Ting
Tiếng điện thoại Minh Châu vang lên, là một tin nhắn, cô mở ra xem là Mỹ Mỹ nhắn tin, nội dung bên trong không nhiều chỉ là vài câu:" Chị đến Quảng Trường thành phố gấp ". Kèm vài tấm hình của Lục Ngạn cùng một cô gái xinh đẹp tay trong tay sánh đôi.
"Chuyện gì thế này ".
Minh Châu nắm chặt điện thoại rồi chạy vụt ra đường lớn đón một chiếc taxi và phóng thẳng đến địa điểm trên điện thoại, trường học cách Quảng Trường không xa, cô chỉ cần ngồi xe 15 phút có thể đến nơi một cách nhanh chóng.
Minh Châu cầm giỏ xách chạy khắp Quảng Trường thành phố A để tìm Lục Ngạn nhưng không thấy, cô dường như vô vọng, cúi người xuống thở dốc lấy hơi chỉ vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy anh cùng một cô gái tay trong tay đi dạo vô cùng hạnh phúc, trên miệng anh nở lên nụ cười vô cùng quen thuộc như cười với chính cô.
Lục Ngạn chỉ mải mê nói chuyện với cô gái đó mà không để ý đến Minh Châu đang đứng trước mặt mình và tiến gần cô hơn, cho đến khi anh phát hiện có người rât gần mình.
"Âu... Âu Dương Minh Châu " Lục Ngạn lắp bắp, anh không tin vào mắt mình cô đang đứng trước mặt
"Sao, làm gì mà hốt hoảng vậy " Minh Châu mặt không đổi sắc nhìn thẳng Lục Ngạn, cô biết trước sẽ có kết quả này nên không bất ngờ cho lắm
"Anh tưởng em đang ở phòng tập "
"Hôm nay về sớm, nhờ vậy mới biết bản chất thật của anh ".
"Đây là Minh Châu hoa khôi sao??? Nghe nói 2 người quen nhau". Cô gái bên cạnh Lục Ngạn không buông tay anh, cũng rất bình thản có phần trơ trẽn nhìn lướt qua Minh Châu.
Minh Châu nhìn xuống tay Lục Ngạn cười lạnh lẽo, tay siết chặt lấy giỏ xách da
"Biết vậy mà còn thân như thế???"
Lục Ngạn liền buông tay cô gái kia sợ hãi giải thích
"Minh Châu nghe anh nói...".
"Đụng đến tôi thì biết hậu quả thế nào rồi, tôi chỉ tin vào mắt mình ".
Âu Dương Minh Châu cười mỉm, tay càng siết chặt giỏ xách sau đó vung mạnh nó vào người Lục Ngạn. Cô tiến tới từng bước chậm chạm nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lục Ngạn lúc bấy giờ, cô bắt đầu đá cao chân từ phía cằm của anh lên, khiến người nào đó ngã ngửa, sau đó đạp mạnh lên phần bụng của anh.
"Âu Dương Minh Châu, cô làm gì vậy, mau dừng lại". Cô gái bên cạnh lo lắng nhìn Lục Ngạn bị đánh te tua nhưng lại không thể chống đỡ được gì.
Minh Châu không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cô gái đó, một sát khí lạnh lẽo chưa từng thấy khiến cô bất giác thụt lùi và ngoan ngoãn im lặng nhìn Lục Ngạn bị đánh.
Lục Ngạn vì quá đau đớn với những đòn sát thương lớn của cô mà không thể đứng nổi anh ôm bụng vừa bị đá mà ngã quỵ xuống đất, hứng chịu những đòn tiếp theo từ túi xách của Minh Châu, cô liên tục dùng túi xách chứa tạ bên trong đánh vào người anh.
Màn đánh người của hoa khôi Đại Học S khiến nhiều người vô cùng thích thú và liên hồi cỗ vũ cô, đồng thời được quay lại bởi nhiều chiếc điện thoại rõ nét đắt tiền.
Gần đó cũng có một nhóm người đang dạo bước mà trung tâm của đám người đó là Lôi Thần, anh ể oải bước từng bước với những người bạn theo sau.
"Lôi Thần, đừng buồn tôi sẽ nuôi cậu trong 1 tuần khốn khổ này, muốn đi đâu ăn gì cứ gọi tôi". Một nam sinh có vẻ thân thiết khoác vai Lôi Thần.
"Nếu như không thoát khỏi đám vệ sĩ đó, dễ gì tôi đi với các cậu". Lôi Thần vẫn không thay đổi sắc mặt chán đời của mình tiếp tục bước.
Ngay lập tức có một tấm vé đưa trước mặt, mà người đưa nó không ai khác chính là Harry Johnson người bạn quốc tịch Anh của Lôi Thần.
"Tôi chắc hẳn cậu sẽ vui lại thôi ".
Lôi Thần cầm lấy chiếc vé mà đen tuyền có hình khủng long với đầy rẫy tiếng Anh thì liền nở nụ cười vui sướng, một buổi triển lãm xương khủng long ở New York vào tháng tới điều đặc biệt là cuối giờ triển lãm sẽ có buổi đấu giá xương ngón chân khủng long bạo chúa Tyrannosaurus ( T-rex)
"Đương nhiên là sẽ vui rồi, Harry à yêu chết đi được ".
Lôi Thần cầm tấm vé nhảy lên lưng Harry ôm cứng lấy anh, đây là tấm vé có số lượng chỉ có 50 được tham gia, chắc chắn là Harry đã rất khó khăn mới giành được nó
"Oh my God, đi xuống ngay, tôi không cho không cậu đâu đừng tưởng bở "
Người nào đó trên lưng nhảy chóc xuống mặt bất đắc dĩ nói
"Đừng như thế, tôi sẽ cho cậu một chiếc bình cổ của nhà Kiêu và một chiếc nhẫn ngọc Minh Châu được không??? "
"Thật sao???Là nhẫn ngọc của hoàng hậu Minh Châu nhà Kiêu sao???"
"Chỗ tôi vừa quật mộ của vua Kiêu Binh Thần và tìm được chiếc nhẫn ngọc trong tay ngài ấy, vốn dĩ chỉ để ở triển lãm cho mọi người ngắm nhưng vì tấm vé này mà cho cậu đấy". Lôi Thần dơ tấm vé trong tay lên vui vẻ nói, còn hôn nhẹ lên nó mà vui sướng không thôi.
"Được, giao dịch thành công ".
Lôi Thần và Harry nhìn nhau vui vẻ ai cũng có lợi sợ gì không chi
"Lôi Thần, nhìn xem ở đằng kia đánh nhau rất náo nhiệt ".
Một cậu bạn ngóng ở đằng xa thấy mọi người đứng rất đông thì liền biết có đánh nhau, họ kéo đến thì thấy cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, một mỹ nhân tuyệt sắc không tiếc sức đánh liên tục nam nhân đang cố chạy thoát nhưng đều bị kéo lại.
"Cô gái đó là ai, trông rất quen thuộc ". Lôi Thần nhìn mỹ nhìn xinh đẹp kia thì cảm thấy vô cùng quen mắt hình như có gặp ở đâu rồi.
"Đó là Hoa Khôi trường mình, Âu Dương Minh Châu nghe đâu rất giỏi Karate ".
"Học ngành nào???"
"Không để ý, nghe đâu liên quan đến lịch sử ". Một cậu bạn trả lời có gắng nhớ lại môn học của Minh Châu.
"Là Khảo Cổ Học, học sinh ưu tú đấy ". Harry trả lời, anh đã không ít lần gặp Minh Châu ở bảo tàng trường học và các bảo tàng đồ cổ khác trong ngoài thành phố.
"Thú vị thật đấy, điều tra cho tôi cô gái này, tên tuổi, nhà cửa, thời gian biểu ". Lôi Thần xoa nhẹ môi nhìn Minh Châu vẫn đang đánh người, bạn gái như vậy anh đã tìm từ lâu, xinh đẹp mạnh mẽ không yểu điệu đặc biệt rất tài giỏi, có bản lĩnh dạy dỗ một nam nhân giữa phố quả thực rất tốt.
Sau một hồi tiếp diễn kịch vui, Minh Châu cũng dừng lại vì thấm mệt, cô cầm túi của mình trở về tay như cũ, đứng thẳng nhìn người trước mặt một cách lạnh lùng.
"Tôi muốn nói chúng ta chia tay đi, từ bây giờ sẽ không liên quan tới kẻ như anh nữa. Vĩnh biệt!!!"
Cô rời đi một cách oanh liệt khiến mọi người không ngừng ngưỡng mộ, không có biểu cảm, không có nước mắt cô chỉ cười nhẹ một cách khinh bỉ.
Ở một góc tối của thư viện, có một cô gái xinh đẹp lặng lẽ ngồi dưới đất lật từng trang truyện đọc một cách chăm chú mà ánh sáng duy nhất chỉ là ánh đèn đường trong lối đi lớn của trường rọi qua cửa kính.
Đó là tác phẩm tiểu thuyết lịch sử lâu đời "Trả Nợ Chân Tình" của Minh Châu hoàng hậu nhà Kiêu, không biết vì sao nó lại có thể lưu truyền lâu như vậy, cũng không biết có phải vị Hoàng Hậu này có trí tưởng tượng phong phú, bà ghi rằng mình đã xuyên không về nhà Kiêu và kể lại mọi chuyện trong hậu cung mà mình đã trãi qua.
Tác phẩm này làm Minh Châu cô say đắm đọc mấy lần rồi cũng không hề chán, vì cô cảm thấy nó thật quen thuộc như mình đã từng trãi qua, mỗi lần không vui cô đều đọc nó để giải tỏa.
Cộp Cộp Cộp
Tiếng bước chân không nhanh không chậm trong bóng tối đang hướng về phía Minh Châu qua những kệ sách dài.
"Mỹ Mỹ, chị đã nói em về ký túc xá trước đi, đừng đi theo chị "
"Mỹ Mỹ???" Người nào đó đứng trược mặt cô.
"Anh là ai???" Minh Châu khó hiểu nhìn lên người đang đứng.
Lôi Thần mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô đưa tay ra
"Xin giới thiệu tôi là Lôi Thần "
"Âu Dương Minh Châu ". Cô không nhìn sang Lôi Thần tiếp tục chăm chú đọc truyện.
"Tặng em, tôi rất quý nó đấy ".
Minh Châu nhìn sang vật nhỏ trên tay Lôi Thần có vẻ giống răng Hổ
"Răng hổ???"
"Không, răng khủng long "
"Thật ngại quá, anh quý nó như vậy tại sao lại đưa cho tôi "
"Nó là tấm lòng của anh, đeo vào đi " Lôi Thần kéo nhẹ cổ Minh Châu xuống rồi đeo răng khủng long vào cho cô
"Này làm gì vậy, tôi không nhận đâu". Minh Châu định lấy nó ra nhưng bị Lôi Thần chặn tay lại, vẻ mặt đau thương nói
"Em đừng từ chối, anh dễ bị tổn thương lắm nếu không nhận khác nào em lấy răng nó đâm vào tim anh "
"Lôi Thần, anh bệnh à, tôi không quen biết anh, anh lại tặng cho tôi có ý gì???"
"Tôi thích em, muốn bày tỏ cho em bẳng vật tôi trân quý nhất chứng minh em trân quý hơn vật trân quý này ". Lôi Thần mỉm cười
"Anh biết gì về tôi, biết tôi thích gì mà tự tin đến vậy???"
"Âu Dương Minh Châu, sinh viên năm 2 khoa Khảo Cổ Học, giỏi Karate, thần tượng vua Kiêu Binh Thần... Chẳng hay nhà anh có đồ của thời Kiêu em đồng ý ở bên anh thì những thứ đó là của em ".
"Thật sao???". Minh Châu ban đầu nghe có chút thích thú, vẻ mặt sắp bị câu dẫn đến nơi nhưng một hồi cô lại gập mạnh cuốn truyện trên tay đứng phắt dậy nói:"Lôi Thần, tôi tuy yêu thích đồ cổ cũng không thể bán mình như vậy, tạm biệt "
Cô rời đi để lại Lôi Thần ngồi ngẩn nhìn mình đi, anh đưa tay xoa nhẹ môi vẻ mặt thích thú
"Thú vị thật, mình thích như vậy "
Sau đó anh cũng một mạch rời đi hướng khác, anh đã nhận được mọi thông tin của Minh Châu, để xem cô dùng cách nào để thoát thân, anh nhất định theo đuổi cô cho bằng được.
Trên hành lang quen thuộc của Đại Học S vào lúc 4 giờ chiều luôn xuất hiện một cặp đôi quen thuộc là Lục Ngạn và Minh Châu, 2 người tay trong tay bước trên hành lang dài trông rất hạnh phúc, ai cũng phải để vài giây ngắm nhìn họ.
"Lục Ngạn, tại sao hôm qua anh không đi học???" Minh Châu nhìn sang bạn trai bên cạnh.
"Mẹ anh lại bệnh, anh không yên tâm để mẹ ở nhà với người giúp việc ". Chàng trai không có chút ngượng ngạo liền nói ra, trong đôi mắt còn có chút gì đó đau thương.
"Bác gái lại bệnh rồi??? Chút nữa em sẽ đến thăm"
"Không cần, mẹ anh chỉ là bệnh bình thường, em đừng đến để mẹ nghỉ ngơi thì tốt hơn ".
"Nhưng...".
Reng Reng
Minh Châu vẫn chưa nói hết câu, tiếng điện thoại của Lục Ngạn lại reo lên ngắt lời của cô. Anh buông tay cô ra, rút điện thoại một cách rất lén lút cố để người bên cạnh không nhìn được tên của người đầu dây bên kia, rồi tìm một chỗ cách xa cô nghe.
Minh Châu mặc dù không tỏ ra bên ngoài, nhưng trong lòng cô hiện vô cùng tức tối, khó chịu, Lục Ngạn bạn trai cô dạo này có những biểu hiện vô cùng kì lạ, đột ngột đổi mật khẩu điện thoại, tài khoản xã hội, SMS.... Tất cả những mật khẩu cô biết đều bị anh đổi, nhưng cô cũng không nó gì tự nhủ bản thân rằng ai cũng có không gian riêng.
Nhưng kì lạ hơn nữa, Lục Ngạn dạo gần đây thường lỡ hẹn với Minh Châu, cúp tiết anh yêu thích, thời gian anh giành cho cô ngày càng một ít đi không biết lí do, có hôm 2 người còn chẳng nói chuyện với nhau câu dù là tin nhắn
"Minh Châu, anh có việc bận, em về một mình nhé ".
"Nhưng, hôm nay..."
"Anh yêu em ".
Lục Ngạn nhanh chóng ngắt lời Minh Châu rồi chạy đi mất vì sợ mất thời gia. Cô đứng đó một mình, không cảm xúc, anh luôn làm như vậy khi muốn chạy đi thật nhanh mà lại quên mất rằng hôm nay là kỷ niệm 3 năm ngày 2 người yêu nhau.
"Âu Dương đại tỷ, làm gì ngẩn người ra vậy??? " Từ phía xa có một nữ nhân mặc bộ đồ Karate trắng chạy đến vỗ vai Minh Châu, người đó nói tiếp: "Ngày mai là đại hội võ thuật toàn thành, chúng em muốn tỷ đến chỉ giáo một chút có được không???"
"Mỹ Mỹ của tôi ơi, không phải không biết quy tắc của chị, không làm việc ở phòng tập sau giờ học 2 tiếng "
"Ay da, sao cũng được, nhưng bây giờ đã gần 5 giờ rồi, đi sớm về sớm nhanh lên tỷ " Mỹ Mỹ nào đó vờ như không nghe, cố ý kéo thẳng Minh Châu đến phòng Karate....
Ngay lúc Minh Châu rời đi, xuất hiện một đám nam sinh nổi bật bước ra khỏi phòng hiệu trưởng mà người đi đầu không ai khác là Lôi Thần nhị thiếu của Lôi gia, thường thì vào mỗi buổi chiều anh đều bước ra khỏi phòng hiệu trưởng như thế này chỉ vì những tội như: Đánh nhau, quậy phá... Đặc biệt nhiều lỗ hổng của thành phố đều do anh gây ra về phi vụ đào bới khủng long.
Nghe như vậy mọi người cũng có thể tưởng tượng ra một nam sinh ngỗ nghịch mặc đồ xộc xệch cà vạt thắt lỏng, áo bỏ ngoài quần, ống tay săn cao, mặt nghếch lên trời đi như đường bố nhà anh mở, anh không cần nhìn.
Nhưng không Lôi thiếu gia thì không phải, quần áo của anh chỉnh tề không một nếp nhăn, tay cho vào túi đi bộ bình thản có chút nhẹ nhàng một phong thái vô cùng sang trọng, lạnh lùng đôi mắt diều hâu tinh anh lúc nào cũng hướng thẳng không chút xao lãng qua hai bên đường, hút hết ánh nhìn của mọi nữ sinh khiến các cô dường như gục ngã.
"Lôi thiếu, em đứng lại đó cho chị "
Từ phía xa có bóng một nữ nhân vô cùng xinh đẹp vô cùng sắc sảo với áo cánh trắng chiếc váy ngắn bút chì tôn lên đôi chân dài nuột nà, cô bước đến cũng tỏ ra một phong thái cao sang bức người. Cô nhanh chóng nắm lấy tai Lôi Thần kéo mạnh xuống.
"Tại sao vậy, chị lúc nào cũng bận rộn với công việc ở Lôi Thị, nhưng em thì lúc nào cũng kiếm trò nghịch phá, để cho cha nuôi gọi mãi thế ".
"Chị, đừng như thế, đây là trường học, chị để em chút tôn nghiêm đi. Ông già đó, ỷ làm hiểu trưởng lúc nào cũng bắt em đến đó giáo huấn, không phải do em ". Lôi Thần xuýt xoa ôm lấy bàn tay đang kéo mạnh lấy tai anh. Người anh nể phục, tôn trọng nhất chỉ có một Lôi ÁI Linh chị của anh, người thay ba và mẹ nuôi nấng dạy dỗ anh sau khi ông bà mất.
"Còn dám cãi lời, mau về nhà, em bị cấm túc, tài khoản đóng băng một tuần ".
"Chị ơi, em biết lỗi rồi mà... Em sẽ không tái phạm nữa, chị đừng đối sử với em như vậy...."
Tiếng cầu xin của Lôi Thần ngày một nhỏ đi cho đến khi anh vào chiếc xe hơi đỏ sang trọng cùng chị và biến mất. Mọi người trong trường nhìn theo mà không thể hoàn hồn, một thiếu gia giàu có lạnh lùng của trường được mọi bạn nữ yêu thích. Khi gặp chị chẳng khác đứa trẻ bị trách phạt không dám phản kháng 1 lời.
Minh Châu mệt mỏi bước ra khỏi phòng tập khi mọi người ra về hết, sau 3 tiếng huấn luyện cho đàn em, mặc dù trình độ không tồi nhưng cô lại mất rất nhiều sức với bọn chúng dù gì cũng là đi thi võ thuật toàn thành.
Ting
Tiếng điện thoại Minh Châu vang lên, là một tin nhắn, cô mở ra xem là Mỹ Mỹ nhắn tin, nội dung bên trong không nhiều chỉ là vài câu:" Chị đến Quảng Trường thành phố gấp ". Kèm vài tấm hình của Lục Ngạn cùng một cô gái xinh đẹp tay trong tay sánh đôi.
"Chuyện gì thế này ".
Minh Châu nắm chặt điện thoại rồi chạy vụt ra đường lớn đón một chiếc taxi và phóng thẳng đến địa điểm trên điện thoại, trường học cách Quảng Trường không xa, cô chỉ cần ngồi xe 15 phút có thể đến nơi một cách nhanh chóng.
Minh Châu cầm giỏ xách chạy khắp Quảng Trường thành phố A để tìm Lục Ngạn nhưng không thấy, cô dường như vô vọng, cúi người xuống thở dốc lấy hơi chỉ vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy anh cùng một cô gái tay trong tay đi dạo vô cùng hạnh phúc, trên miệng anh nở lên nụ cười vô cùng quen thuộc như cười với chính cô.
Lục Ngạn chỉ mải mê nói chuyện với cô gái đó mà không để ý đến Minh Châu đang đứng trước mặt mình và tiến gần cô hơn, cho đến khi anh phát hiện có người rât gần mình.
"Âu... Âu Dương Minh Châu " Lục Ngạn lắp bắp, anh không tin vào mắt mình cô đang đứng trước mặt
"Sao, làm gì mà hốt hoảng vậy " Minh Châu mặt không đổi sắc nhìn thẳng Lục Ngạn, cô biết trước sẽ có kết quả này nên không bất ngờ cho lắm
"Anh tưởng em đang ở phòng tập "
"Hôm nay về sớm, nhờ vậy mới biết bản chất thật của anh ".
"Đây là Minh Châu hoa khôi sao??? Nghe nói 2 người quen nhau". Cô gái bên cạnh Lục Ngạn không buông tay anh, cũng rất bình thản có phần trơ trẽn nhìn lướt qua Minh Châu.
Minh Châu nhìn xuống tay Lục Ngạn cười lạnh lẽo, tay siết chặt lấy giỏ xách da
"Biết vậy mà còn thân như thế???"
Lục Ngạn liền buông tay cô gái kia sợ hãi giải thích
"Minh Châu nghe anh nói...".
"Đụng đến tôi thì biết hậu quả thế nào rồi, tôi chỉ tin vào mắt mình ".
Âu Dương Minh Châu cười mỉm, tay càng siết chặt giỏ xách sau đó vung mạnh nó vào người Lục Ngạn. Cô tiến tới từng bước chậm chạm nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lục Ngạn lúc bấy giờ, cô bắt đầu đá cao chân từ phía cằm của anh lên, khiến người nào đó ngã ngửa, sau đó đạp mạnh lên phần bụng của anh.
"Âu Dương Minh Châu, cô làm gì vậy, mau dừng lại". Cô gái bên cạnh lo lắng nhìn Lục Ngạn bị đánh te tua nhưng lại không thể chống đỡ được gì.
Minh Châu không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cô gái đó, một sát khí lạnh lẽo chưa từng thấy khiến cô bất giác thụt lùi và ngoan ngoãn im lặng nhìn Lục Ngạn bị đánh.
Lục Ngạn vì quá đau đớn với những đòn sát thương lớn của cô mà không thể đứng nổi anh ôm bụng vừa bị đá mà ngã quỵ xuống đất, hứng chịu những đòn tiếp theo từ túi xách của Minh Châu, cô liên tục dùng túi xách chứa tạ bên trong đánh vào người anh.
Màn đánh người của hoa khôi Đại Học S khiến nhiều người vô cùng thích thú và liên hồi cỗ vũ cô, đồng thời được quay lại bởi nhiều chiếc điện thoại rõ nét đắt tiền.
Gần đó cũng có một nhóm người đang dạo bước mà trung tâm của đám người đó là Lôi Thần, anh ể oải bước từng bước với những người bạn theo sau.
"Lôi Thần, đừng buồn tôi sẽ nuôi cậu trong 1 tuần khốn khổ này, muốn đi đâu ăn gì cứ gọi tôi". Một nam sinh có vẻ thân thiết khoác vai Lôi Thần.
"Nếu như không thoát khỏi đám vệ sĩ đó, dễ gì tôi đi với các cậu". Lôi Thần vẫn không thay đổi sắc mặt chán đời của mình tiếp tục bước.
Ngay lập tức có một tấm vé đưa trước mặt, mà người đưa nó không ai khác chính là Harry Johnson người bạn quốc tịch Anh của Lôi Thần.
"Tôi chắc hẳn cậu sẽ vui lại thôi ".
Lôi Thần cầm lấy chiếc vé mà đen tuyền có hình khủng long với đầy rẫy tiếng Anh thì liền nở nụ cười vui sướng, một buổi triển lãm xương khủng long ở New York vào tháng tới điều đặc biệt là cuối giờ triển lãm sẽ có buổi đấu giá xương ngón chân khủng long bạo chúa Tyrannosaurus ( T-rex)
"Đương nhiên là sẽ vui rồi, Harry à yêu chết đi được ".
Lôi Thần cầm tấm vé nhảy lên lưng Harry ôm cứng lấy anh, đây là tấm vé có số lượng chỉ có 50 được tham gia, chắc chắn là Harry đã rất khó khăn mới giành được nó
"Oh my God, đi xuống ngay, tôi không cho không cậu đâu đừng tưởng bở "
Người nào đó trên lưng nhảy chóc xuống mặt bất đắc dĩ nói
"Đừng như thế, tôi sẽ cho cậu một chiếc bình cổ của nhà Kiêu và một chiếc nhẫn ngọc Minh Châu được không??? "
"Thật sao???Là nhẫn ngọc của hoàng hậu Minh Châu nhà Kiêu sao???"
"Chỗ tôi vừa quật mộ của vua Kiêu Binh Thần và tìm được chiếc nhẫn ngọc trong tay ngài ấy, vốn dĩ chỉ để ở triển lãm cho mọi người ngắm nhưng vì tấm vé này mà cho cậu đấy". Lôi Thần dơ tấm vé trong tay lên vui vẻ nói, còn hôn nhẹ lên nó mà vui sướng không thôi.
"Được, giao dịch thành công ".
Lôi Thần và Harry nhìn nhau vui vẻ ai cũng có lợi sợ gì không chi
"Lôi Thần, nhìn xem ở đằng kia đánh nhau rất náo nhiệt ".
Một cậu bạn ngóng ở đằng xa thấy mọi người đứng rất đông thì liền biết có đánh nhau, họ kéo đến thì thấy cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, một mỹ nhân tuyệt sắc không tiếc sức đánh liên tục nam nhân đang cố chạy thoát nhưng đều bị kéo lại.
"Cô gái đó là ai, trông rất quen thuộc ". Lôi Thần nhìn mỹ nhìn xinh đẹp kia thì cảm thấy vô cùng quen mắt hình như có gặp ở đâu rồi.
"Đó là Hoa Khôi trường mình, Âu Dương Minh Châu nghe đâu rất giỏi Karate ".
"Học ngành nào???"
"Không để ý, nghe đâu liên quan đến lịch sử ". Một cậu bạn trả lời có gắng nhớ lại môn học của Minh Châu.
"Là Khảo Cổ Học, học sinh ưu tú đấy ". Harry trả lời, anh đã không ít lần gặp Minh Châu ở bảo tàng trường học và các bảo tàng đồ cổ khác trong ngoài thành phố.
"Thú vị thật đấy, điều tra cho tôi cô gái này, tên tuổi, nhà cửa, thời gian biểu ". Lôi Thần xoa nhẹ môi nhìn Minh Châu vẫn đang đánh người, bạn gái như vậy anh đã tìm từ lâu, xinh đẹp mạnh mẽ không yểu điệu đặc biệt rất tài giỏi, có bản lĩnh dạy dỗ một nam nhân giữa phố quả thực rất tốt.
Sau một hồi tiếp diễn kịch vui, Minh Châu cũng dừng lại vì thấm mệt, cô cầm túi của mình trở về tay như cũ, đứng thẳng nhìn người trước mặt một cách lạnh lùng.
"Tôi muốn nói chúng ta chia tay đi, từ bây giờ sẽ không liên quan tới kẻ như anh nữa. Vĩnh biệt!!!"
Cô rời đi một cách oanh liệt khiến mọi người không ngừng ngưỡng mộ, không có biểu cảm, không có nước mắt cô chỉ cười nhẹ một cách khinh bỉ.
Ở một góc tối của thư viện, có một cô gái xinh đẹp lặng lẽ ngồi dưới đất lật từng trang truyện đọc một cách chăm chú mà ánh sáng duy nhất chỉ là ánh đèn đường trong lối đi lớn của trường rọi qua cửa kính.
Đó là tác phẩm tiểu thuyết lịch sử lâu đời "Trả Nợ Chân Tình" của Minh Châu hoàng hậu nhà Kiêu, không biết vì sao nó lại có thể lưu truyền lâu như vậy, cũng không biết có phải vị Hoàng Hậu này có trí tưởng tượng phong phú, bà ghi rằng mình đã xuyên không về nhà Kiêu và kể lại mọi chuyện trong hậu cung mà mình đã trãi qua.
Tác phẩm này làm Minh Châu cô say đắm đọc mấy lần rồi cũng không hề chán, vì cô cảm thấy nó thật quen thuộc như mình đã từng trãi qua, mỗi lần không vui cô đều đọc nó để giải tỏa.
Cộp Cộp Cộp
Tiếng bước chân không nhanh không chậm trong bóng tối đang hướng về phía Minh Châu qua những kệ sách dài.
"Mỹ Mỹ, chị đã nói em về ký túc xá trước đi, đừng đi theo chị "
"Mỹ Mỹ???" Người nào đó đứng trược mặt cô.
"Anh là ai???" Minh Châu khó hiểu nhìn lên người đang đứng.
Lôi Thần mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô đưa tay ra
"Xin giới thiệu tôi là Lôi Thần "
"Âu Dương Minh Châu ". Cô không nhìn sang Lôi Thần tiếp tục chăm chú đọc truyện.
"Tặng em, tôi rất quý nó đấy ".
Minh Châu nhìn sang vật nhỏ trên tay Lôi Thần có vẻ giống răng Hổ
"Răng hổ???"
"Không, răng khủng long "
"Thật ngại quá, anh quý nó như vậy tại sao lại đưa cho tôi "
"Nó là tấm lòng của anh, đeo vào đi " Lôi Thần kéo nhẹ cổ Minh Châu xuống rồi đeo răng khủng long vào cho cô
"Này làm gì vậy, tôi không nhận đâu". Minh Châu định lấy nó ra nhưng bị Lôi Thần chặn tay lại, vẻ mặt đau thương nói
"Em đừng từ chối, anh dễ bị tổn thương lắm nếu không nhận khác nào em lấy răng nó đâm vào tim anh "
"Lôi Thần, anh bệnh à, tôi không quen biết anh, anh lại tặng cho tôi có ý gì???"
"Tôi thích em, muốn bày tỏ cho em bẳng vật tôi trân quý nhất chứng minh em trân quý hơn vật trân quý này ". Lôi Thần mỉm cười
"Anh biết gì về tôi, biết tôi thích gì mà tự tin đến vậy???"
"Âu Dương Minh Châu, sinh viên năm 2 khoa Khảo Cổ Học, giỏi Karate, thần tượng vua Kiêu Binh Thần... Chẳng hay nhà anh có đồ của thời Kiêu em đồng ý ở bên anh thì những thứ đó là của em ".
"Thật sao???". Minh Châu ban đầu nghe có chút thích thú, vẻ mặt sắp bị câu dẫn đến nơi nhưng một hồi cô lại gập mạnh cuốn truyện trên tay đứng phắt dậy nói:"Lôi Thần, tôi tuy yêu thích đồ cổ cũng không thể bán mình như vậy, tạm biệt "
Cô rời đi để lại Lôi Thần ngồi ngẩn nhìn mình đi, anh đưa tay xoa nhẹ môi vẻ mặt thích thú
"Thú vị thật, mình thích như vậy "
Sau đó anh cũng một mạch rời đi hướng khác, anh đã nhận được mọi thông tin của Minh Châu, để xem cô dùng cách nào để thoát thân, anh nhất định theo đuổi cô cho bằng được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro