Chương 30 - Công Lược Nam Thần Ôn Nhu ( 30 )
Hướng Dẫn Trêu Chọc Vương Gia (9) &
Tố Yêu
2024-08-08 08:45:19
Tiêu Cận Sanh vừa mới trở về hoàng cung đã bị người gọi đến ngự thư phòng, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Diệp Hoan, Tiêu Cận Sanh nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng Gọt thần thiếp tới có chuyện gì?"
"Nàng đến Dạ vương phủ?" Diệp Hoan hỏi, vẫn không có biểu tình gì.
Tiêu Ngạc Sanh vâng một tiếng trực tiếp thừa nhận, Diệp Hoan nhất định là phái người giám thị hoặc theo dõi nàng, hiện tại phản bác không có ý nghĩa.
"Đi làm cái gì?"
"Lần trước đi miếu tự, Dạ Vương điện hạ vừa vặn bị thương, thần thiếp đưa người đến dưới chân núi, cho nên Dạ Vương điện hạ Muốn cảm tạ thần thiếp." Tiêu Cận Sanh sắc mặt bình thản mở miệng nói.
"Chỉ có vậy?" Diệp Hoan nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.
Tiêu Cận Sanh gật gật đầu, hơi dừng một chút rồi nói: "Hoàng Thượng, tối nay bên thành tây có ca vũ, nếu Hoàng Thượng không bận gì có thể đưa thần thiếp đi xem một chút không?"
“Ca Vũ? Ca vũ thế nào, nàng thích sao?" Diệp Hoan trầm ngâm hỏi.
"Vâng, thần thiếp muốn đi xem một chút." Tiêu Ngạc Sanh thấp giọng nói, sắc mặt mang theo một chút chờ mong
cùng hào hứng.
"Được, nàng trở về chuẩn bị một chút, buổi tối trẫm dẫn nàng đi xem." Diệp Hoan trực tiếp đồng ý.
"Tạ h0àng thượng!" Tiêu Cận Sanh vui vẻ đáp một tiếng, nói: "Vậy nếu Hoàng Thượng không có việc gì thì thần thiếp lui xuống trước."
"Ừm, đi đi." Diệp Hoan hình như tâm trạng trong nháy mắt đã tốt lên.
Buổi tối, sau khi ăn tối Diệp Hoan mang theo Tiêu Cận Sanh ra khỏi hoàng cung, vì tiện cho hai người nên mặc thường phục xuất cung, Tiêu Cận Sanh ngay cả Thanh nhi cũng không mang theo.
Phía tây thành có một tòa lâu đài rất lớn, bề ngoài thoạt nhìn rất giống thanh lâu, nhưng nơi này lại chỉ là nơi cho những người biểu diễn.
Lần này quy mô rất lớn, đám người Tiêu Cận Sanh đã đặt trước chỗ ngôig, trực tiếp lên gian phòng lầu hai. Vị trí là Tiêu Cận Sanh phái người đặt trước, Diệp Hoan cái gì cũng không quản.
Tiêu Cận Sanh rất vui vẻ rót cho Diệp Hoan một chén trà, nói: "Hoàng thượng mời uống trà, nơi này có rất nhiều nữ tử múa rất đẹp, Hoàng Thượng thuận tiện có thể thả lỏng thưởng thức một chút.
Diệp Hoan hài lòng gật gật đầu, nói: "Sanh nhi có tâm."
Tiêu Cận Sanh sắc
"1
với nàng in. 1 có “ạt ngưng đọng, sau đó cười cười nói: "Là chuyên thần thiếp nên làm." Giống như Diệp Hoan từ
nhỏ đã gọt
. Sanh là Sênh nhi, hơi lớn lên một chút Tiêu Cận Sanh vẫn quấn lấy Diệp Hoan, Diệp Hoan đối càng ngày càng lãnh đạm.
Thời gian bọn họ đến
nữ tử dáng người nhng sớm, tùy tiện nói hai câu sau đó đã (bắt đầu, trên sân khấu lớn dưới đài xuất hiện một
thả, sau khi chậm rãi thi lễ với mọi người dưới đài liền (b)ắt đầu điệu múa đầu tiên.
Tiêu Cận Sanh dừng một chút, dường như là vô tình mở miệng nói: "Hoàng thượng, nghe nói vị nữ tử cuối cùng lên sân khấu kia rất thần bí, có thể sẽ mang đến cảm giác khác biệt."
"Thật vậy?" Diệp Hoan không thèm để ý hỏi, đối với những người này chàng ta không có hứng thú gì.
Tiêu Cận Sanh cười nói: "Thần thiếp rất chờ mong."
"Nàng thích là tốt rồi." Diệp Hoan cười cười nói.
Tâm tư Tiêu Cận Sanh kỳ thật căn bản không đặt dưới đài, cảm giác thời gian không sai biệt lắm nhìn Diệp Hoan có chút kho" xử mở miệng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn đi tiểu tiện một chút."
"Đi đi, trở về sớm một chút." Diệp Hoan mở miệng nói, điệu múa dưới đài vẫn tương đối vui mắt, Diệp Hoan cũng dần dần (bắt đầu nghiêm túc xem.
Tiêu Cận Sanh đáp một tiếng, đứng lên đi ra ngoài.
"Nàng đến Dạ vương phủ?" Diệp Hoan hỏi, vẫn không có biểu tình gì.
Tiêu Ngạc Sanh vâng một tiếng trực tiếp thừa nhận, Diệp Hoan nhất định là phái người giám thị hoặc theo dõi nàng, hiện tại phản bác không có ý nghĩa.
"Đi làm cái gì?"
"Lần trước đi miếu tự, Dạ Vương điện hạ vừa vặn bị thương, thần thiếp đưa người đến dưới chân núi, cho nên Dạ Vương điện hạ Muốn cảm tạ thần thiếp." Tiêu Cận Sanh sắc mặt bình thản mở miệng nói.
"Chỉ có vậy?" Diệp Hoan nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.
Tiêu Cận Sanh gật gật đầu, hơi dừng một chút rồi nói: "Hoàng Thượng, tối nay bên thành tây có ca vũ, nếu Hoàng Thượng không bận gì có thể đưa thần thiếp đi xem một chút không?"
“Ca Vũ? Ca vũ thế nào, nàng thích sao?" Diệp Hoan trầm ngâm hỏi.
"Vâng, thần thiếp muốn đi xem một chút." Tiêu Ngạc Sanh thấp giọng nói, sắc mặt mang theo một chút chờ mong
cùng hào hứng.
"Được, nàng trở về chuẩn bị một chút, buổi tối trẫm dẫn nàng đi xem." Diệp Hoan trực tiếp đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tạ h0àng thượng!" Tiêu Cận Sanh vui vẻ đáp một tiếng, nói: "Vậy nếu Hoàng Thượng không có việc gì thì thần thiếp lui xuống trước."
"Ừm, đi đi." Diệp Hoan hình như tâm trạng trong nháy mắt đã tốt lên.
Buổi tối, sau khi ăn tối Diệp Hoan mang theo Tiêu Cận Sanh ra khỏi hoàng cung, vì tiện cho hai người nên mặc thường phục xuất cung, Tiêu Cận Sanh ngay cả Thanh nhi cũng không mang theo.
Phía tây thành có một tòa lâu đài rất lớn, bề ngoài thoạt nhìn rất giống thanh lâu, nhưng nơi này lại chỉ là nơi cho những người biểu diễn.
Lần này quy mô rất lớn, đám người Tiêu Cận Sanh đã đặt trước chỗ ngôig, trực tiếp lên gian phòng lầu hai. Vị trí là Tiêu Cận Sanh phái người đặt trước, Diệp Hoan cái gì cũng không quản.
Tiêu Cận Sanh rất vui vẻ rót cho Diệp Hoan một chén trà, nói: "Hoàng thượng mời uống trà, nơi này có rất nhiều nữ tử múa rất đẹp, Hoàng Thượng thuận tiện có thể thả lỏng thưởng thức một chút.
Diệp Hoan hài lòng gật gật đầu, nói: "Sanh nhi có tâm."
Tiêu Cận Sanh sắc
"1
với nàng in. 1 có “ạt ngưng đọng, sau đó cười cười nói: "Là chuyên thần thiếp nên làm." Giống như Diệp Hoan từ
nhỏ đã gọt
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
. Sanh là Sênh nhi, hơi lớn lên một chút Tiêu Cận Sanh vẫn quấn lấy Diệp Hoan, Diệp Hoan đối càng ngày càng lãnh đạm.
Thời gian bọn họ đến
nữ tử dáng người nhng sớm, tùy tiện nói hai câu sau đó đã (bắt đầu, trên sân khấu lớn dưới đài xuất hiện một
thả, sau khi chậm rãi thi lễ với mọi người dưới đài liền (b)ắt đầu điệu múa đầu tiên.
Tiêu Cận Sanh dừng một chút, dường như là vô tình mở miệng nói: "Hoàng thượng, nghe nói vị nữ tử cuối cùng lên sân khấu kia rất thần bí, có thể sẽ mang đến cảm giác khác biệt."
"Thật vậy?" Diệp Hoan không thèm để ý hỏi, đối với những người này chàng ta không có hứng thú gì.
Tiêu Cận Sanh cười nói: "Thần thiếp rất chờ mong."
"Nàng thích là tốt rồi." Diệp Hoan cười cười nói.
Tâm tư Tiêu Cận Sanh kỳ thật căn bản không đặt dưới đài, cảm giác thời gian không sai biệt lắm nhìn Diệp Hoan có chút kho" xử mở miệng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn đi tiểu tiện một chút."
"Đi đi, trở về sớm một chút." Diệp Hoan mở miệng nói, điệu múa dưới đài vẫn tương đối vui mắt, Diệp Hoan cũng dần dần (bắt đầu nghiêm túc xem.
Tiêu Cận Sanh đáp một tiếng, đứng lên đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro