Trẫm Lao Tâm Khổ Tứ Vì Cuộc Sống Dưỡng Lão Của Thục Phi
Chương 42
2024-11-07 06:33:45
Chu Cẩn Hành nhìn tụ hỏa đồ nữ trên nam dưới, cả người cứng đờ.
Ôn Nhan lại lật một trang, hứng thú bừng bừng hỏi: "Kiểu này thì sao, bệ hạ có thích không?"
Chu Cẩn Hành: "..."
Hắn cảm thấy nếu tiếp tục nằm ở đây, chỉ sợ quần lót không giữ được.
Hắn lạnh lùng đẩy nàng ra, tránh nàng như tránh yêu quái, đứng dậy đi nằm trên sạp La Hán.
Chẳng qua lúc này trong tai đột nhiên vang lên giọng nói không biết xấu hổ của nữ nhân:
【 Ôi trời, ngực cứng cáp như vậy, chắc chắn có tám múi cơ bụng! 】
【Chờ thời cơ nhất định phải sờ thử cho đã. 】
Chu Cẩn Hành: "..."
Lời nói dã man! Lời nói dã man!
May mắn là giọng nói đó không kéo dài bao lâu liền im lặng, cuối cùng tai hắn cũng được yên tĩnh.
Vào lúc canh ba các chủ tử trong các cung điện đã nghỉ ngơi, chỉ có Trịnh Huệ phi trong Vĩnh Phúc Cung ngồi trước cửa sổ không biết đang nghĩ gì.
Tần ma ma không đành lòng thấy nàng ta buồn rầu, khuyên nhủ: "Đã canh ba rồi, nương nương nên nghỉ ngơi thôi."
Trịnh Huệ phi không trả lời.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng ta mới tự nhủ: "Ta cứ tưởng hắn là người lạnh lùng vô tình."
Tần ma ma muốn nói lại thôi.
Trịnh Huệ phi lặng lẽ nhìn ngọn đèn lồng đỏ tươi dưới hành lang ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ lại một ngày nào đó cách đây vài năm.
Lúc đó nàng ta có mấy phần ngây thơ với Chu Cẩn Hành, trong lòng luôn mong có thể được quân vương thương xót.
Kết quả nàng ta đúng là nhận được một lời hứa của hắn.
Hắn cho được vinh hoa phú quý nàng ta muốn, chỉ là không cho được người.
Chu gia không có vị Hoàng đế nào không bạc tình.
Nghĩ đến chuyện của Hứa hoàng hậu, Trịnh Huệ phi vô cùng may mắn vì mình tỉnh táo, có thể sống sót qua kiếp nạn đó.
Những năm này nàng ta dựa vào sự an phật nhận được đế vương sủng ái, nắm giữ lục cung, trong tay có Thái tử, tiền đồ tương lai sáng lạn.
Đáng lẽ ra nàng ta nên hài lòng.
Nhưng vào lúc này, khi biết Ôn Thục phi được thị tẩm, Chu Cẩn Hành phá lệ trở về Lâm Hoa điện, nàng ta không thể ngồi yên được nữa.
Hắn không phải là không có hứng thú với nữ nhân.
Chỉ là đối với nàng ta không có hứng thú mà thôi.
Trái tim Trịnh Huệ phi vô cùng đau khổ.
Nàng ta tưởng mình có thể như Lý Nhàn phi cao ngạo xem nhẹ mọi thứ, kết quả lại đánh giá quá cao bản thân.
Nhà mẹ đẻ không có ai, chỉ có nam nhân trong cung này là chỗ dựa của nàng ta.
Nàng ta tưởng mình chỉ cần vinh hoa phú quý, không cần một chút tình cảm chân thật.
Nhưng khi biết Ôn Thục phi đi thị tẩm, vẫn không chịu nổi.
Người đó từng cho nàng ta con đường sống, nhưng nàng ta lại chọn cách như cây tầm gửi bám víu vào hắn.
Ôn Nhan lại lật một trang, hứng thú bừng bừng hỏi: "Kiểu này thì sao, bệ hạ có thích không?"
Chu Cẩn Hành: "..."
Hắn cảm thấy nếu tiếp tục nằm ở đây, chỉ sợ quần lót không giữ được.
Hắn lạnh lùng đẩy nàng ra, tránh nàng như tránh yêu quái, đứng dậy đi nằm trên sạp La Hán.
Chẳng qua lúc này trong tai đột nhiên vang lên giọng nói không biết xấu hổ của nữ nhân:
【 Ôi trời, ngực cứng cáp như vậy, chắc chắn có tám múi cơ bụng! 】
【Chờ thời cơ nhất định phải sờ thử cho đã. 】
Chu Cẩn Hành: "..."
Lời nói dã man! Lời nói dã man!
May mắn là giọng nói đó không kéo dài bao lâu liền im lặng, cuối cùng tai hắn cũng được yên tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào lúc canh ba các chủ tử trong các cung điện đã nghỉ ngơi, chỉ có Trịnh Huệ phi trong Vĩnh Phúc Cung ngồi trước cửa sổ không biết đang nghĩ gì.
Tần ma ma không đành lòng thấy nàng ta buồn rầu, khuyên nhủ: "Đã canh ba rồi, nương nương nên nghỉ ngơi thôi."
Trịnh Huệ phi không trả lời.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng ta mới tự nhủ: "Ta cứ tưởng hắn là người lạnh lùng vô tình."
Tần ma ma muốn nói lại thôi.
Trịnh Huệ phi lặng lẽ nhìn ngọn đèn lồng đỏ tươi dưới hành lang ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ lại một ngày nào đó cách đây vài năm.
Lúc đó nàng ta có mấy phần ngây thơ với Chu Cẩn Hành, trong lòng luôn mong có thể được quân vương thương xót.
Kết quả nàng ta đúng là nhận được một lời hứa của hắn.
Hắn cho được vinh hoa phú quý nàng ta muốn, chỉ là không cho được người.
Chu gia không có vị Hoàng đế nào không bạc tình.
Nghĩ đến chuyện của Hứa hoàng hậu, Trịnh Huệ phi vô cùng may mắn vì mình tỉnh táo, có thể sống sót qua kiếp nạn đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những năm này nàng ta dựa vào sự an phật nhận được đế vương sủng ái, nắm giữ lục cung, trong tay có Thái tử, tiền đồ tương lai sáng lạn.
Đáng lẽ ra nàng ta nên hài lòng.
Nhưng vào lúc này, khi biết Ôn Thục phi được thị tẩm, Chu Cẩn Hành phá lệ trở về Lâm Hoa điện, nàng ta không thể ngồi yên được nữa.
Hắn không phải là không có hứng thú với nữ nhân.
Chỉ là đối với nàng ta không có hứng thú mà thôi.
Trái tim Trịnh Huệ phi vô cùng đau khổ.
Nàng ta tưởng mình có thể như Lý Nhàn phi cao ngạo xem nhẹ mọi thứ, kết quả lại đánh giá quá cao bản thân.
Nhà mẹ đẻ không có ai, chỉ có nam nhân trong cung này là chỗ dựa của nàng ta.
Nàng ta tưởng mình chỉ cần vinh hoa phú quý, không cần một chút tình cảm chân thật.
Nhưng khi biết Ôn Thục phi đi thị tẩm, vẫn không chịu nổi.
Người đó từng cho nàng ta con đường sống, nhưng nàng ta lại chọn cách như cây tầm gửi bám víu vào hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro