Trẫm Lao Tâm Khổ Tứ Vì Cuộc Sống Dưỡng Lão Của Thục Phi
Chương 43
2024-11-07 06:33:45
Trịnh Huệ phi cả đêm không ngủ.
Trong lòng nàng ta rõ ràng đế vương chưa bao giờ thuộc về một người nào đó, nhưng người vốn thanh tâm quả dục lại đột nhiên thay đổi tính tình, vẫn khiến nàng ta khó lòng tự chủ.
Ở Đại lương, cách năm ngày sẽ có một lần triều hội, nếu là bình thường, Chu Cẩn Hành đều là giữa trưa dậy rửa mặt.
Triều hội thì khác, phải dậy lúc cuối giờ Dần (5 giờ sáng).
Mùa này đã đến đầu hạ, trời sáng sớm, nhưng bên ngoài vẫn tối om.
Hoàng nội thị đi đến cửa điện, gọi: "Bệ hạ, nên dậy rồi."
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Chu Cẩn Hành ngái ngủ ngồi dậy, tóc tai bù xù, tối qua ngủ không ngon, dưới mắt còn có thâm quầng.
Ôn Nhan rất có trách nhiệm nghề nghiệp, vẫn nhớ lời dặn của Trình ma ma dậy hầu hạ Thiên tử thay y phục.
Nàng chưa từng giúp nam nhân mặc quần áo, nhưng nghĩ đến việc có thể sờ được tám múi cơ bụng, vẫn tự nguyện xung phong lên trận.
Buổi sáng đầu hạ hơi lạnh, Chu Cẩn Hành mê man ngồi trên ghế dựa ngủ gà ngủ gật.
Bộ y phục ngủ màu trắng ánh trăng bằng tơ tằm hơi rộng thùng thình, cổ áo và tay áo thêu chỉ vàng óng ánh dưới ánh nến.
Nam nhân xõa tóc dài đen xuống, vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Không lâu sau cung nữ nội thị chuẩn bị chậu rửa mặt vào điện hầu hạ.
Rửa mặt, chải đầu, thay y phục, một loạt động tác thuần thục.
Trong điện yên tĩnh, không ai nói chuyện, Chu Cẩn Hành như khúc gỗ để mọi người hầu hạ.
Hôm nay triều hội, y phục mặc trang trọng hơn bình thường.
Áo bào thêu gấm màu đen rộng thùng thình, rồng thêu chỉ vàng nanh vuốt sắc bén, uy nghiêm không cần phải nổi giận.
Ôn Nhan đang thắt đai ngọc không cẩn thận thắt chặt hơn một chút.
Đối phương cao lớn, vai rộng eo nhỏ, áo bào thêu gấm màu đen rộng thùng thình bị đai ngọc thắt chặt, eo lập tức nổi bật lên.
Ôn Nhan không nhịn được thầm khen trong lòng:
【 Má ơi, cái eo này thật đẹp! 】
Chu Cẩn Hành: "???"
Nữ nhân này đúng là lớn mật, lycs giúp hắn vuốt phẳng áo lại thừa cơ sờ một cái vào mông hắn!
Chu Cẩn Hành nắm lấy tay nàng, nói: "Đai lưng buộc chặt quá."
Ôn Nhan vội đáp: "Thiếp vụng về, bệ hạ chớ giận."
Nói xong liền giúp hắn nới lỏng ra một chút.
Nàng thấp hơn hắn, chỉ đến ngang vai hắn, trên người thoang thoảng mùi hoa quế ngọt ngào.
Hai người đứng gần nhau, trông khá là mập mờ.
Ôn Nhan không để ý đến việc Chu Cẩn Hành đang nhìn chằm chằm mình, trong đầu chỉ toàn là:
【Eo hắn nhỏ quá!】
【Mông cũng rất tuyệt, nếu ta lại sờ thêm một cái nữa liệu có bị chặt tay không?】
Những suy nghĩ ngớ ngẩn này len lỏi vào tai Chu Cẩn Hành, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Trong lòng nàng ta rõ ràng đế vương chưa bao giờ thuộc về một người nào đó, nhưng người vốn thanh tâm quả dục lại đột nhiên thay đổi tính tình, vẫn khiến nàng ta khó lòng tự chủ.
Ở Đại lương, cách năm ngày sẽ có một lần triều hội, nếu là bình thường, Chu Cẩn Hành đều là giữa trưa dậy rửa mặt.
Triều hội thì khác, phải dậy lúc cuối giờ Dần (5 giờ sáng).
Mùa này đã đến đầu hạ, trời sáng sớm, nhưng bên ngoài vẫn tối om.
Hoàng nội thị đi đến cửa điện, gọi: "Bệ hạ, nên dậy rồi."
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Chu Cẩn Hành ngái ngủ ngồi dậy, tóc tai bù xù, tối qua ngủ không ngon, dưới mắt còn có thâm quầng.
Ôn Nhan rất có trách nhiệm nghề nghiệp, vẫn nhớ lời dặn của Trình ma ma dậy hầu hạ Thiên tử thay y phục.
Nàng chưa từng giúp nam nhân mặc quần áo, nhưng nghĩ đến việc có thể sờ được tám múi cơ bụng, vẫn tự nguyện xung phong lên trận.
Buổi sáng đầu hạ hơi lạnh, Chu Cẩn Hành mê man ngồi trên ghế dựa ngủ gà ngủ gật.
Bộ y phục ngủ màu trắng ánh trăng bằng tơ tằm hơi rộng thùng thình, cổ áo và tay áo thêu chỉ vàng óng ánh dưới ánh nến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam nhân xõa tóc dài đen xuống, vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Không lâu sau cung nữ nội thị chuẩn bị chậu rửa mặt vào điện hầu hạ.
Rửa mặt, chải đầu, thay y phục, một loạt động tác thuần thục.
Trong điện yên tĩnh, không ai nói chuyện, Chu Cẩn Hành như khúc gỗ để mọi người hầu hạ.
Hôm nay triều hội, y phục mặc trang trọng hơn bình thường.
Áo bào thêu gấm màu đen rộng thùng thình, rồng thêu chỉ vàng nanh vuốt sắc bén, uy nghiêm không cần phải nổi giận.
Ôn Nhan đang thắt đai ngọc không cẩn thận thắt chặt hơn một chút.
Đối phương cao lớn, vai rộng eo nhỏ, áo bào thêu gấm màu đen rộng thùng thình bị đai ngọc thắt chặt, eo lập tức nổi bật lên.
Ôn Nhan không nhịn được thầm khen trong lòng:
【 Má ơi, cái eo này thật đẹp! 】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Cẩn Hành: "???"
Nữ nhân này đúng là lớn mật, lycs giúp hắn vuốt phẳng áo lại thừa cơ sờ một cái vào mông hắn!
Chu Cẩn Hành nắm lấy tay nàng, nói: "Đai lưng buộc chặt quá."
Ôn Nhan vội đáp: "Thiếp vụng về, bệ hạ chớ giận."
Nói xong liền giúp hắn nới lỏng ra một chút.
Nàng thấp hơn hắn, chỉ đến ngang vai hắn, trên người thoang thoảng mùi hoa quế ngọt ngào.
Hai người đứng gần nhau, trông khá là mập mờ.
Ôn Nhan không để ý đến việc Chu Cẩn Hành đang nhìn chằm chằm mình, trong đầu chỉ toàn là:
【Eo hắn nhỏ quá!】
【Mông cũng rất tuyệt, nếu ta lại sờ thêm một cái nữa liệu có bị chặt tay không?】
Những suy nghĩ ngớ ngẩn này len lỏi vào tai Chu Cẩn Hành, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro