Chương 30 - Công Lược Nam Thần Ôn Nhu ( 30 )
Hướng Dẫn Trêu Chọc Vương Gia (8)
Tố Yêu
2024-08-08 08:45:19
"Người rốt cuộc che dấu bao nhiêu bí mật?" Diệp Thủy Trần trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ giọng mở miệng hỏi.
Tiêu Ngạc Sanh cười nhạt, nói: "Rất nhiều."
"Người không phải thích Hoàng huynh sao?" Diệp Thủy Trần hỏi ra vấn đề khiến mình nghi hoặc nhất, biểu hiện frong khoảng thời gian này cho thấy Tiêu Cận Sanh căn bản không có một chút hứng thú nào đối với Diệp Hoan.
Tiêu Cận Sanh nghe vậy rất nghiêm túc nhìn Diệp Thủy Trần, nói: "Ta không thích Hoàng Thượng, ta thích người khác."
"Người trước kia..."Diệp Thủy Trần mở miệng nói, Tiêu Cận Sanh lúc trước cũng không phải như vậy.
"Đó đều là chuyện trước kia, ngươi coi như trước kia ta ngu ngốc không có đầu óc, hiện tại đã tỉnh táo." Tiêu Cận Sanh trực tiếp nói, nàng nhất định phải làm cho Diệp Thủy Trần tin tưởng mình không thích Diệp Hoan.
Diệp Hoan đột nhiên cười ra tiếng, nói: "Lần đầu tiên ta thấy có người nói thích Hoàng huynh là bởi vì ngu ngốc, sau khi ra khỏi cửa người cũng không nên tùy ý nói lung tung như vậy."
Tiêu Cận Sanh nhìn thấy Diệp Thuỷ Trần tươi cười cũng lộ ra chút ý cười, nói: "Biết rồi, ta biết cách bảo vệ mình, dù sao ta còn muốn...".
"Cái gì?"Diệp Thủy Trần nhìn Tiêu Cận Sanh cười hỏi, chàng cảm giác người trước mắt này càng ngày càng thú vị.
"Còn phải hưởng thụ các
་་
4 vương sười có thể loại tốt đẹp trên thế gian, nên không thể tìm cái chết được." Tiêu Cận Sanh cười nói,"Diệp
Thủy Trần,
Da
xem ta là bạn bè bình thường hay không? Ta cũng không muốn ở Dạ vương phủ Gọi người là
; điện hạ, hơn nữa ta cũng không thích cách gọt Tiêu phi nương nương. Ngươi cùng Từ Mặc gọt giống nhau
là được rồi."
"Được." Trầm mặc một lát, Diệp Thủy Trần lộ ra một nụ cười, nói, "Cận Sanh.
"1
Tiêu Cận Sanh cũng lộ ra nụ cười sáng lạn, nói: "Vì đến gặp ngươi, ta đã dùng hết cơ hội xuất cung tháng này, ngươi có phải nên mời ta ăn một bữa cơm hay không?"
cuối cùng trong
"Hiện tại giờ ăn trưa còn chưa tới." Diệp Thủy Trần mở miệng nói, "Người muốn chờ một chút không?"
“Muốn.” Tiêu Ngạc Sanh cười gật gật đầu, nói: "Ta thật vất vả mới đi ra một lần, không muốn trở về sớm như vậy. Vết thương trên cánh tay ngươi thế nào rồi?"
"Không có việc gì, vết thương nhỏ." Còn phải cảm ơn người ngày đó đặc biệt đến cứu ta." Diệp Thủy Trần nói, Tiêu Cận Sanh vội vàng xuất cung chính là vì xem mình có nguy hiểm hay không nên chàng vẫn rất cảm động.
"Không sao." Tiêu Ngạc Sanh nói, "Sau này nếu ngươi có nguy hiểm mặc kệ như thế nào ta cũng sẽ cứu ngươi."
"Hả?" Diệp Thủy Trần nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Cận Sanh.
"A... Cái đó... Nếu không ngươi dẫn ta đi tham quan Dạ vương phủ một chút đi." Sắc mặt Tiêu Ngạc Sanh ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng nói, trên mặt có một loại cảm giác trái tim bị nhìn thấu.
Diệp Thủy Trần frong lòng nghi hoặc càng sâu, trong đầu đột nhiên hiện lên lời tiêu Cận Sanh lần trước, "Ta nói là bởi vì ta thích ngươi, ngươi tin không?"
Tầm mắt đánh giá nhìn về phía Tiêu Cận Sanh, Tiêu Cận Sanh lập tức cười hì hì kéo ống tay áo Diệp Thủy Trần vừa đi vừa nói: "Được rồi, mau đi mau, ta còn chưa xem cảnh vương phủ về đêm."
Diệp Thủy Trần nghe vậy cũng không nghĩ nhiều nữa, cười dẫn Tiêu Cận Sanh đi về phía sau.
"Vương gia đây là..."Hạ nhân trong viện nhìn thấy Diệp Thủy Trần tươi cười cùng Tiêu phi nương nương tản bộ ở hậu viện, vẻ mặt kinh ngạc.
"Chuyện của Vương gia không phải chúng ta có thể quản, coi như không nhìn thấy." Một hạ nhân khác vội vàng nói.
Tiêu Ngạc Sanh cười nhạt, nói: "Rất nhiều."
"Người không phải thích Hoàng huynh sao?" Diệp Thủy Trần hỏi ra vấn đề khiến mình nghi hoặc nhất, biểu hiện frong khoảng thời gian này cho thấy Tiêu Cận Sanh căn bản không có một chút hứng thú nào đối với Diệp Hoan.
Tiêu Cận Sanh nghe vậy rất nghiêm túc nhìn Diệp Thủy Trần, nói: "Ta không thích Hoàng Thượng, ta thích người khác."
"Người trước kia..."Diệp Thủy Trần mở miệng nói, Tiêu Cận Sanh lúc trước cũng không phải như vậy.
"Đó đều là chuyện trước kia, ngươi coi như trước kia ta ngu ngốc không có đầu óc, hiện tại đã tỉnh táo." Tiêu Cận Sanh trực tiếp nói, nàng nhất định phải làm cho Diệp Thủy Trần tin tưởng mình không thích Diệp Hoan.
Diệp Hoan đột nhiên cười ra tiếng, nói: "Lần đầu tiên ta thấy có người nói thích Hoàng huynh là bởi vì ngu ngốc, sau khi ra khỏi cửa người cũng không nên tùy ý nói lung tung như vậy."
Tiêu Cận Sanh nhìn thấy Diệp Thuỷ Trần tươi cười cũng lộ ra chút ý cười, nói: "Biết rồi, ta biết cách bảo vệ mình, dù sao ta còn muốn...".
"Cái gì?"Diệp Thủy Trần nhìn Tiêu Cận Sanh cười hỏi, chàng cảm giác người trước mắt này càng ngày càng thú vị.
"Còn phải hưởng thụ các
་་
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
4 vương sười có thể loại tốt đẹp trên thế gian, nên không thể tìm cái chết được." Tiêu Cận Sanh cười nói,"Diệp
Thủy Trần,
Da
xem ta là bạn bè bình thường hay không? Ta cũng không muốn ở Dạ vương phủ Gọi người là
; điện hạ, hơn nữa ta cũng không thích cách gọt Tiêu phi nương nương. Ngươi cùng Từ Mặc gọt giống nhau
là được rồi."
"Được." Trầm mặc một lát, Diệp Thủy Trần lộ ra một nụ cười, nói, "Cận Sanh.
"1
Tiêu Cận Sanh cũng lộ ra nụ cười sáng lạn, nói: "Vì đến gặp ngươi, ta đã dùng hết cơ hội xuất cung tháng này, ngươi có phải nên mời ta ăn một bữa cơm hay không?"
cuối cùng trong
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hiện tại giờ ăn trưa còn chưa tới." Diệp Thủy Trần mở miệng nói, "Người muốn chờ một chút không?"
“Muốn.” Tiêu Ngạc Sanh cười gật gật đầu, nói: "Ta thật vất vả mới đi ra một lần, không muốn trở về sớm như vậy. Vết thương trên cánh tay ngươi thế nào rồi?"
"Không có việc gì, vết thương nhỏ." Còn phải cảm ơn người ngày đó đặc biệt đến cứu ta." Diệp Thủy Trần nói, Tiêu Cận Sanh vội vàng xuất cung chính là vì xem mình có nguy hiểm hay không nên chàng vẫn rất cảm động.
"Không sao." Tiêu Ngạc Sanh nói, "Sau này nếu ngươi có nguy hiểm mặc kệ như thế nào ta cũng sẽ cứu ngươi."
"Hả?" Diệp Thủy Trần nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Cận Sanh.
"A... Cái đó... Nếu không ngươi dẫn ta đi tham quan Dạ vương phủ một chút đi." Sắc mặt Tiêu Ngạc Sanh ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng nói, trên mặt có một loại cảm giác trái tim bị nhìn thấu.
Diệp Thủy Trần frong lòng nghi hoặc càng sâu, trong đầu đột nhiên hiện lên lời tiêu Cận Sanh lần trước, "Ta nói là bởi vì ta thích ngươi, ngươi tin không?"
Tầm mắt đánh giá nhìn về phía Tiêu Cận Sanh, Tiêu Cận Sanh lập tức cười hì hì kéo ống tay áo Diệp Thủy Trần vừa đi vừa nói: "Được rồi, mau đi mau, ta còn chưa xem cảnh vương phủ về đêm."
Diệp Thủy Trần nghe vậy cũng không nghĩ nhiều nữa, cười dẫn Tiêu Cận Sanh đi về phía sau.
"Vương gia đây là..."Hạ nhân trong viện nhìn thấy Diệp Thủy Trần tươi cười cùng Tiêu phi nương nương tản bộ ở hậu viện, vẻ mặt kinh ngạc.
"Chuyện của Vương gia không phải chúng ta có thể quản, coi như không nhìn thấy." Một hạ nhân khác vội vàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro