Trấn Hồn [Tây Huyễn]

Chương 7

2024-09-01 04:07:11

===========================

Editor + beta: Bộ Yến Tử

===========================

Liễm Hồn đột ngột lên tiếng: “Dị độ không gian, hiện!” Vừa dứt lời, sáu người lập tức bị một lỗ hổng màu đen hút vào. Với thực lực của Liễm Hồn, có thể lập tức mở dị độ không gian, sở dĩ hắn tốn nhiều thời gian như vậy là vì chờ Cát Oa cạn kiệt ma lực mà thôi.

Trong nháy mắt, đã không còn thấy bóng dáng sáu người, chỉ còn lại Ngân Hoàn Tam Đầu xà đứng tại chỗ căm phẫn phun lưỡi rắn. “Không minh thiểm” uy lực cực lớn lại không tìm thấy mục tiêu, nên nghiền nát cây cối xung quanh. Ngân Hoàn Tam Đầu xà dùng ba cái đầu tìm kiếm tỉ mỉ xung quanh tung tích của sáu người, chẳng qua lại không tìm thấy, giống như bọn hắn chưa từng xuất hiện, không lưu lại chút vết tích. Ngân Hoàn Tam Đầu xà lửa giận dâng cao, ba cái đầu hơi ngửa về sau, phát ra âm thanh tê tê. Bốn phương tám hướng lập tức vọt tới trăm ngàn ma thú loài rắn.

"Tê tê..."

"Tê tê..."

Tiếng rắn tê tê vang lên bên tai không dứt, tựa như đang trò chuyện.

Không lâu sau đó, tất cả rắn đều vô cùng có trật tự tản ra. Ngân Hoàn Tam Đầu xà lắc lư ba cái đầu, trườn về phía ngoài rừng rậm.

Con mồi chạy trốn vừa rồi, nó đã căn dặn đàn rắn phía dưới đi tìm. Còn nó, phải tìm con mồi kế tiếp để trút giận. Lúc này, Ngân Hoàn Tam Đầu xà đã không còn quan tâm đến chú ngữ với ma lực khổng lồ của Liễm Hồn nữa, nó chỉ quan tâm đến uy nghiêm của mình bị khiêu khích.

Cảm giác đầu tiên khi Liễm Hồn tiến vào dị độ không gian chính là “Lạnh”, cực kỳ âm lãnh. Bốn phía một mảnh đen kịt, chỉ có sáu người vừa sử dụng vũ khí phát ra chút ánh sáng, gió rét bên ngoài thấm vào tận xương tủy, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng.

Hoàn cảnh âm lãnh cũng không có gì trở ngại khiến những người còn lại mừng rỡ.

Ni Cổ Lạp thở phào nhẹ nhõm, ngửa người nằm trên đất, tay không ngừng xoa bụng: “Liễm Hồn, còn gì ăn không? Vừa hoạt động một lát, lại cảm thấy đói bụng.”

Đồng sinh cộng tử một phen, ngăn cách giữa Ni Cổ Lạp với Liễm Hồn cũng tiêu tan.

Rất nhanh, yêu cầu của hắn được đáp lại —— trong không trung ném qua một ổ bánh bao.

"Tiểu tử, hiếm khi vào được dị độ không gian, ngươi còn nghĩ đến ăn, muốn uống rượu, hay là…có thêm mỹ nữ càng tốt, Cát Oa cũng không tệ.” Phổ Lãng vuốt râu, nương theo tia sáng u ám, trêu chọc nhìn Cát Oa.

Về phần Cát Oa, lúc tiến vào dị độ không gian, liền chống đỡ không nổi ngã xuống đất. Đoàn người, tính cả Cát Oa đang hôn mê, đều cho rằng nàng khô kiệt ma lực nên hôn mê.

Không có mục sư, nên không ai phát hiện chỗ kỳ quái trong dị độ không gian. Chỉ cần bọn hắn đi thẳng ra ngoài mười dặm, sẽ nhìn thấy sinh vật vong linh đứng thành từng tốp. Cái dị độ không gian này, từ lúc Liễm Hồn bắt đầu học vong linh ma pháp, đã tiến hành dung nạp rất nhiều sinh vật vong linh.

***

Trong minh tưởng, dược tề Lạc Tang ném tới đột ngột bị cắt ngang. Nhưng mà, hắn cũng không khó chịu vì bị cắt ngang, hai mắt phát sáng nhìn dược tề trong tay, run giọng nói: “Hồi ma dược thủy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễm Hồn không đáp lại kích động của Lạc Tang, chẳng qua nó cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình kích động của hắn. Hắn cố gắng khắc chế hưng phấn, duy trì lễ nghi, nói: "Tạ ơn Liễm Hồn các hạ." Nói xong, hắn lập tức mở bình dược tề, ùng ục rót xuống. Ma lực gần như khô kiệt lập tức dâng lên như thủy triều.

"Sau khi Ngân Hoàn Tam Đầu xà triệu hoán bầy rắn, tạm thời rời đi." Liễm Hồn vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, khi phát hiện Ngân Hoàn Tam Đầu xà rời đi, liền lên tiếng.

Đạo Cách vác trọng kiếm lên lưng, ngồi xuống nghỉ ngơi, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ: "Nghỉ ngơi một lúc, chúng ta lại lên đường." Ma lực khô kiệt dẫn đến hôn mê, dù cho có hồi ma dược thủy cũng vô dụng, muốn tỉnh lại ít nhất cũng phải một ngày.

Bây giờ, mặc dù Ngân Hoàn Tam Đầu xà điều động nhiều ma thú loài rắn, nhưng mà lực lượng ma thú của đám ma thú kia nhất định không mạnh như Ngân Hoàn Tam Đầu xà, chỉ cần bọn hắn có thể xử lí trước khi chúng nó thông báo tin tức, chắc hẳn Ngân Hoàn Tam Đầu xà không thể nào biết được hành tung của họ. Dù Ngân Hoàn Tam Đầu xà xuất hiện, bọn hắn có thể chống đỡ đến lúc Liễm Hồn mở dị độ không gian, tính mạng liền không sao.

Càng kéo dài thời gian, khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng. Sự xuất hiện khác thường của Ngân Hoàn Tam Đầu xà tại dãy núi A Nhĩ, rất có thể dãy núi này đã xảy ra vẫn đề, không dám đảm bảo không có biến số khác. Huống hồ, bọn hắn nhận nhiệm vụ hộ tống, phía trên viết rất rõ ràng, trong vòng hai ngày đến. Bất kể cân nhắc từ phương diện nào, bọn hắn cũng không thể đợi kịp lúc Cát Oa thức tỉnh.

Sau khi mừng rỡ qua đi, chính là cảm thán lực lượng bản thân vẫn còn yếu, bầu không khí không khỏi có chút ngột ngạt.

Về phần Liễm Hồn, lúc năm mạo hiểm giả tĩnh dưỡng, hắn liền bắt đầu tĩnh tọa lĩnh hội vong linh ma pháp. Nơi này là dị độ không gian của hắn, đương nhiên không cần lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho dù hắn không điều động thần niệm, vẫn có thể khống chế tất cả động tĩnh xung quanh. Nếu tốn thời gian trò chuyện vô bổ chi bằng cố gắng nghiên cứu vong linh ma pháp. Linh cảm từ cây pháp trượng của Lạc Tang mang tới, đến nay hắn còn chưa thật sự nắm bắt.

Đạo Cách đứng lên lắc lắc cánh tay, tuy chưa thể nhanh nhẹn như trước nhưng vẫn phát huy được tám phần sức mạnh: “Thương thế của ta đã không còn trở ngại, các ngươi thế nào?” Không biết có phải do nơi này quá mờ hay không, Đạo Cách luôn cảm thấy chỗ này không được thoải mái, hình như đang có người núp trong tối thăm dò họ.

"Ổn rồi!" Ni Cổ Lạp nằm trên mặt đất duỗi lưng một cái, sau đó nhảy lên: "A, ăn no rồi liền có sức! Tổn thương cũng tốt đến bảy tám phần."

"Ta không bị tổn thương, lúc nào cũng có thể lấy xuất phát!" Phổ Lãng vung vẩy cái chùy trong tay, trạng thái rất tốt, tiếp đó lại trêu chọc Ni Cổ Lạp: "Chà, Ni Cổ Lạp, nhiều ngày không thấy, ngươi vẫn thích ăn như thế."

"Hừ, vừa rồi ngươi ăn cũng không ít hơn ta bao nhiêu!" Ni Cổ Lạp không phục trừng đôi mắt vốn đã không nhỏ.

Lạc Tang đứng lên, chỉnh lại áo choàng có chút nhăn nheo: "Vừa rồi uống hồi ma dược thủy, ma lực của ta đã hoàn toàn khôi phục. Đa tạ Liễm Hồn các hạ." Tiếu dung vẫn ôn nhã như cũ.

"Chuẩn bị lên đường thôi. Đợi lát nữa chia ra hành động, Lạc Tang dùng thần niệm thăm dò ma thú ở phụ cận. Liễm Hồn tùy thời chuẩn bị niệm chú khởi động dị độ không gian. Ni Cổ Lạp, Phổ Lãng và ta, phụ trách đánh ma thú."

"Liễm Hồn, có thể để Cát Oa ở lại nơi này không?" Nhìn Cát Oa vẫn đang hôn mê, Đạo Cách nhíu mày, đường xá gian nguy mang theo Cát Oa liền không tiện. Nàng đang hôn mê, không thể bảo vệ được mình, người bên cạnh không phải lúc nào cũng lưu ý được.

Liễm Hồn nhìn Đạo Cách: "Sau khi ta rời đi, dị độ không gian sẽ tự động chuyển thành công kích."

Phổ Lãng nghe vậy, thu hồi ánh mắt lưu luyến trên người Cát Oa, giắt hai thanh búa lớn vào hông, phía sau lưng và hai tay đều rãnh rỗi.

"Yô, để ta cõng Cát Oa. Cuồng chiến sĩ có sức khỏe, vừa rồi ta cũng không bị thương.” Không đợi mọi người đáp lại, hắn liền phối hợp đưa tay về phía Cát Oa, trước tiên hắn đệm tay phải trên lưng Cát Oa, mở rộng bàn tay nâng Cát Oa lên, chậm rãi dùng sức.

"Nào, cẩn thận giúp ta một tay!" Phổ Lãng ngẫm nghĩ một lúc, hắn cũng không chắc là mình sẽ không khiến Cát Oa đau, vác nàng trên lưng: “Ta tay chân vụng về, sợ là sẽ chậm trễ mỹ nhân nũng nịu.”

Ni Cổ Lạp cố ý dùng ngữ điệu lành lạnh châm chọc: “ Yô, yô, yô, Phổ Lãng đại nhân ngươi cũng sẽ đẩy mỹ nữ cho người khác?” Mái tóc đỏ như lửa cùng gương mặt trẻ con, phối hợp với ngữ điệu trào phúng vặn vẹo, dở dở ương ương, cực kì quái dị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ái chà, từ lúc nào mà Ni Cổ Lạp ngươi lại âm dương quái khí như vậy rồi? Còn nữa, ta chưa hề dùng một từ “Yô”!" Phổ Lãng phản kích lại, gọi Lạc Tang: "Lạc Tang, tới giúp một tay."

"Ta cũng rất thận trọng, sao không tìm ta?" Ni Cổ Lạp không cam lòng cãi lại, làm cách nào cũng không được quan tâm nên tự giác làm trò với cự kiếm của mình.

Có Lạc Tang trợ giúp, rất nhanh Phổ Lãng đã ổn định vác Cát Oa trên lưng. Sau đó, hắn kéo một mảnh vải trên người đưa cho Lạc Tang, để Lạc Tang giúp hắn cố định Cát Oa trên lưng.

"Buộc chặt chút."

"Biết." Lạc Tang mỉm cười.

"Thôi được rồi, đừng làm đau nàng."

...

"Phổ Lãng đại nhân, ôm được mỹ nữ, đầu óc không dùng được nữa?" Ni Cổ Lạp lần nữa tỏ vẻ khinh thường.

"Ni Cổ Lạp, tiểu tử ngươi hôm nay ăn thuốc nổ à?" Phổ Lãng cố ý trừng to mắt, kinh ngạc hỏi.

Đạo Cách ngoài miệng không nói gì, không hề che giấu nụ cười trên mặt.

Từ lúc bắt đầu Liễm Hồn đều đứng cách đó không xa, thờ ơ lạnh nhạt. Bởi vì hắn sống quá lâu tại Tử Linh Chi Sâm, trải nghiệm ở đó không mấy nhẹ nhàng, cũng là thứ hắn đã từng có được sau đó lại bị chính hắn chôn vùi. Nghiên cứu vong linh ma pháp nhiều năm, trầm mê trong đó đã khiến hắn không còn quan tâm đến sự dịu dàng như thế này. Mặc dù, nghiên cứu làm cách nào khiến người ta sống lại, vẫn như cũ là lĩnh vực quan trọng nhất. Đã từng nghiên cứu phục sinh chi thuật, là vì sám hối, chuộc tội và hoài niệm. Bây giờ nghiên cứu phục sinh chi thuật, là vì chấp niệm, truy cầu cùng hứng thú.

Một người, hoặc là hai người, cô độc, hoặc là làm bạn, Liễm Hồn đều không để ý... Nhưng mà, Tu Lang có thể không quan tâm sao? Hắn còn trẻ như vậy, cuộc sống tốt đẹp còn chưa kịp hưởng thụ. Hắn có thể từ bỏ hiến dâng cuộc đời mình cho vong linh ma pháp ư? Tìm tùy tùng cho hắn, hẳn là lựa chọn tốt. Từ khi Đạo Cách nhắc nhở Liễm Hồn giữ thật kĩ không gian giới chỉ, hắn liền có ấn tượng không tệ với Đạo Cách. Trên đường đi đều lặng lẽ quan sát, cho đến tận bây giờ, hắn đã vững tin, mọi phương diện của Đạo Cách không có trở ngại, mang về làm tùy tùng cho Tu Lang cũng không tệ.

Về phần Đạo Cách có làm phản hay không... Mọi cử động trong Tử Linh chi tháp đều được hắn nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần muốn liền có thể lập tức khiến Đạo Cách biến mất.

"Được rồi. Lên đường đi." Phổ Lãng vỗ vỗ trên người Cát Oa, điều chỉnh trạng thái mới một chút.

Liễm Hồn lần nữa khẽ niệm chú ngữ phức tạp. Gương mặt vẫn âm trầm, ánh mắt trống rỗng tĩnh mịch, bộ dạng trang nghiêm như vậy dưới ánh mắt những người khác lại có ảo giác rất an bình tường hòa.

"Dị độ không gian, thu." Ánh sáng đen kịt trước mắt lóe lên, cảnh sắc xung quanh liền biến đổi.

"Ôi, cuối cùng cũng ra ngoài. Dị độ không gian của pháp sư hệ không gian mặc dù hiếm có, nhưng vẫn luôn có cảm giác không thoải mái. Vẫn là đi lại bên ngoài thoải mái hơn.” Ni Cổ Lạp cảm thán, vừa đi vừa nhảy lên nhảy xuống mấy lần.

Nơi bọn hắn xuất hiện là nơi vừa rồi đại chiến cùng Ngân Hoàn Tam Đầu xà, ma pháp ba động trong không khí còn chưa tán đi, phía trước không xa còn có dấu tích rắn trườn qua. Lấy nơi bọn hắn đứng làm trung tâm, ba mét xung quanh cây cối cỏ dại xum xuê đã bị san thành bình địa, mọi người không khỏi cảm thấy may mắn vì đã tránh thoát một kích cuối cùng.

Lạc Tang nhanh chóng dùng thần niệm thăm dò mười dặm xung quanh, nhất cử nhất động của sinh vật bốn phía đều được hắn nắm giữ. Thần niệm là thứ duy nhất ma pháp sư nhân loại thắng ma thú, nếu là Ngân Hoàn Tam Đầu xà cấp tám nhất giai thì thần niệm bằng với Ma đạo sư nhân loại, như vậy, trừ khi sáu người bọn hắn vĩnh viễn ở tại dị độ không gian, nếu bước ra sẽ bị phát hiện. Ma đạo sư nhân loại cấp tám nhất giai, phạm vi thần niệm đã có thể bao trùm trong phạm vi hai trăm dặm.

"Chín trăm mét về phía đông có một con ma thú loài rắn cấp bốn. Khoảng một ngàn bảy trăm mét lệch về phía bắc có một con ma thú loài rắn cấp năm."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trấn Hồn [Tây Huyễn]

Số ký tự: 0