Bóng ma tâm lý
Tiểu Hoa Kí (Thỏ con)
2024-06-06 01:36:04
Một lúc sau, cô lại giật mình thêm một lần nữa, cơ thể cô run lẩy bẩy mà ôm chặt lấy anh, nước mắt cô bắt đầu chảy ra thấm đẫm giương mặt tuyệt mĩ.
Anh không hiểu chuyện gì, vì sao mà cô khóc anh cũng không biết. Anh lúng túng không biết làm sao để vỗ về cô gái nhỏ có nhiều tổn thương này, anh nhanh tay gạt đi nước mắt trên mặt cô, ôm cô chặt hơn một chút, vỗ vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ bé vẫn đang run run kia an ủi cô.
Cô dần dần cảm nhận được hơi ấm mà rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được, nó ấm áp vô cùng, và có cả cảm giác an toàn, an tâm, gần gũi dành cho cô.
Hơi ấm này rất giống hơi ấm của ba cô, cô bất giác ôm anh thật chặt, miệng bắt đầu nói mớ:
"Ba...ba ở lại...với...với con, con...gái của ba...rất...rất sợ."
Câu nói hòa cùng tiếng nấc mà trở nên ngắt quãng, run rẩy đến đáng thương, cô vẫn đang tiếp tục khóc trong cơn mê man, cơn ác mộng năm đó lại hiện về khiến cô càng thêm sợ hãi.
"Ba...mẹ...đừng bỏ Tiểu Kiều lại một mình...ba...mẹ." cô vẫn tiếp tục nói mớ.
Giọng cô nghẹn lại vì nước mắt và những tiếng nức nở, sao lần này cô vẫn còn đang mắc kẹt lại trong cơn ác mộng, những cảnh tượng đau lòng năm đó lại diễn ra trước mắt của cô.
Cô nhìn thấy lúc này cô vẫn đang là một cô bé nhỏ bốn tuổi, căn nhà của gia đình cô đột nhiên cháy lớn giữa đêm không rõ lý do, ánh lửa sáng dần, sáng dần, khói bụi và ánh lửa đỏ sáng rực ngập cả một bầu trời cứ càng ngày càng lớn hơn.
Ba mẹ cô cố gắng đưa cô ra khỏi đám cháy, nhưng đột nhiên mẹ cô bị mắc kẹt lại, bà nói với ba cô rằng:
"Đưa Tiểu Kiều ra ngoài trước, em sẽ theo sau hai người."
Ba cô vẫn đứng đó cố gắng giúp mẹ cô, mẹ cô thấy vậy hét lớn:
"ĐI ĐI."
"Chờ anh, anh đưa con ra ngoài sẽ quay lại ngay." ba cô nói vội với mẹ cô và bế cô trên tay chạy nhanh ra khỏi nhà.
Mẹ cô nhìn theo bóng lưng ba cô, ánh mắt bà đẫm lệ mà nhìn giương mặt ướt nhòa của con gái đang quay lại nhìn mình, có lẽ giây phút này, bà biết bà sẽ không còn nhiều thời gian bên con gái của mình nữa, nước mắt bà rơi xuống trên giương mặt đang nóng rát vì sức nóng của lửa phả lên.
Ba cô rất nhanh đã đưa cô ra bên ngoài và dặn dò cô vài điều:
"Tiểu Kiều của ba ngoan, ở đây chờ ba đón mẹ ra nha, không được khóc, phải là một cô bé ngoan đó biết chưa." cô vội gật đầu, ba cô cười đôn hậu xoa đầu cô rồi bước nhanh về phía biển lửa, nơi mẹ cô đang mắc kẹt ở trong.
Ba cô rất nhanh đã đi vào bên trong, mẹ cô lúc này vì ngạt khí mà đã ngất đi nằm trên sàn nhà nóng rát.
Ba cô thấy vậy, ông vội vàng bế bà lên bước nhanh ra khỏi căn nhà, nhưng đi gần đến cánh cửa, một thanh xà to lớn bằng gỗ lim rơi vào trúng người ông, đập mạnh vào phần đầu của ông làm cho máu túa ra rất nhiều.
Ông lập tức ngã xuống, thanh xà đè lên cơ thể ông, nó rất nặng, ông còn đang bị thương ở vùng đầu, trong tay còn đang bảo vệ người con gái mình thương nên ông không thể, cũng không có đủ sức để nâng thanh xà ra.
Trong tình cảnh này, ông biết hai vợ chồng ông sẽ không thoát khỏi đại nạn, nên ông quyết tâm phải bảo vệ vợ của mình, ông ôm chặt cơ thể của bà ở trong lòng, dùng thân thể to lớn của mình mà phủ lấy thân thể nhỏ bé của vợ, chịu đựng nỗi đau rát mà lửa đang ăn mòn da thịt ông.
Cô ở bên ngoài chờ bóng dáng của ba mẹ, rất lâu, rất rất lâu nhưng sao nhìn mãi mà không thấy hai người họ ra, vì nghe lời ba nên cô cố nhịn không được khóc.
Mãi sau căn nhà gần như bị thiêu rụi, xe cứu hỏa mới đến dập tắt đám cháy.
Lúc đám cháy tắt, cũng là lúc trời đã sáng, công tác tìm kiếm bắt đầu vào cuộc, và thật đau lòng, họ tìm thấy hai bộ xương đã bị vỡ vụn do thanh xà bằng gỗ lớn giờ chỉ còn là một cục than to đè lên mà vỡ.
Bộ xương nằm phía trên vẫn đang ôm chặt, cố bảo vệ cho bộ xương nằm ở phía dưới, nhưng cả hai bộ xương vẫn bị vỡ do sức nặng của thanh xà.
Cô lúc này nhìn thấy đã bật khóc ngày một lớn hơn, miệng vẫn luôn miệng gọi ba mẹ khiến những người có mặt ở đó không kìm được đau lòng mà rơi nước mắt.
Trở lại với thực tại, nước mắt cô càng ngày càng chảy ra nhiều, miệng vẫn luôn lẩm bẩm:
"Ba...mẹ...đừng đi"
Khiến anh đã lúng túng nay càng lúng túng hơn.
"Không đi, tôi không đi, tôi vẫn luôn ở đây với em." anh nói vội và ôm cô chặt hơn để trấn tĩnh cô.
Sau lời nói đó của anh, cô ngừng khóc dần dần, cơ thể cũng ngừng run rẩy, vòng tay ôm anh đã thả lỏng ra được hơn một chút, cơn ác mộng trong đầu cô dần dần biến mất.
Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt cuối cùng còn đọng lại trên giương mặt cô, bàn tay to lớn liên tục xoa lưng cô.
Cô vẫn tiếp tục mê man ngủ trong sự ấm áp từ vòng tay rộng lớn của anh. Còn anh thì thật lòng rất muốn biết rốt cuộc là cô đã gặp phải chuyện gì mà khiến cô sợ hãi đến vậy, ngay cả lúc ngủ mơ thấy ác mộng cũng không thể thoát ra.
Anh không hiểu chuyện gì, vì sao mà cô khóc anh cũng không biết. Anh lúng túng không biết làm sao để vỗ về cô gái nhỏ có nhiều tổn thương này, anh nhanh tay gạt đi nước mắt trên mặt cô, ôm cô chặt hơn một chút, vỗ vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ bé vẫn đang run run kia an ủi cô.
Cô dần dần cảm nhận được hơi ấm mà rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được, nó ấm áp vô cùng, và có cả cảm giác an toàn, an tâm, gần gũi dành cho cô.
Hơi ấm này rất giống hơi ấm của ba cô, cô bất giác ôm anh thật chặt, miệng bắt đầu nói mớ:
"Ba...ba ở lại...với...với con, con...gái của ba...rất...rất sợ."
Câu nói hòa cùng tiếng nấc mà trở nên ngắt quãng, run rẩy đến đáng thương, cô vẫn đang tiếp tục khóc trong cơn mê man, cơn ác mộng năm đó lại hiện về khiến cô càng thêm sợ hãi.
"Ba...mẹ...đừng bỏ Tiểu Kiều lại một mình...ba...mẹ." cô vẫn tiếp tục nói mớ.
Giọng cô nghẹn lại vì nước mắt và những tiếng nức nở, sao lần này cô vẫn còn đang mắc kẹt lại trong cơn ác mộng, những cảnh tượng đau lòng năm đó lại diễn ra trước mắt của cô.
Cô nhìn thấy lúc này cô vẫn đang là một cô bé nhỏ bốn tuổi, căn nhà của gia đình cô đột nhiên cháy lớn giữa đêm không rõ lý do, ánh lửa sáng dần, sáng dần, khói bụi và ánh lửa đỏ sáng rực ngập cả một bầu trời cứ càng ngày càng lớn hơn.
Ba mẹ cô cố gắng đưa cô ra khỏi đám cháy, nhưng đột nhiên mẹ cô bị mắc kẹt lại, bà nói với ba cô rằng:
"Đưa Tiểu Kiều ra ngoài trước, em sẽ theo sau hai người."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba cô vẫn đứng đó cố gắng giúp mẹ cô, mẹ cô thấy vậy hét lớn:
"ĐI ĐI."
"Chờ anh, anh đưa con ra ngoài sẽ quay lại ngay." ba cô nói vội với mẹ cô và bế cô trên tay chạy nhanh ra khỏi nhà.
Mẹ cô nhìn theo bóng lưng ba cô, ánh mắt bà đẫm lệ mà nhìn giương mặt ướt nhòa của con gái đang quay lại nhìn mình, có lẽ giây phút này, bà biết bà sẽ không còn nhiều thời gian bên con gái của mình nữa, nước mắt bà rơi xuống trên giương mặt đang nóng rát vì sức nóng của lửa phả lên.
Ba cô rất nhanh đã đưa cô ra bên ngoài và dặn dò cô vài điều:
"Tiểu Kiều của ba ngoan, ở đây chờ ba đón mẹ ra nha, không được khóc, phải là một cô bé ngoan đó biết chưa." cô vội gật đầu, ba cô cười đôn hậu xoa đầu cô rồi bước nhanh về phía biển lửa, nơi mẹ cô đang mắc kẹt ở trong.
Ba cô rất nhanh đã đi vào bên trong, mẹ cô lúc này vì ngạt khí mà đã ngất đi nằm trên sàn nhà nóng rát.
Ba cô thấy vậy, ông vội vàng bế bà lên bước nhanh ra khỏi căn nhà, nhưng đi gần đến cánh cửa, một thanh xà to lớn bằng gỗ lim rơi vào trúng người ông, đập mạnh vào phần đầu của ông làm cho máu túa ra rất nhiều.
Ông lập tức ngã xuống, thanh xà đè lên cơ thể ông, nó rất nặng, ông còn đang bị thương ở vùng đầu, trong tay còn đang bảo vệ người con gái mình thương nên ông không thể, cũng không có đủ sức để nâng thanh xà ra.
Trong tình cảnh này, ông biết hai vợ chồng ông sẽ không thoát khỏi đại nạn, nên ông quyết tâm phải bảo vệ vợ của mình, ông ôm chặt cơ thể của bà ở trong lòng, dùng thân thể to lớn của mình mà phủ lấy thân thể nhỏ bé của vợ, chịu đựng nỗi đau rát mà lửa đang ăn mòn da thịt ông.
Cô ở bên ngoài chờ bóng dáng của ba mẹ, rất lâu, rất rất lâu nhưng sao nhìn mãi mà không thấy hai người họ ra, vì nghe lời ba nên cô cố nhịn không được khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi sau căn nhà gần như bị thiêu rụi, xe cứu hỏa mới đến dập tắt đám cháy.
Lúc đám cháy tắt, cũng là lúc trời đã sáng, công tác tìm kiếm bắt đầu vào cuộc, và thật đau lòng, họ tìm thấy hai bộ xương đã bị vỡ vụn do thanh xà bằng gỗ lớn giờ chỉ còn là một cục than to đè lên mà vỡ.
Bộ xương nằm phía trên vẫn đang ôm chặt, cố bảo vệ cho bộ xương nằm ở phía dưới, nhưng cả hai bộ xương vẫn bị vỡ do sức nặng của thanh xà.
Cô lúc này nhìn thấy đã bật khóc ngày một lớn hơn, miệng vẫn luôn miệng gọi ba mẹ khiến những người có mặt ở đó không kìm được đau lòng mà rơi nước mắt.
Trở lại với thực tại, nước mắt cô càng ngày càng chảy ra nhiều, miệng vẫn luôn lẩm bẩm:
"Ba...mẹ...đừng đi"
Khiến anh đã lúng túng nay càng lúng túng hơn.
"Không đi, tôi không đi, tôi vẫn luôn ở đây với em." anh nói vội và ôm cô chặt hơn để trấn tĩnh cô.
Sau lời nói đó của anh, cô ngừng khóc dần dần, cơ thể cũng ngừng run rẩy, vòng tay ôm anh đã thả lỏng ra được hơn một chút, cơn ác mộng trong đầu cô dần dần biến mất.
Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt cuối cùng còn đọng lại trên giương mặt cô, bàn tay to lớn liên tục xoa lưng cô.
Cô vẫn tiếp tục mê man ngủ trong sự ấm áp từ vòng tay rộng lớn của anh. Còn anh thì thật lòng rất muốn biết rốt cuộc là cô đã gặp phải chuyện gì mà khiến cô sợ hãi đến vậy, ngay cả lúc ngủ mơ thấy ác mộng cũng không thể thoát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro