Chương 5
2024-09-01 04:07:11
Trấn Hồn [Tây Huyễn] - Editor: Bộ Yến Tử
------------------------------------------------
Vừa qua chính ngọ, thời tiết đang lúc nóng bức. Gần như chim muông ở dãy núi A Nhĩ đều không xuất hiện.
"Liễm Hồn các hạ, đây là con đường núi gần nhất chúng ta đi, ngươi thấy thế nào?" Ma đạo sĩ cấp sáu trẻ tuổi mặc pháp sư bào màu xanh ----- Lạc Tang, nhã nhặn hỏi.
"Ừm." Liễm Hồn trả lời ngắn gọn như cũ.
Phổ Lãng đi ở phía trước nghe thấy đoạn đối thoại phía sau, không khỏi có chút nghi hoặc tại sao La Lạp lại cực kỳ ưu ái Liễm Hồn.
Mặc dù, không thể không thừa nhận, quả thật vẻ ngoài của Liễm Hồn rất tốt. Mái tóc kim sắc hơi dài, sống mũi thẳng tắp, độ dày vừa phải, bờ môi mỏng, còn có than thể thon dài rắn rỏi lờ mờ ẩn hiện dưới lớp áo pháp sư. Ngoại trừ da thịt có chút tái nhợt, những thứ còn lại, có thể dung từ hoàn mỹ để hình dung. Chỉ có điều ánh mắt vô thần, tĩnh mịch, trống rỗng đã phá hủy tất cả. Phổ Lãng cảm khái, hắn chưa từng gặp ai có đôi mắt khủng bố hơn Liễm Hồn. Đôi mắt này ngạnh sinh có thể đem một tuyệt thế mỹ nam tử biến thành ác ma đáng sợ. Lại thêm trên người khoác pháp sư bào màu đen, nếu không phải trên người Liễm Hồn không có khí tức hắc ám, năm người đã sớm xem hắn là hắc ám pháp sư.
La Lạp hẳn là bởi vì khí tức nguy hiểm trên người Liễm Hồn, mới trông cậy năm người bọn hắn có thể đưa hắn rời khỏi công hội mạo hiểm giả?
"Liễm Hồn các hạ, hay là chúng ta đến phía trước nghỉ một lát?" Đạo Cách thấy sắc mặt Liễm Hồn vẫn luôn tái nhợt, quan tâm nói.
"Không cần."
"Đói quá đi." Ni Cổ Lạp không đợi Đạo Cách trả lời, liền bắt đầu phàn nàn.
"Ha ha! Nói đến đây, ta cũng có chút đói bụng. Chà, chuyện ăn cơm này cứ như vậy, không nghĩ tới liền không đói, một khi nghĩ tới lại càng cảm thấy đói bụng." Phổ Lãng đi ở phía trước cũng dừng bước, thuận thế khoác tay lên bả vai Ni Cổ Lạp.
Lạc Tang nhìn Liễm Hồn, chần chờ nói: "Liễm Hồn các hạ, chi bằng trước mắt cứ nghỉ ngơi một lát, chúng ta đi săn? Đã đi một chặng đường, chắc hẳn là ngài cũng mệt mỏi."
Nghe nhắc tới việc "Đi săn", Liễm Hồn nhíu mày: "Không cần đi săn. Trong không gian giới chỉ của ta có đồ ăn."
Vừa dứt lời, năm mạo hiểm giả đều kinh ngạc nhìn Liễm Hồn. Bây giờ, pháp sư hệ không gian còn hiếm hơn cả Long tộc. Một chiếc nhẫn không gian trữ vật phổ thông rộng một mét khối, đã có thể bán với giá trên trời mấy trăm vạn kim tệ. Huống chi là giới thì không gian cao cấp có thể chứa đồ ăn?
"Người có tiền! Khó trách giá nhiệm vụ hộ tống lần này có giá hai mươi kim tệ." Phổ Lãng chậc lưỡi cảm thán: "Đây chắc không phải thiếu gia đại gia tộc nào chứ? Ái chà, đưa người trở về không biết có thể nhận được một cái không gian giới chỉ không nhỉ?"
"Thôi đi. Chỉ dựa vào chút bản lãnh này của chúng ta, giữ được không gian giới chỉ à?" Ngữ điệu của Đạo Cách mang theo ý cười vỗ lên ngực Phổ Lãng một cái.
Ngoảnh đầu lại, Đạo Cách nghiêm nghị nói với Liễm Hồn: "Liễm Hồn các hạ, lần sau tuyệt đối đừng tùy ý nói ra mình có không gian giới chỉ, nếu không đủ thực lực bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác cướp đoạt. Hơn nữa, nhiều người khi cướp sẽ giết người diệt khẩu."
Liễm Hồn nhìn Đạo Cách nhẹ gật đầu: "Ta đã biết." Sau đó, hắn nghiêm túc đánh giá Đạo Cách từ trên xuống dưới một lượt, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng Đạo Cách.
Tướng mạo Đạo Cách cho người ta cảm giác rất đoan chính. Ngũ quan đoan chính, bờ môi hơi dày, dáng người khỏe mạnh nhưng không khôi ngô. Da thịt màu tiểu mạch, nếu so với Liễm Hồn, có vẻ hơi đen. Tiếu dung sảng lãng cùng khí chất trầm ổn khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Trứng rán, cá nướng, thịt bò tảng, đùi cừu nướng, salad rau quả, sữa bò cùng rượu mạch,… đủ loại thức ăn, được Liễm Hồn bày trên bàn, đủ phần cho cả sáu người. Đương nhiên, cái bàn kia cũng lấy từ không gian giới chỉ ra.
Ở đây có một nữ mục sư duy nhất —— Cát Oa dùng thần niệm thăm dò xung quanh một phen, sau đó nhìn các mạo hiểm giả gật đầu, Ni Cổ Lạp là người đầu tiên xông lên gặm lấy gặm để.
"Yo, thật là phong phú! Liễm Hồn, lần này xem như đưa ngươi trở về có thể được một mỹ nữ, ta cũng không cần! Ha ha ha…" Phổ Lãng cười to, lộ ra hàm răng trắng noãn dưới lớp râu đen nhánh.
Chủ và khách ăn cơm trưa vui vẻ, cũng coi như hòa khí.
Lạc Tang sau khi ăn xong cơm trưa, dùng thần niệm tỉ mỉ tra xét trong phạm vi mười dặm. Bây giờ, hắn biết trong tay Liễm Hồn có một cái giới chỉ không gian cao cấp, vậy thì, hắn không chỉ đề phòng ma thú mà còn cả nhân loại có tham niệm.
Chặng đường lần này, so với nhiệm vụ hộ tống bình thường khó hơn không ít. Chỉ có điều, năm người tiếp nhận nhiệm vụ độ khó cao cũng không có phàn nàn gì, làm mạo hiểm giả tại Lạc Lâm trấn, mà không phải lính đánh thuê, bọn hắn rất thích nhiệm vụ có chỉ số nguy hiểm cao, đồng thời hưởng thụ khoái cảm tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
"Phía trước có khí tức ma thú." Lạc Tang đang chăm chú nhìn về phía trước.
Đạo Cách rút trọng kiếm sau lưng ra, cảnh giác hỏi: "Ma thú cấp mấy?"
"Cấp bốn."
"Ha ha, Lạc Tang, đừng khẩn trương như vậy, mới là ma thú cấp bốn mà thôi." Ngoài miệng thì an ủi Lạc Tang, nét mặt Phổ Lãng lại rất nghiêm túc. Thường ngày bọn hắn tới A Nhĩ sơn mạch không ít lần, ma thú hoành hành tại đây, có thể nói là thiên đường của mạo hiểm giả. Kinh nghiệm mạo hiểm nhiều lần, đương nhiên bọn họ biết, ma thú cấp ba trở lên nhất định có trí tuệ. Nếu cảm thấy mình chưa đủ lực đánh một trận, bọn chúng sẽ không dễ dàng bại lộ trước mặt đối thủ.
Bây giờ, một con ma thú cấp bốn vốn không phải đối thủ của năm người lại tiến vào phạm vi quan trắc của bọn hắn,… vậy thì, có ba khả năng.
Khả năng thứ nhất, năng lực cảm ứng của con ma thú này có vấn đề. Khả năng này cơ bản không đáng kể. Từ xưa đến nay trên toàn bộ đại lục hầu như chưa từng phát hiện ma thú gặp vấn đề trong quá trình cảm ứng.
Khả năng thứ hai, thật ra đây không phải ma thú, mà là ma sủng bị thuần hóa.
Khả năng thứ ba, sau lưng ma thú cấp bốn tồn tại thế lực cường đại hơn. Có thể khiến ma thú cấp bốn sợ hãi đến mức chạy về phía bọn họ chịu chết, dù đối phương là nhân loại hay ma thú, đoán chừng đều khiến bọn họ khó lòng chống lại.
Khả năng thứ hai và thứ ba, không thể nghi ngờ đều khiến năm người họ không vui. Uy hiếp sinh ra, không phải đến từ ma thú cấp bốn trước mặt, mà là kẻ địch tiềm ẩn phía sau.
Buổi chiều trên dãy núi A Nhĩ một mảnh tĩnh lặng, ánh nắng cực nóng tại phía trên dãy núi, cây cối xinh tươi xung quanh đều không thể che lấp phần nóng bức này. Ma thú xao động thường ngày, dường như biến mất, không hề có động tĩnh gì. Nhưng mà, an tĩnh như vậy khiến đám mạo hiểm giả như bọn họ không dám lơ là chút nào. Ngược lại càng làm người ta cảm thấy như ở một góc nào đó, có cái gì ẩn nấp, chỉ đợi người bước vào phạm vi tấn công của chúng, một mẻ hốt gọn.
Năm mạo hiểm giả quan sát bốn phía con đường phía trước, nín thở chờ đợi, gió thổi cỏ lay, liền khiến tâm thần bọn họ chấn động.
"Không phải đường vòng?" Cát Oa nắm chặt pháp trượng, miệng có chút khô khốc.
"Từ Lạc Lâm trấn đến Đỗ Tư thành, mọi người chỉ quen thuộc con đường này. Dãy A Nhĩ là thiên đường của ma thú, đi lung tung sẽ tiềm ẩn nguy hiểm rất lớn." Đạo Cách cảnh giới nhìn quanh, bình tĩnh cân nhắc lợi hại.
Liễm Hồn suy nghĩ hồi lâu, lấy từ không gian giới chỉ ra một cây pháp trượng. Pháp trượng không giống pháp sư bào, chất liệu làm pháp sư nếu không phải người trong nghề, còn có thể che giấu. Còn cây pháp trượng cực phẩm đến nghịch thiên hắn thường dùng lại không thể che giấu được. Trên đỉnh ma trượng đính một viên ma tinh lớn, xung quanh điểm xuyết các loại bảo thạch trân quý…Quả nhiên không thể mảy may lừa gạt. Có ma pháp sư cấp thấp nào lại cầm ma trượng khảm ma tinh cấp chín đỉnh phong chạy loạn ra ngoài sao?
Đây không phải là vấn đề tài nguyên phong phú hay không, mà là một ma pháp sư cấp thấp dùng pháp trượng cao cấp sẽ trực tiếp bị phản phệ. Ma pháp sư cấp thấp không thể khống chế nguyên tố lực cho nên người đó không thể nào nắm giữ pháp trượng cao hơn hắn nhiều cấp bậc. Vì vậy, Liễm Hồn chọn một cây pháp trượng tương đối bình thường trong giới chỉ —— Lưu Không pháp trượng.
Trên đỉnh pháp trượng này đính một viên ma tinh hệ thủy màu lam cấp bảy, lóe lên ánh sáng nhu hòa mê người. Phần đuôi ma tinh, kèm theo một cái ma pháp trận cỡ nhỏ, có thể gia tốc việc phục hồi ma lực, cũng giảm bớt phản phệ khi đối địch. Thân trượng dung nhập bí ngân, lập lòe ánh sáng đặc trưng, lại trải qua quá trình tinh luyện phụ ma, trong pháp trượng sẽ hiện ánh sáng màu bạc, thỉnh thoảng sẽ hiện ra ánh sáng bảy màu.
Cây pháp trượng này đối với ma đạo sĩ hay là đại ma đạo sĩ mà nói, đều là cực phẩm.
Khách quan mà nói, pháp trượng của Lạc Tang tương đối bình thường. Đỉnh một viên ma tinh hệ phong cấp năm, so sánh với pháp trượng của Liễm Hồn, có chút khó coi. Thân trượng cũng dung nhập bí ngân, chẳng qua, hàm lượng không nhiều như vậy. Và pháp trượng của hắn vẫn chưa có phụ ma.
"Liễm Hồn các hạ, không biết pháp trượng của ngài đã trải qua phụ ma đại sư chưa?" Từ lúc nhìn thấy Liễm Hồn lấy pháp trượng ra, Lạc Tang vẫn luôn nghiên cứu phụ ma trên thân trượng.
------------------------------------------------
Vừa qua chính ngọ, thời tiết đang lúc nóng bức. Gần như chim muông ở dãy núi A Nhĩ đều không xuất hiện.
"Liễm Hồn các hạ, đây là con đường núi gần nhất chúng ta đi, ngươi thấy thế nào?" Ma đạo sĩ cấp sáu trẻ tuổi mặc pháp sư bào màu xanh ----- Lạc Tang, nhã nhặn hỏi.
"Ừm." Liễm Hồn trả lời ngắn gọn như cũ.
Phổ Lãng đi ở phía trước nghe thấy đoạn đối thoại phía sau, không khỏi có chút nghi hoặc tại sao La Lạp lại cực kỳ ưu ái Liễm Hồn.
Mặc dù, không thể không thừa nhận, quả thật vẻ ngoài của Liễm Hồn rất tốt. Mái tóc kim sắc hơi dài, sống mũi thẳng tắp, độ dày vừa phải, bờ môi mỏng, còn có than thể thon dài rắn rỏi lờ mờ ẩn hiện dưới lớp áo pháp sư. Ngoại trừ da thịt có chút tái nhợt, những thứ còn lại, có thể dung từ hoàn mỹ để hình dung. Chỉ có điều ánh mắt vô thần, tĩnh mịch, trống rỗng đã phá hủy tất cả. Phổ Lãng cảm khái, hắn chưa từng gặp ai có đôi mắt khủng bố hơn Liễm Hồn. Đôi mắt này ngạnh sinh có thể đem một tuyệt thế mỹ nam tử biến thành ác ma đáng sợ. Lại thêm trên người khoác pháp sư bào màu đen, nếu không phải trên người Liễm Hồn không có khí tức hắc ám, năm người đã sớm xem hắn là hắc ám pháp sư.
La Lạp hẳn là bởi vì khí tức nguy hiểm trên người Liễm Hồn, mới trông cậy năm người bọn hắn có thể đưa hắn rời khỏi công hội mạo hiểm giả?
"Liễm Hồn các hạ, hay là chúng ta đến phía trước nghỉ một lát?" Đạo Cách thấy sắc mặt Liễm Hồn vẫn luôn tái nhợt, quan tâm nói.
"Không cần."
"Đói quá đi." Ni Cổ Lạp không đợi Đạo Cách trả lời, liền bắt đầu phàn nàn.
"Ha ha! Nói đến đây, ta cũng có chút đói bụng. Chà, chuyện ăn cơm này cứ như vậy, không nghĩ tới liền không đói, một khi nghĩ tới lại càng cảm thấy đói bụng." Phổ Lãng đi ở phía trước cũng dừng bước, thuận thế khoác tay lên bả vai Ni Cổ Lạp.
Lạc Tang nhìn Liễm Hồn, chần chờ nói: "Liễm Hồn các hạ, chi bằng trước mắt cứ nghỉ ngơi một lát, chúng ta đi săn? Đã đi một chặng đường, chắc hẳn là ngài cũng mệt mỏi."
Nghe nhắc tới việc "Đi săn", Liễm Hồn nhíu mày: "Không cần đi săn. Trong không gian giới chỉ của ta có đồ ăn."
Vừa dứt lời, năm mạo hiểm giả đều kinh ngạc nhìn Liễm Hồn. Bây giờ, pháp sư hệ không gian còn hiếm hơn cả Long tộc. Một chiếc nhẫn không gian trữ vật phổ thông rộng một mét khối, đã có thể bán với giá trên trời mấy trăm vạn kim tệ. Huống chi là giới thì không gian cao cấp có thể chứa đồ ăn?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người có tiền! Khó trách giá nhiệm vụ hộ tống lần này có giá hai mươi kim tệ." Phổ Lãng chậc lưỡi cảm thán: "Đây chắc không phải thiếu gia đại gia tộc nào chứ? Ái chà, đưa người trở về không biết có thể nhận được một cái không gian giới chỉ không nhỉ?"
"Thôi đi. Chỉ dựa vào chút bản lãnh này của chúng ta, giữ được không gian giới chỉ à?" Ngữ điệu của Đạo Cách mang theo ý cười vỗ lên ngực Phổ Lãng một cái.
Ngoảnh đầu lại, Đạo Cách nghiêm nghị nói với Liễm Hồn: "Liễm Hồn các hạ, lần sau tuyệt đối đừng tùy ý nói ra mình có không gian giới chỉ, nếu không đủ thực lực bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác cướp đoạt. Hơn nữa, nhiều người khi cướp sẽ giết người diệt khẩu."
Liễm Hồn nhìn Đạo Cách nhẹ gật đầu: "Ta đã biết." Sau đó, hắn nghiêm túc đánh giá Đạo Cách từ trên xuống dưới một lượt, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng Đạo Cách.
Tướng mạo Đạo Cách cho người ta cảm giác rất đoan chính. Ngũ quan đoan chính, bờ môi hơi dày, dáng người khỏe mạnh nhưng không khôi ngô. Da thịt màu tiểu mạch, nếu so với Liễm Hồn, có vẻ hơi đen. Tiếu dung sảng lãng cùng khí chất trầm ổn khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Trứng rán, cá nướng, thịt bò tảng, đùi cừu nướng, salad rau quả, sữa bò cùng rượu mạch,… đủ loại thức ăn, được Liễm Hồn bày trên bàn, đủ phần cho cả sáu người. Đương nhiên, cái bàn kia cũng lấy từ không gian giới chỉ ra.
Ở đây có một nữ mục sư duy nhất —— Cát Oa dùng thần niệm thăm dò xung quanh một phen, sau đó nhìn các mạo hiểm giả gật đầu, Ni Cổ Lạp là người đầu tiên xông lên gặm lấy gặm để.
"Yo, thật là phong phú! Liễm Hồn, lần này xem như đưa ngươi trở về có thể được một mỹ nữ, ta cũng không cần! Ha ha ha…" Phổ Lãng cười to, lộ ra hàm răng trắng noãn dưới lớp râu đen nhánh.
Chủ và khách ăn cơm trưa vui vẻ, cũng coi như hòa khí.
Lạc Tang sau khi ăn xong cơm trưa, dùng thần niệm tỉ mỉ tra xét trong phạm vi mười dặm. Bây giờ, hắn biết trong tay Liễm Hồn có một cái giới chỉ không gian cao cấp, vậy thì, hắn không chỉ đề phòng ma thú mà còn cả nhân loại có tham niệm.
Chặng đường lần này, so với nhiệm vụ hộ tống bình thường khó hơn không ít. Chỉ có điều, năm người tiếp nhận nhiệm vụ độ khó cao cũng không có phàn nàn gì, làm mạo hiểm giả tại Lạc Lâm trấn, mà không phải lính đánh thuê, bọn hắn rất thích nhiệm vụ có chỉ số nguy hiểm cao, đồng thời hưởng thụ khoái cảm tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
"Phía trước có khí tức ma thú." Lạc Tang đang chăm chú nhìn về phía trước.
Đạo Cách rút trọng kiếm sau lưng ra, cảnh giác hỏi: "Ma thú cấp mấy?"
"Cấp bốn."
"Ha ha, Lạc Tang, đừng khẩn trương như vậy, mới là ma thú cấp bốn mà thôi." Ngoài miệng thì an ủi Lạc Tang, nét mặt Phổ Lãng lại rất nghiêm túc. Thường ngày bọn hắn tới A Nhĩ sơn mạch không ít lần, ma thú hoành hành tại đây, có thể nói là thiên đường của mạo hiểm giả. Kinh nghiệm mạo hiểm nhiều lần, đương nhiên bọn họ biết, ma thú cấp ba trở lên nhất định có trí tuệ. Nếu cảm thấy mình chưa đủ lực đánh một trận, bọn chúng sẽ không dễ dàng bại lộ trước mặt đối thủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ, một con ma thú cấp bốn vốn không phải đối thủ của năm người lại tiến vào phạm vi quan trắc của bọn hắn,… vậy thì, có ba khả năng.
Khả năng thứ nhất, năng lực cảm ứng của con ma thú này có vấn đề. Khả năng này cơ bản không đáng kể. Từ xưa đến nay trên toàn bộ đại lục hầu như chưa từng phát hiện ma thú gặp vấn đề trong quá trình cảm ứng.
Khả năng thứ hai, thật ra đây không phải ma thú, mà là ma sủng bị thuần hóa.
Khả năng thứ ba, sau lưng ma thú cấp bốn tồn tại thế lực cường đại hơn. Có thể khiến ma thú cấp bốn sợ hãi đến mức chạy về phía bọn họ chịu chết, dù đối phương là nhân loại hay ma thú, đoán chừng đều khiến bọn họ khó lòng chống lại.
Khả năng thứ hai và thứ ba, không thể nghi ngờ đều khiến năm người họ không vui. Uy hiếp sinh ra, không phải đến từ ma thú cấp bốn trước mặt, mà là kẻ địch tiềm ẩn phía sau.
Buổi chiều trên dãy núi A Nhĩ một mảnh tĩnh lặng, ánh nắng cực nóng tại phía trên dãy núi, cây cối xinh tươi xung quanh đều không thể che lấp phần nóng bức này. Ma thú xao động thường ngày, dường như biến mất, không hề có động tĩnh gì. Nhưng mà, an tĩnh như vậy khiến đám mạo hiểm giả như bọn họ không dám lơ là chút nào. Ngược lại càng làm người ta cảm thấy như ở một góc nào đó, có cái gì ẩn nấp, chỉ đợi người bước vào phạm vi tấn công của chúng, một mẻ hốt gọn.
Năm mạo hiểm giả quan sát bốn phía con đường phía trước, nín thở chờ đợi, gió thổi cỏ lay, liền khiến tâm thần bọn họ chấn động.
"Không phải đường vòng?" Cát Oa nắm chặt pháp trượng, miệng có chút khô khốc.
"Từ Lạc Lâm trấn đến Đỗ Tư thành, mọi người chỉ quen thuộc con đường này. Dãy A Nhĩ là thiên đường của ma thú, đi lung tung sẽ tiềm ẩn nguy hiểm rất lớn." Đạo Cách cảnh giới nhìn quanh, bình tĩnh cân nhắc lợi hại.
Liễm Hồn suy nghĩ hồi lâu, lấy từ không gian giới chỉ ra một cây pháp trượng. Pháp trượng không giống pháp sư bào, chất liệu làm pháp sư nếu không phải người trong nghề, còn có thể che giấu. Còn cây pháp trượng cực phẩm đến nghịch thiên hắn thường dùng lại không thể che giấu được. Trên đỉnh ma trượng đính một viên ma tinh lớn, xung quanh điểm xuyết các loại bảo thạch trân quý…Quả nhiên không thể mảy may lừa gạt. Có ma pháp sư cấp thấp nào lại cầm ma trượng khảm ma tinh cấp chín đỉnh phong chạy loạn ra ngoài sao?
Đây không phải là vấn đề tài nguyên phong phú hay không, mà là một ma pháp sư cấp thấp dùng pháp trượng cao cấp sẽ trực tiếp bị phản phệ. Ma pháp sư cấp thấp không thể khống chế nguyên tố lực cho nên người đó không thể nào nắm giữ pháp trượng cao hơn hắn nhiều cấp bậc. Vì vậy, Liễm Hồn chọn một cây pháp trượng tương đối bình thường trong giới chỉ —— Lưu Không pháp trượng.
Trên đỉnh pháp trượng này đính một viên ma tinh hệ thủy màu lam cấp bảy, lóe lên ánh sáng nhu hòa mê người. Phần đuôi ma tinh, kèm theo một cái ma pháp trận cỡ nhỏ, có thể gia tốc việc phục hồi ma lực, cũng giảm bớt phản phệ khi đối địch. Thân trượng dung nhập bí ngân, lập lòe ánh sáng đặc trưng, lại trải qua quá trình tinh luyện phụ ma, trong pháp trượng sẽ hiện ánh sáng màu bạc, thỉnh thoảng sẽ hiện ra ánh sáng bảy màu.
Cây pháp trượng này đối với ma đạo sĩ hay là đại ma đạo sĩ mà nói, đều là cực phẩm.
Khách quan mà nói, pháp trượng của Lạc Tang tương đối bình thường. Đỉnh một viên ma tinh hệ phong cấp năm, so sánh với pháp trượng của Liễm Hồn, có chút khó coi. Thân trượng cũng dung nhập bí ngân, chẳng qua, hàm lượng không nhiều như vậy. Và pháp trượng của hắn vẫn chưa có phụ ma.
"Liễm Hồn các hạ, không biết pháp trượng của ngài đã trải qua phụ ma đại sư chưa?" Từ lúc nhìn thấy Liễm Hồn lấy pháp trượng ra, Lạc Tang vẫn luôn nghiên cứu phụ ma trên thân trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro