Xuyên Qua
Thiên Thư (Kamichira Hoàng )
2024-07-12 19:50:17
Sáng hôm sau lúc mặt trời lên đến đỉnh có một cô gái chạy bộ trên đường nhỏ, không ai khác đó chính là Âu Dương Minh Châu, hôm qua vì về trễ nên cô đã ngủ quên đến 7 giờ sáng nhưng buổi học đã bắt đầu từ sớm.
"Minh Châu ơi Minh Châu sao mày lại bê bối như vậy".Cô vừa chạy vừa rủa chính bản thân mình quá ngốc, về đến nhà là nằm ra ngủ mất rồi, không đặt đồng hồ...
Tin Tin
Chiếc xe hơi chạy đằng sau liên tiếp bấm còi mặc dù Minh Châu đã dạt sang một bên chừa đường cho nó đi. Cô bất chợt dừng lại liếc sang viên đá to bên đường, liền nảy ra ý định này, cô cầm nó quay về phía sau chọi vào kính xe.
"Đừng, là anh đây ". Lôi Thần đứng bật dậy ở ghế lái của chiếc xe mui trần đỏ vẫy tay ngăn hành động dại dột của Minh Châu lại.
"Anh rảnh à, mau đi chỗ khác cho tôi nhờ, sắp trễ học rồi ". Nói rồi Minh Châu chạy vụt đi mất
Nhưng vẫn không thể chạy kịp chiếc bốn bánh kia của Lôi Thần, anh phóng theo chạy ngang tầm với Minh Châu
"Minh Châu, trường cách đây rất xa, chắc chắn là trễ giờ của em rồi, có muốn đi nhờ không???"
"Tôi không cần ".
"Nghe nói hôm nay có tiết nói về lịch sử vua Kiêu Binh Thần, cuối buổi còn được tham quan cung điện và những di tích của ngài ấy, nếu em đi trễ sẽ không có phiếu đi, thế nào???"
Minh Châu như bị đánh vào tâm lý, cô chạy mỗi lúc một chậm hơn rồi dừng hẳn, đôi mắt khó xử nhìn sang Lôi Thần anh ung dung ngồi trên xe cười đắc ý
"Nhờ anh lần này ". Cô nhảy ngay vào ghế sau ngồi mà không cần mở cửa, nhưng khi đã thắt dây chỉnh tề Lôi Thần vẫn không chịu đạp ga xe "Chuyện gì vậy, chạy đi, trễ giờ tôi rồi "
"Em đi taxi sao, lên trước ngồi ". Lôi Thần nhìn Minh Châu qua kính chiếu hậu ngoắc tay ra lệnh cô qua ghế phụ ngồi.
"Phiền phức thật". Minh Châu nhăn mặt cô cầm cặp mình nhún chân nhảy lọt vào ghế đằng trước và thắt dây an toàn
"Em thật là con gái sao, tại sao có thể chỉ biết nhảy như thế???"
"Vậy trước giờ Lôi Thần anh tưởng tôi con trai sao ".
"Thế giới này, chỉ có em là con gái thôi!!!" Lôi Thần mỉm cười rồi đạp ga phóng xe thẳng đến trường, anh vẫn chỉ có thể nhìn lọt Minh Châu là con gái mặc dù tính tình, cử chỉ của cô không nết na thùy mị như các tiểu thư anh đã từng gặp nhưng lại rất thu hút.
3 giờ chiều
Ở một ngọn núi của thành phố S, vẫn liên hồi có tiếng sới đất mạnh mẽ, không hề có nhịp dừng, cơ tay của người đó mỗi khi cầm xẻng đào đất thì trở nên vô cùng cứng cáp, đường gần xanh nổi lên vô cùng đẹp mắt, không ai khác chính là Lôi Thần trong một bộ đồ thoải mái quần túi kaki lửng cùng áo thun mỏng, anh lại tìm ra một địa điểm mới có thể có xương khủng long và bắt đầu đào từ 1 giờ chiều đến bây giờ vẫn chưa ngơi tay.
"Lôi Thần, uống nước đi " Từ phía xa cũng có một chàng Tây cao lớn với quần tây áo sơ mi trắng, giày da bóng loáng cầm theo 2 lon nước đưa cho Lôi Thần
"Cảm ơn cậu, Harry ". Lôi Thần cầm lấy lon nước quay về mỏm đá gần đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Tôi cảm thấy cậu đào bới như vậy rất có ích, sau này thất nghiệp về quê có thể thay mấy con trâu sới đất chắc chắn có năng xuất cao ". Harrry Johnson cười nói
"Nói nhiều "
Lôi Thần từ khi lên 5 đã bắt đầu cầm xẻng nhỏ trồng cây của bác làm vườn bới nát khu vườn lớn nhà anh, lên 7 khi bắt đầu đi học trong cặp đã có vài cái xẻng to nhỏ để mỗi giờ ra chơi đào đất ở trường, lên 10 thì được ba mẹ tặng máy dò xương nhập khẩu mà đã may nắm tìm được một mẫu xương tay của khủng long cổ dài, nhiều người mua hỏi nhưng Lôi Thần nhất quyết không bán.
Kể từ đó Lôi Thần ngày càng tìm kiếm được nhiều xương khủng long, hậu họa gây ra cũng không nhỏ, những lỗ hổng lớn trong thành phố đều do anh gây ra, dù là đất mềm hay nền gạch anh đều lật hết lên để đào xương khủng long.
Lớn hơn một chút nữa khi tốt nghiệp Cao Trung mỗi hè anh đã đi đến tận Châu Phi để tìm xương khủng long và tệ hơn nữa mỗi lần đi đều dẫn theo Harry đào bới đồ cổ ở đó. Đi nhiều năm liền như vậy thì quen biết khá nhiều nhà khảo cổ cùng một số người dân ở đó.
"Lôi Thần, cậu sao còn ở đây, không phải nói sẽ cùng đi thăm cung điện với Âu Dương tiểu thư sao " Một cậu bạn chạy đến thông báo
"Chết rồi, quên mất, có tôi phải đi đây, Harry cậu cho người bảo vệ cái lỗ tôi mới đào " Lôi Thần bật dậy chạy vụt đi không quên dặn Harry bảo vệ các lỗ xương của anh.
Chỉ 30 phút sau đó, Lôi Thần đã xuất hiện ở cung điện nhà Kiêu một cách điển trai nhất, anh đã kịp thay một quần tây và sơ mi đen huyền bí, kết hợp với dây chuyền bạc cùng một khuyên tay bạc trông vô cùng cá tính.
Anh dạo quanh khắp cung điện rộng lớn nhưng vẫn không nhìn thấy Minh Châu ở đâu, cho đến khi đi đến một góc khuất nào đó anh mới phát hiện cô đứng một mình ngắm nhìn chiếc nhẫn ngọc Minh Châu ở trong lồng kính kia.
Đôi mắt cô có vẻ đã bị thu hút bởi nó, cô như không biết gì chỉ ngắm nhìn mình nó rồi bất giác cười cười như nó đem cho cô một cảm giác gì đó rất quen thuộc, có phải nó chính là chiếc nhẫn ngọc vua Kiêu Binh Thần đã tặng cho Hoàng Hậu Minh Châu của mình, vật chứng minh tình yêu của 2 người.
"Âu Dương Minh Châu " Lôi Thần lên tiếng gọi cắt ngang dòng cảm súc của Minh Châu
Cô khó chịu nhìn sang anh
"Chuyện gì, lại còn bám theo tôi đến chỗ này cơ á ".
"Tôi đã nói sẽ theo đuổi em đến cùng"
"Theo đuổi giống anh người khác gọi chính là bám dính đấy ".
"Em thích nó sao, có vẻ rất chăm chú "
"Đúng, nhìn nó rất đẹp rất tinh sảo, màu xanh ngọc của nó dù đã qua hơn 300 năm nhưng vẫn tinh khiết đẹp đẽ như vậy". Minh Châu nhìn vào nó miêu tả
Lôi Thần từ khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc này thì đã cảm thấy nó kì lạ, trong mắt anh nó như lời của Minh Châu vừa miêu tả, tuy nằm trong tay xác chết Kiêu Binh Thần đã lâu nhưng vẫn không hề bị biến dạng.
"Em thích không, tôi sẽ cho em???"
"Thật chứ??? Nó là do anh khai quật??? ".
"Đúng, sau ngày hôm nay nó sẽ là của em". Lôi Thần nhìn Minh Châu vui vẻ như vậy thì lại càng muốn cô cười nhiều hơn, anh quyết định tặng nó cho cô, mặc dù biết mình có tội lớn với Harry nhưng không đành lòng để niềm vui của cô biến mất.
Minh Châu và Lôi Thần dạo bước trên chiếc cầu gỗ lớn rắn chắc của Cung Điện, hai người không nói gì hết chỉ là bước đi ngắm cảnh như vậy thôi, cô đã quá quen thuộc với nhưng cảnh tượng ở cung điện này vì đây không phải lần đầu cô đến thăm trước đó cô đã đến đây rất nhiều lần chỉ để ngắm nhìn nó mà không hề cảm thấy nhàm chán.
"Em biết cầu này có ý nghĩa gì không???"
"Cầu này là cầu tình yêu của vua Khiêu Binh Thần và Hoàng Hậu Minh Châu, nghe nói ai cùng người yêu đến đây sẽ bên nhau răng long đầu bạc ". Minh Châu thuần thục trở lời
"Hi vọng anh sẽ cùng em đứng ở đây với danh nghĩa đó ".
"Lôi Thần, tôi nói với anh biết tôi chỉ vừa mới chia tay bạn trai ngày hôm qua, tôi sẽ không tiếp nhận ai nữa đâu ".
"Tại sao, anh cũng có thể đợi, đợi đến khi em đồng ý ".
"Vì lý do gì chứ, tôi chỉ là cô gái bình thường không giàu có không đoan trang như các tiểu thư anh quen biết, tại sao anh cứ đi theo tôi "
"Anh nợ em, anh muốn trả nợ". Lôi Thần đứng đối diện với Minh Châu nhìn cô cười ấm áp nói, đột nhiên cô cảm thấy nó cực kì quen thuộc lại vang dội nên một nỗi buồn day dứt cô.
"Trả nợ gì???"
"Trả nợ chân tình ".
Lôi Thần chỉ vừa nói xong câu này, trời đất bỗng dưng tối xầm mây đen kéo đến ngùn ngụt che đi anh nắng chiều tà, không khí không còn ấm áp nữa mà thay vào đó là từng cơn gió thổi lạnh và vô cùng mạnh mẽ, tiếng la hét của mọi người nhìn xuống mặt đất khi phát hiện nó đang rung chuyển mạnh mẽ khiến chiếc cầu rắn chắc Lôi Thần và Minh Châu đang đứng bắt đầu có những vết rạn rứt lớn, nước dưới chân cầu động mạnh và xuất hiện một lốc xoáy lớn đang cố lung lay cây cầu, nó như một cảnh tượng của ngày tận thế mà mọi người đã từng thấy trên phim ảnh.
"Chuyện gì vậy "
Rắc
"Cẩn thận "
Lôi Thần ôm chặt lấy Minh Châu khi cây cầu gãy đôi và 2 người cùng rơi xuống dòng nước sâu. Trong làn nước lạnh lẽo đó cô vẫn cảm thấy vòng tay to khỏe của anh ôm cứng lấy cô, cố vùng vẫy ngoi lên mặt nước nhưng không kịp cô dần mất hơi và ngất lịm dưới nước mà không thể biết được gì xảy ra tiếp theo nữa.
"Âu Dương Minh Châu, có nghe thấy tôi không, Âu Dương Minh Châu, Âu Dương Minh Châu..."
Bên tai Minh Châu cứ vang vãng tiếng gọi nhưng cô không thể tỉnh giấc, chỉ sau một hồi cô mới có thể mở mắt ra, trước mặt cô là một mỹ nam mặc đồ Thiên Thần trắng vô cùng đẹp mắt.
"Tỉnh rồi à???".
"Anh là ai??? ".
"Xin giới thiệu tôi là Tiểu Thiên Thần Tình Yêu Cupid"
Minh Châu lùi ra đằng sau phát hiện hình chạm vào một bụi cây khá lớn, xung quanh là một thảm cỏ vô tận, đằng xa lại là núi cao khung cảnh hữu tình nhưng vô vùng hoang vắng, có một tên đẹp trai tự nhận là Tiểu Thiên Thần Cupid, trên người mình phát hiện còn mặc một bộ đồ cổ tranh màu xanh lá vô cùng thuần khiết, chắc chắn là có vấn đề, chắc chắn tên này bị biến thái, gu của hắn nhất định là những cô nương mặc đồ cổ trang ngày xưa:
"CỨU VỚI, YÊU RÂU XANH "
"Này, im lặng đi, muốn bị bắt hả". Cupid kéo Minh Châu lại bịt miệng cô rồi, nhìn dáo dác xung quanh như đang có ai ở xung quanh đây.
"ƯM ƯM". Minh Châu bị chặn mất đường thở cố kêu lên để người trước mặt buông tay
"Xin lỗi ". Cupid buông cô ra cười cười
"Tại sao lại đưa tôi đến đây cậu có ý gì???"
"Trịnh trọng thông báo với cậu, Âu Dương Minh Châu đã xuyên không rồi..."
"Hả???" Minh Châu hét lớn
"Im lặng, tôi đã bảo im lặng rồi mà" Thiên Thần Cupid ra hiệu cô bịt miệng mình lại, rồi mới binhg tĩnh nói tiếp: "Đúng vậy, đã xuyên đến nhà Kiêu năm 300 năm trước, tôi đưa cậu đến đây để làm một việc "
"Việc gì???"
"Làm Hoàng Hậu Minh Châu, chẳng phải cậu luôn ao ước điều đó sao, tôi đang thực hiện điều đó đây. Vì tôi đã sơ xuất làm lỡ nhan duyên của cậu ở kiếp trước, nên Thần Sinh Tử không để cậu sống ở nhà Kiêu bây cậu phải sống bù một kiếp, kết duyên của vua Kiêu Binh Thần đến khi hoàn thành nhiệm vụ này cậu sẽ trở về..."
"Chẳng lẽ Hoàng Hậu Minh Châu là tôi, ngài xuyên không là có thực???"
"Đúng, chính cậu "
"Ta có một thỉnh cầu". Minh Châu dơ tay ý kiến
"Nói"
"Ta có thể bỏ qua kiếp này không, không làm Hoàng Hậu cũng được "
"Tại sao, cô lưu luyên người tên Lôi Thần à???" Thiên Thần Cupid nhướn mày hỏi, khi theo dõi 2 người anh đã nhìn thấy được chút gợn sóng trong lòng Minh Châu đối với Lôi Thần
Minh Châu cúi đầu, hai tay không ngừng vặn vẹo
"Tôi không biết, đột nhiên tôi cảm thấy mình có chút lay động " Cô nhớ tay vòng tay của Lôi Thần vừa rồi lại không nỡ làm vợ người khác.
"Cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ bằng bất cứ giá nào, nếu không lịch sử sẽ bị thay đổi, cô sẽ không thể tồn tại trong kiếp này hoặc kiếp trước nữa..."
"Được rồi, may cho các người là Kiêu Binh Thần nếu như là tên bát đảng nào khác thì đừng hòng "
Minh Châu cầm lấy răng khủng long vẫn đang đeo trên cổ mình thầm cầu nguyện cho cô nhanh chóng hoàn thành kiếp này với Kiêu Binh Thần, tạo ra một lịch sử mà cô vẫn thường hay mong ước, nhiều đồ cổ nhà Kiêu sẽ được cô khai quật lên sau này.
Cộp Cộp Cộp
Tiếng vó ngựa từ xa vang lên rất rõ ràng và một gần hơn, Minh Châu và Thiên Thần Cupid nhìn về hướng phía ra âm thanh đó, là một đội quân khá hùng hậu, ngựa chạy nhiều đến nỗi khói bụi bay tứ tung, cây cỏ 2 bên lụi tàn.
"Đó là Kiêu Quốc, dần đầu đằng kia là Kiêu Binh Thần, có thấy không???" Thiên Thần Cupid chỉ về hướng xa xa.
Kiêu Binh Thần vô cùng oai phong cỡi trên một con Hắc Mã đen tuyền to khỏe, toàn thân chàng mặt áo giáp vàng, đội mũ cũng vàng nốt trông rất hùng dũng hút mắt không ai sánh bằng chàng, Minh Châu nhìn đến sắp đuôi mắt rồi
"Đừng nhìn mãi bên này, nhìn bên kia đi "
Nhìn theo hướng tay của Thiên Thần Cupid, Minh Châu cũng nhìn thấy một cảnh tượng hùng dũng không kém, một đội quân mặc đồ đỏ, tướng của họ mặc bộ giáp sắt đỏ mạnh mẽ tay cầm giáo dài hơn 2 mét. Nếu như cô không lầm đây là trận chiến giành ranh giới giữa Kiêu quốc và Lãnh quốc một trận chiến vang dội lịch sử không ai quên được.
Minh Châu và Thiên Thần Cupid đứng một góc khuất nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa hai bên
"Kiêu Binh Thần ta đã nói với ngươi đừng giành giựt nữa, nó vốn dĩ sẽ thuộc về bọn ta" Lãnh Viên lớn tiếng nói.
"Vốn dĩ mãnh đất này do Tiên Hoàng Kiêu Quốc ban tặng cho Thập Nhị Vương gia Kiêu Chinh nhưng hắn đã phản bội quốc gia đi theo bọn ngông cuồng như các ngươi, bây giờ hắn đã tử trận tại sao không thu hồi???" Kiêu Binh Thần tay cầm đao lớn băng lãnh nói.
"Thắng làm vua thua làm giặc để xem mảnh đất màu mỡ ở bên cương này sẽ là của ai???" Lãnh Viên cười tự tin nắm chắc phần thắng trong tay
"ĐÁNH ". Kiêu Binh Thần hét lớn ra lệnh đồng lượt tất cả 2 bên đều chạy thật nhanh về phía nhau không nhượng bộ mà đánh tới tấp
Kiêu Binh Thần và Lãnh Viên lao đến nhau như tên lửa, hai người mắt đối mắt nhìn nhau trừng trừng cả 2 đều chứa đựng lòng hiếu thắng muốn giành phần thắng về cho chính mình, họ lấy hết tài năng cho trận chiến này.
Trên 2 con chiến mã to khỏe một người cầm đao một người cầm giáo hướng về nhau đánh không ngừng. Kiêu Binh Thần tính tình nóng nảy liên tục một tay cầm đao nặng chém tới tấm về phía Lãnh Viên, một tay cầm cương ngựa tiến tới lấn áp đối phương.
Lãnh viên ban đầu vô đã thể hiện sự yếu thế của mình so với Binh Thần, hắn đỡ đao nhiều đến nỗi cây giáo sắt của hắn đã bị mòn đi một mảnh.
"Lãnh Vương, sao ngươi không tiếp chiêu của ta đi, định đỡ đến khi gãy giáo mới chịu chạy sao"
"Người đừng quá đắc ý, ta làm sao có thể để mình thua trận dễ dàng như vậy". Lãnh Viên cười lớn, đôi mắt thể hiện rõ ràng là đang trông chờ điều gì đó.
Minh Châu đứng một bên nhìn trận đánh diễn gây cấn, cô không ngờ trận đánh lịch sử lại lớn như vậy, còn lớn hơn rất nhiều so với phim ảnh cô từng xem đúng là lừa người.
"Minh Châu, cậu nhìn bên kia, có thấy một tên hùng dũng không, hắn đang phóng nhanh đến phía Kiêu Vương từ đằng xa không hề bị cản đường bởi địch". Thần Cupid có mắt quan sát lại phát hiện có một chi tiết vô lý.
"Biết rồi, cảnh này có đọc trong truyện, tên đó chính là thích khách trà trộn vào quân của Kiêu Binh Thần muốn giết chàng, nhưng có Hoàng Hậu Minh Châu ra đỡ..." Minh Châu thuần thục trả lời.
"Nhà người chính là Hoàng Hậu đó ".
"Hả??? Tôi.... tôi làm sao từ khoảng cách này bay đến đó đỡ được chứ, tôi không muốn chết đâu "
Minh Châu vừa nói vừa lùi lại định chạy thoát thì bị Thần Cupid kéo lại
"Nhất định không chết, tôi giúp cậu lần này ".
Thần Cupid dùng sức mạnh nắm Minh Châu kéo mạnh về phía Kiêu Vương khiến cô bay cao hơn 10 mét
"AAAAAAA"
Minh Châu từ trên cao rớt xuống khiến mọi người vô cùng bất ngờ cuộc chiến ngừng một giây để nhìn cô gái rơi từ trên trời cao xuống
"Bảo vệ nhà vua " Từ đằng xa Xuất Qủy và Nhập Thần hét lên kêu gọi linh hồn của binh sĩ trở về khi nhìn thấy một thích khách đang dơ gượm hành thích Kiêu Binh Thần
Phập
"Tên Tiểu Thiên Thần chết nát..." Minh Châu nằm trong tay Kiêu Binh Thần đỡ thay chàng nhát đâm vừa rồi thâm rủa người nào đó đang cố hại mình và ngất lìm đi mất
"Cô nương... " Binh Thần ngây ngất với nữ nhân mặc áo màu xanh lưng dính rất nhiều máu, không ngừng chảy "Chết đi". Chàng hét lên rồi ôm chặt nữ nhân trong lòng quay sang chét đứt đầu tên thích khách vừa rồi.
Cuộc chiến mới thực sự bắt đầu, hình ảnh vua Kiêu Binh Thần ôm một cô nương đang bị thương mà đánh trận trong vài phút ngẳn ngủi, chàng dùng mọi sức bình sinh đánh tan những kẻ cản đường chàng trở về thành.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng phần thắng thuộc về Kiêu Quốc, còn Lãnh Quốc thì thua thảm bại binh lính chạy về chẳng được bao nhiêu đi 10 trở về 1, bản thân Lãnh Vương cũng bị thương trầm trọng mà bất tỉnh giữa chiến trường khói lửa.
Kiêu Binh Thần một tay ôm mỹ nhân về thành chữa trị, trong lòng không ngừng đặt ra nghi vấn một cô nương nhỏ nhắn, xinh đẹp thuần khiết như vậy tại sao lại rơi từ trên trời cao xuống đỡ cho anh một đao chí mạng không tiếc mình, chẳng lẽ lại là Thiên Thần...???
"Minh Châu ơi Minh Châu sao mày lại bê bối như vậy".Cô vừa chạy vừa rủa chính bản thân mình quá ngốc, về đến nhà là nằm ra ngủ mất rồi, không đặt đồng hồ...
Tin Tin
Chiếc xe hơi chạy đằng sau liên tiếp bấm còi mặc dù Minh Châu đã dạt sang một bên chừa đường cho nó đi. Cô bất chợt dừng lại liếc sang viên đá to bên đường, liền nảy ra ý định này, cô cầm nó quay về phía sau chọi vào kính xe.
"Đừng, là anh đây ". Lôi Thần đứng bật dậy ở ghế lái của chiếc xe mui trần đỏ vẫy tay ngăn hành động dại dột của Minh Châu lại.
"Anh rảnh à, mau đi chỗ khác cho tôi nhờ, sắp trễ học rồi ". Nói rồi Minh Châu chạy vụt đi mất
Nhưng vẫn không thể chạy kịp chiếc bốn bánh kia của Lôi Thần, anh phóng theo chạy ngang tầm với Minh Châu
"Minh Châu, trường cách đây rất xa, chắc chắn là trễ giờ của em rồi, có muốn đi nhờ không???"
"Tôi không cần ".
"Nghe nói hôm nay có tiết nói về lịch sử vua Kiêu Binh Thần, cuối buổi còn được tham quan cung điện và những di tích của ngài ấy, nếu em đi trễ sẽ không có phiếu đi, thế nào???"
Minh Châu như bị đánh vào tâm lý, cô chạy mỗi lúc một chậm hơn rồi dừng hẳn, đôi mắt khó xử nhìn sang Lôi Thần anh ung dung ngồi trên xe cười đắc ý
"Nhờ anh lần này ". Cô nhảy ngay vào ghế sau ngồi mà không cần mở cửa, nhưng khi đã thắt dây chỉnh tề Lôi Thần vẫn không chịu đạp ga xe "Chuyện gì vậy, chạy đi, trễ giờ tôi rồi "
"Em đi taxi sao, lên trước ngồi ". Lôi Thần nhìn Minh Châu qua kính chiếu hậu ngoắc tay ra lệnh cô qua ghế phụ ngồi.
"Phiền phức thật". Minh Châu nhăn mặt cô cầm cặp mình nhún chân nhảy lọt vào ghế đằng trước và thắt dây an toàn
"Em thật là con gái sao, tại sao có thể chỉ biết nhảy như thế???"
"Vậy trước giờ Lôi Thần anh tưởng tôi con trai sao ".
"Thế giới này, chỉ có em là con gái thôi!!!" Lôi Thần mỉm cười rồi đạp ga phóng xe thẳng đến trường, anh vẫn chỉ có thể nhìn lọt Minh Châu là con gái mặc dù tính tình, cử chỉ của cô không nết na thùy mị như các tiểu thư anh đã từng gặp nhưng lại rất thu hút.
3 giờ chiều
Ở một ngọn núi của thành phố S, vẫn liên hồi có tiếng sới đất mạnh mẽ, không hề có nhịp dừng, cơ tay của người đó mỗi khi cầm xẻng đào đất thì trở nên vô cùng cứng cáp, đường gần xanh nổi lên vô cùng đẹp mắt, không ai khác chính là Lôi Thần trong một bộ đồ thoải mái quần túi kaki lửng cùng áo thun mỏng, anh lại tìm ra một địa điểm mới có thể có xương khủng long và bắt đầu đào từ 1 giờ chiều đến bây giờ vẫn chưa ngơi tay.
"Lôi Thần, uống nước đi " Từ phía xa cũng có một chàng Tây cao lớn với quần tây áo sơ mi trắng, giày da bóng loáng cầm theo 2 lon nước đưa cho Lôi Thần
"Cảm ơn cậu, Harry ". Lôi Thần cầm lấy lon nước quay về mỏm đá gần đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Tôi cảm thấy cậu đào bới như vậy rất có ích, sau này thất nghiệp về quê có thể thay mấy con trâu sới đất chắc chắn có năng xuất cao ". Harrry Johnson cười nói
"Nói nhiều "
Lôi Thần từ khi lên 5 đã bắt đầu cầm xẻng nhỏ trồng cây của bác làm vườn bới nát khu vườn lớn nhà anh, lên 7 khi bắt đầu đi học trong cặp đã có vài cái xẻng to nhỏ để mỗi giờ ra chơi đào đất ở trường, lên 10 thì được ba mẹ tặng máy dò xương nhập khẩu mà đã may nắm tìm được một mẫu xương tay của khủng long cổ dài, nhiều người mua hỏi nhưng Lôi Thần nhất quyết không bán.
Kể từ đó Lôi Thần ngày càng tìm kiếm được nhiều xương khủng long, hậu họa gây ra cũng không nhỏ, những lỗ hổng lớn trong thành phố đều do anh gây ra, dù là đất mềm hay nền gạch anh đều lật hết lên để đào xương khủng long.
Lớn hơn một chút nữa khi tốt nghiệp Cao Trung mỗi hè anh đã đi đến tận Châu Phi để tìm xương khủng long và tệ hơn nữa mỗi lần đi đều dẫn theo Harry đào bới đồ cổ ở đó. Đi nhiều năm liền như vậy thì quen biết khá nhiều nhà khảo cổ cùng một số người dân ở đó.
"Lôi Thần, cậu sao còn ở đây, không phải nói sẽ cùng đi thăm cung điện với Âu Dương tiểu thư sao " Một cậu bạn chạy đến thông báo
"Chết rồi, quên mất, có tôi phải đi đây, Harry cậu cho người bảo vệ cái lỗ tôi mới đào " Lôi Thần bật dậy chạy vụt đi không quên dặn Harry bảo vệ các lỗ xương của anh.
Chỉ 30 phút sau đó, Lôi Thần đã xuất hiện ở cung điện nhà Kiêu một cách điển trai nhất, anh đã kịp thay một quần tây và sơ mi đen huyền bí, kết hợp với dây chuyền bạc cùng một khuyên tay bạc trông vô cùng cá tính.
Anh dạo quanh khắp cung điện rộng lớn nhưng vẫn không nhìn thấy Minh Châu ở đâu, cho đến khi đi đến một góc khuất nào đó anh mới phát hiện cô đứng một mình ngắm nhìn chiếc nhẫn ngọc Minh Châu ở trong lồng kính kia.
Đôi mắt cô có vẻ đã bị thu hút bởi nó, cô như không biết gì chỉ ngắm nhìn mình nó rồi bất giác cười cười như nó đem cho cô một cảm giác gì đó rất quen thuộc, có phải nó chính là chiếc nhẫn ngọc vua Kiêu Binh Thần đã tặng cho Hoàng Hậu Minh Châu của mình, vật chứng minh tình yêu của 2 người.
"Âu Dương Minh Châu " Lôi Thần lên tiếng gọi cắt ngang dòng cảm súc của Minh Châu
Cô khó chịu nhìn sang anh
"Chuyện gì, lại còn bám theo tôi đến chỗ này cơ á ".
"Tôi đã nói sẽ theo đuổi em đến cùng"
"Theo đuổi giống anh người khác gọi chính là bám dính đấy ".
"Em thích nó sao, có vẻ rất chăm chú "
"Đúng, nhìn nó rất đẹp rất tinh sảo, màu xanh ngọc của nó dù đã qua hơn 300 năm nhưng vẫn tinh khiết đẹp đẽ như vậy". Minh Châu nhìn vào nó miêu tả
Lôi Thần từ khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc này thì đã cảm thấy nó kì lạ, trong mắt anh nó như lời của Minh Châu vừa miêu tả, tuy nằm trong tay xác chết Kiêu Binh Thần đã lâu nhưng vẫn không hề bị biến dạng.
"Em thích không, tôi sẽ cho em???"
"Thật chứ??? Nó là do anh khai quật??? ".
"Đúng, sau ngày hôm nay nó sẽ là của em". Lôi Thần nhìn Minh Châu vui vẻ như vậy thì lại càng muốn cô cười nhiều hơn, anh quyết định tặng nó cho cô, mặc dù biết mình có tội lớn với Harry nhưng không đành lòng để niềm vui của cô biến mất.
Minh Châu và Lôi Thần dạo bước trên chiếc cầu gỗ lớn rắn chắc của Cung Điện, hai người không nói gì hết chỉ là bước đi ngắm cảnh như vậy thôi, cô đã quá quen thuộc với nhưng cảnh tượng ở cung điện này vì đây không phải lần đầu cô đến thăm trước đó cô đã đến đây rất nhiều lần chỉ để ngắm nhìn nó mà không hề cảm thấy nhàm chán.
"Em biết cầu này có ý nghĩa gì không???"
"Cầu này là cầu tình yêu của vua Khiêu Binh Thần và Hoàng Hậu Minh Châu, nghe nói ai cùng người yêu đến đây sẽ bên nhau răng long đầu bạc ". Minh Châu thuần thục trở lời
"Hi vọng anh sẽ cùng em đứng ở đây với danh nghĩa đó ".
"Lôi Thần, tôi nói với anh biết tôi chỉ vừa mới chia tay bạn trai ngày hôm qua, tôi sẽ không tiếp nhận ai nữa đâu ".
"Tại sao, anh cũng có thể đợi, đợi đến khi em đồng ý ".
"Vì lý do gì chứ, tôi chỉ là cô gái bình thường không giàu có không đoan trang như các tiểu thư anh quen biết, tại sao anh cứ đi theo tôi "
"Anh nợ em, anh muốn trả nợ". Lôi Thần đứng đối diện với Minh Châu nhìn cô cười ấm áp nói, đột nhiên cô cảm thấy nó cực kì quen thuộc lại vang dội nên một nỗi buồn day dứt cô.
"Trả nợ gì???"
"Trả nợ chân tình ".
Lôi Thần chỉ vừa nói xong câu này, trời đất bỗng dưng tối xầm mây đen kéo đến ngùn ngụt che đi anh nắng chiều tà, không khí không còn ấm áp nữa mà thay vào đó là từng cơn gió thổi lạnh và vô cùng mạnh mẽ, tiếng la hét của mọi người nhìn xuống mặt đất khi phát hiện nó đang rung chuyển mạnh mẽ khiến chiếc cầu rắn chắc Lôi Thần và Minh Châu đang đứng bắt đầu có những vết rạn rứt lớn, nước dưới chân cầu động mạnh và xuất hiện một lốc xoáy lớn đang cố lung lay cây cầu, nó như một cảnh tượng của ngày tận thế mà mọi người đã từng thấy trên phim ảnh.
"Chuyện gì vậy "
Rắc
"Cẩn thận "
Lôi Thần ôm chặt lấy Minh Châu khi cây cầu gãy đôi và 2 người cùng rơi xuống dòng nước sâu. Trong làn nước lạnh lẽo đó cô vẫn cảm thấy vòng tay to khỏe của anh ôm cứng lấy cô, cố vùng vẫy ngoi lên mặt nước nhưng không kịp cô dần mất hơi và ngất lịm dưới nước mà không thể biết được gì xảy ra tiếp theo nữa.
"Âu Dương Minh Châu, có nghe thấy tôi không, Âu Dương Minh Châu, Âu Dương Minh Châu..."
Bên tai Minh Châu cứ vang vãng tiếng gọi nhưng cô không thể tỉnh giấc, chỉ sau một hồi cô mới có thể mở mắt ra, trước mặt cô là một mỹ nam mặc đồ Thiên Thần trắng vô cùng đẹp mắt.
"Tỉnh rồi à???".
"Anh là ai??? ".
"Xin giới thiệu tôi là Tiểu Thiên Thần Tình Yêu Cupid"
Minh Châu lùi ra đằng sau phát hiện hình chạm vào một bụi cây khá lớn, xung quanh là một thảm cỏ vô tận, đằng xa lại là núi cao khung cảnh hữu tình nhưng vô vùng hoang vắng, có một tên đẹp trai tự nhận là Tiểu Thiên Thần Cupid, trên người mình phát hiện còn mặc một bộ đồ cổ tranh màu xanh lá vô cùng thuần khiết, chắc chắn là có vấn đề, chắc chắn tên này bị biến thái, gu của hắn nhất định là những cô nương mặc đồ cổ trang ngày xưa:
"CỨU VỚI, YÊU RÂU XANH "
"Này, im lặng đi, muốn bị bắt hả". Cupid kéo Minh Châu lại bịt miệng cô rồi, nhìn dáo dác xung quanh như đang có ai ở xung quanh đây.
"ƯM ƯM". Minh Châu bị chặn mất đường thở cố kêu lên để người trước mặt buông tay
"Xin lỗi ". Cupid buông cô ra cười cười
"Tại sao lại đưa tôi đến đây cậu có ý gì???"
"Trịnh trọng thông báo với cậu, Âu Dương Minh Châu đã xuyên không rồi..."
"Hả???" Minh Châu hét lớn
"Im lặng, tôi đã bảo im lặng rồi mà" Thiên Thần Cupid ra hiệu cô bịt miệng mình lại, rồi mới binhg tĩnh nói tiếp: "Đúng vậy, đã xuyên đến nhà Kiêu năm 300 năm trước, tôi đưa cậu đến đây để làm một việc "
"Việc gì???"
"Làm Hoàng Hậu Minh Châu, chẳng phải cậu luôn ao ước điều đó sao, tôi đang thực hiện điều đó đây. Vì tôi đã sơ xuất làm lỡ nhan duyên của cậu ở kiếp trước, nên Thần Sinh Tử không để cậu sống ở nhà Kiêu bây cậu phải sống bù một kiếp, kết duyên của vua Kiêu Binh Thần đến khi hoàn thành nhiệm vụ này cậu sẽ trở về..."
"Chẳng lẽ Hoàng Hậu Minh Châu là tôi, ngài xuyên không là có thực???"
"Đúng, chính cậu "
"Ta có một thỉnh cầu". Minh Châu dơ tay ý kiến
"Nói"
"Ta có thể bỏ qua kiếp này không, không làm Hoàng Hậu cũng được "
"Tại sao, cô lưu luyên người tên Lôi Thần à???" Thiên Thần Cupid nhướn mày hỏi, khi theo dõi 2 người anh đã nhìn thấy được chút gợn sóng trong lòng Minh Châu đối với Lôi Thần
Minh Châu cúi đầu, hai tay không ngừng vặn vẹo
"Tôi không biết, đột nhiên tôi cảm thấy mình có chút lay động " Cô nhớ tay vòng tay của Lôi Thần vừa rồi lại không nỡ làm vợ người khác.
"Cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ bằng bất cứ giá nào, nếu không lịch sử sẽ bị thay đổi, cô sẽ không thể tồn tại trong kiếp này hoặc kiếp trước nữa..."
"Được rồi, may cho các người là Kiêu Binh Thần nếu như là tên bát đảng nào khác thì đừng hòng "
Minh Châu cầm lấy răng khủng long vẫn đang đeo trên cổ mình thầm cầu nguyện cho cô nhanh chóng hoàn thành kiếp này với Kiêu Binh Thần, tạo ra một lịch sử mà cô vẫn thường hay mong ước, nhiều đồ cổ nhà Kiêu sẽ được cô khai quật lên sau này.
Cộp Cộp Cộp
Tiếng vó ngựa từ xa vang lên rất rõ ràng và một gần hơn, Minh Châu và Thiên Thần Cupid nhìn về hướng phía ra âm thanh đó, là một đội quân khá hùng hậu, ngựa chạy nhiều đến nỗi khói bụi bay tứ tung, cây cỏ 2 bên lụi tàn.
"Đó là Kiêu Quốc, dần đầu đằng kia là Kiêu Binh Thần, có thấy không???" Thiên Thần Cupid chỉ về hướng xa xa.
Kiêu Binh Thần vô cùng oai phong cỡi trên một con Hắc Mã đen tuyền to khỏe, toàn thân chàng mặt áo giáp vàng, đội mũ cũng vàng nốt trông rất hùng dũng hút mắt không ai sánh bằng chàng, Minh Châu nhìn đến sắp đuôi mắt rồi
"Đừng nhìn mãi bên này, nhìn bên kia đi "
Nhìn theo hướng tay của Thiên Thần Cupid, Minh Châu cũng nhìn thấy một cảnh tượng hùng dũng không kém, một đội quân mặc đồ đỏ, tướng của họ mặc bộ giáp sắt đỏ mạnh mẽ tay cầm giáo dài hơn 2 mét. Nếu như cô không lầm đây là trận chiến giành ranh giới giữa Kiêu quốc và Lãnh quốc một trận chiến vang dội lịch sử không ai quên được.
Minh Châu và Thiên Thần Cupid đứng một góc khuất nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa hai bên
"Kiêu Binh Thần ta đã nói với ngươi đừng giành giựt nữa, nó vốn dĩ sẽ thuộc về bọn ta" Lãnh Viên lớn tiếng nói.
"Vốn dĩ mãnh đất này do Tiên Hoàng Kiêu Quốc ban tặng cho Thập Nhị Vương gia Kiêu Chinh nhưng hắn đã phản bội quốc gia đi theo bọn ngông cuồng như các ngươi, bây giờ hắn đã tử trận tại sao không thu hồi???" Kiêu Binh Thần tay cầm đao lớn băng lãnh nói.
"Thắng làm vua thua làm giặc để xem mảnh đất màu mỡ ở bên cương này sẽ là của ai???" Lãnh Viên cười tự tin nắm chắc phần thắng trong tay
"ĐÁNH ". Kiêu Binh Thần hét lớn ra lệnh đồng lượt tất cả 2 bên đều chạy thật nhanh về phía nhau không nhượng bộ mà đánh tới tấp
Kiêu Binh Thần và Lãnh Viên lao đến nhau như tên lửa, hai người mắt đối mắt nhìn nhau trừng trừng cả 2 đều chứa đựng lòng hiếu thắng muốn giành phần thắng về cho chính mình, họ lấy hết tài năng cho trận chiến này.
Trên 2 con chiến mã to khỏe một người cầm đao một người cầm giáo hướng về nhau đánh không ngừng. Kiêu Binh Thần tính tình nóng nảy liên tục một tay cầm đao nặng chém tới tấm về phía Lãnh Viên, một tay cầm cương ngựa tiến tới lấn áp đối phương.
Lãnh viên ban đầu vô đã thể hiện sự yếu thế của mình so với Binh Thần, hắn đỡ đao nhiều đến nỗi cây giáo sắt của hắn đã bị mòn đi một mảnh.
"Lãnh Vương, sao ngươi không tiếp chiêu của ta đi, định đỡ đến khi gãy giáo mới chịu chạy sao"
"Người đừng quá đắc ý, ta làm sao có thể để mình thua trận dễ dàng như vậy". Lãnh Viên cười lớn, đôi mắt thể hiện rõ ràng là đang trông chờ điều gì đó.
Minh Châu đứng một bên nhìn trận đánh diễn gây cấn, cô không ngờ trận đánh lịch sử lại lớn như vậy, còn lớn hơn rất nhiều so với phim ảnh cô từng xem đúng là lừa người.
"Minh Châu, cậu nhìn bên kia, có thấy một tên hùng dũng không, hắn đang phóng nhanh đến phía Kiêu Vương từ đằng xa không hề bị cản đường bởi địch". Thần Cupid có mắt quan sát lại phát hiện có một chi tiết vô lý.
"Biết rồi, cảnh này có đọc trong truyện, tên đó chính là thích khách trà trộn vào quân của Kiêu Binh Thần muốn giết chàng, nhưng có Hoàng Hậu Minh Châu ra đỡ..." Minh Châu thuần thục trả lời.
"Nhà người chính là Hoàng Hậu đó ".
"Hả??? Tôi.... tôi làm sao từ khoảng cách này bay đến đó đỡ được chứ, tôi không muốn chết đâu "
Minh Châu vừa nói vừa lùi lại định chạy thoát thì bị Thần Cupid kéo lại
"Nhất định không chết, tôi giúp cậu lần này ".
Thần Cupid dùng sức mạnh nắm Minh Châu kéo mạnh về phía Kiêu Vương khiến cô bay cao hơn 10 mét
"AAAAAAA"
Minh Châu từ trên cao rớt xuống khiến mọi người vô cùng bất ngờ cuộc chiến ngừng một giây để nhìn cô gái rơi từ trên trời cao xuống
"Bảo vệ nhà vua " Từ đằng xa Xuất Qủy và Nhập Thần hét lên kêu gọi linh hồn của binh sĩ trở về khi nhìn thấy một thích khách đang dơ gượm hành thích Kiêu Binh Thần
Phập
"Tên Tiểu Thiên Thần chết nát..." Minh Châu nằm trong tay Kiêu Binh Thần đỡ thay chàng nhát đâm vừa rồi thâm rủa người nào đó đang cố hại mình và ngất lìm đi mất
"Cô nương... " Binh Thần ngây ngất với nữ nhân mặc áo màu xanh lưng dính rất nhiều máu, không ngừng chảy "Chết đi". Chàng hét lên rồi ôm chặt nữ nhân trong lòng quay sang chét đứt đầu tên thích khách vừa rồi.
Cuộc chiến mới thực sự bắt đầu, hình ảnh vua Kiêu Binh Thần ôm một cô nương đang bị thương mà đánh trận trong vài phút ngẳn ngủi, chàng dùng mọi sức bình sinh đánh tan những kẻ cản đường chàng trở về thành.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng phần thắng thuộc về Kiêu Quốc, còn Lãnh Quốc thì thua thảm bại binh lính chạy về chẳng được bao nhiêu đi 10 trở về 1, bản thân Lãnh Vương cũng bị thương trầm trọng mà bất tỉnh giữa chiến trường khói lửa.
Kiêu Binh Thần một tay ôm mỹ nhân về thành chữa trị, trong lòng không ngừng đặt ra nghi vấn một cô nương nhỏ nhắn, xinh đẹp thuần khiết như vậy tại sao lại rơi từ trên trời cao xuống đỡ cho anh một đao chí mạng không tiếc mình, chẳng lẽ lại là Thiên Thần...???
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro