Chương 32
Nhiên Dư
2024-11-22 14:36:46
Công việc lần này, thực ra giai đoạn đầu diễn ra không mấy thuận lợi.
Sau khi phương án bị bên A bác bỏ, bọn họ lại muốn nhanh chóng có một phương án khác bổ sung.
Sau đó cũng có mấy phương án đưa ra, cuối cùng mới thống nhất được một phương án, nhóm của Tần Tranh cũng bắt đầu lao vào cuồng quay bận rộn.
Tuy rằng ở chung tầng phòng làm việc, nhưng Tần Tranh dường như không có cơ hội nhìn thấy Việt Triêu Tịch.
Anh không phải đi công tác thì cũng đang mở họp.
Phòng họp cuối dãy lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, đây là biểu thị cho việc IS chuẩn bị có động thái mới, mà anh cũng bắt đầu bay đi bay về liên tục.
Khuy măng sét vẫn đặt trên tủ đầu giường, cũng không đợi được lần sau như lời anh nói.
Nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không chủ động hỏi anh, lần sau là tới bao giờ.
Thật ra, cô cũng không nhất định phải biết được lần sau là khi nào.
Thời tiết thay đổi, tháng Ba gió lạnh thổi qua toàn bộ thành phố, cô định gửi một tin nhắn bảo anh chú ý thời tiết, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, lại cảm thấy bản thân làm việc dư thừa.
Đêm xuống, cô cầm khuy măng sét trong tay, nhẹ nhàng nâng niu, đột nhiên nhớ tới bánh răng trên chiếc măng sét là mô phỏng bên trong đồng hồ.
Ba bánh răng tương ứng với kim giờ, kim phút, kim giây.
Mỗi một lần xoay tròn là đại biểu cho việc thời gian trôi đi, cùng với sự chờ mong trong nội tâm của cô.
Người nào đó cũng thỉnh thoảng lướt nhìn điện thoại tới thất thần, gần đây thời gian anh ở Giang Thành rất ngắn.
Thậm chí có một lần, tin nhắn đã soạn xong rồi nhưng cuối cùng anh vẫn không gửi đi.
Bởi vì anh biết cô cũng đang rất bận, lúc đi ngang văn phòng làm việc của cô, anh nhìn thấy quầng thâm ở dưới mí mắt cô.
Anh nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, khi anh đứng dậy, cô đang trong ở trong bóng tối vươn tay mở chốt đèn đầu giường.
Vì thế, ngón tay anh di chuyển xóa bỏ tin nhắn đã soạn xong.
Việt Triêu Tịch nhìn qua tiến độ công việc của Tần Tranh, anh biết vào cuối tuần này nhóm của cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ được phân công, thứ Bảy và Chủ Nhật không cần phải tăng ca.
Anh cố tình điều chỉnh lại lịch trình, hôm thứ Sáu lúc chuẩn bị tan tầm, anh gấp gáp trở về mở cuộc họp vào lúc chạng vạng tối.
Xe nhanh chóng tiến vào bãi đỗ xe, anh liếc mắt nhìn thấy một chiếc xe có chút quen thuộc đang đi ra.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, vừa hay thấy Tần Tranh đang ngồi trong xe ở vị trí ghế phụ lái, góc nghiêng người ngồi bên cạnh cô, anh cũng vô cùng quen thuộc.
Anh không nhịn được gửi tin nhắn cho cô: [Đêm nay em có tiện không?]
Một lúc lâu sau, tin nhắn của cô mới gửi qua: [Xin lỗi, đêm nay không được.]
Một dòng tin nhắn này làm cho trái tim anh đột nhiên trùng xuống.
“Sao vậy?”
Lạc Nhất Minh ngồi đối diện Tần Tranh, nhìn thấy cô đang cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại.
“À, không có gì.” Tần Tranh ngẩng đầu lên, đặt điện thoại sang một bên bàn.
Cô sở dĩ từ chối Việt Triêu Tịch hoàn toàn là do hôm nay đang tới kỳ sinh lý.
Tuy rằng cô rất muốn nhìn thấy anh, cho dù không làm gì cũng được.
Nhưng nhìn lại mối quan hệ trước mắt của hai người, cô không chắc rằng anh sẽ có suy nghĩ giống như cô.
Nhiệm vụ được phân công đã hoàn thành, cô và Lạc Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, hai người cùng đi nếm thử một nhà hàng Vân Nam mới mở.
Trước đây Lạc Nhất Minh đều làm việc ở Vân Nam, bởi vậy anh ấy khá là quen thuộc với phong tục địa phương nơi đó.
Mực xào bò khô, khoai sữa hầm, rau muống xào mỡ, thịt nhồi nấm, gà hầm đu đủ, đều là những món ăn đặc sản ở Vân Nam.
Tần Tranh từng nghiên cứu món thịt nhồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết nấm cũng có thể nhồi thịt, cô gắp lên, ánh mắt tò mò xem xét.
Mũ nấm màu vàng tươi được bao phủ bởi nước sốt đặc, một miếng thịt nguội màu đỏ đặt trên cùng.
Nhìn thấy ánh mắt hứng thú của cô, Lạc Nhất Minh lên tiếng: “Tháng tới mới là mùa nấm rừng, là đợt đầu tiên của nấm xanh, người ta hay gọi là nấm đầu thủy.”
Tần Tranh cắn một miếng, thịt băm được nhét đầy bên trong nấm, khi nấu chín vị nấm thấm vào bên trong, ngọt và thơm.
Cô biết nguyên liệu nấu ăn này được vận chuyển từ đường hàng không tới, những món cô ăn đều được bảo quản tươi mới.
Cô ngẫm nghĩ: “Có lẽ dùng nấm khẩu Bắc cũng có thể làm ra được món ăn tương tự thế này, giống như nấm nhồi phô mai trong món ăn phương Tây.”
Lạc Nhất Minh ngẩng đầu lên, cô vừa hay cúi đầu xuống, nâng chén canh lên.
Gà hầm đu đủ.
Đu đủ cũng là một loại trái cây đặc sản ở Vân Nam, mùi quả thơm nồng. Mùi vị của nó có chút chua, nhưng đã được thịt gà tươi ngon cân bằng lại.
Canh gà được hầm kỹ nên không hề có cảm giác dầu mỡ, ngược lại còn có mùi thanh ngọt ngon miệng.
Cô uống một ngụm, có mấy sợi tóc hơi rũ xuống bên má, làm nổi bật lên làn da trắng mịn và đôi môi đỏ mọng, cả người cô toát lên vẻ điềm tĩnh thanh nhã.
Lạc Nhất Minh cười nói: “Tần Tranh, sao em không yêu đương đi?”
“Hả?”
“Nếu không em nấu ăn ra há chẳng phải không có ai ăn cùng sao?”
Anh ấy biết Tần Tranh thỉnh thoảng có mang theo cơm trưa tự nấu, có đôi khi cô cũng sẽ làm một ít đồ ăn để mọi người ăn cùng.
Tần Tranh nở nụ cười nhàn nhạt, đầu ngón tay lướt qua chiếc điện thoại bên cạnh: “Có nuối tiếc cũng là một phần bình thường của cuộc sống.”
Ví dụ như, mối quan hệ giữa cô và Việt Triêu Tịch.
Nhưng cô không biết, cô thật sự có thể quen với cảm giác nuối tiếc này sao?
Lúc quay về, nơi Lạc Nhất Minh ở thấp hơn Tần Tranh hai tầng, anh ấy ra khỏi thang máy trước cô.
Tần Tranh đi ra khỏi thang máy, lại lần nữa liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, trên màn hình không có bất kỳ tin nhắn mới nào.
Đến khi cô ngẩng đầu lên, bước chân hơi dừng lại.
Trong bóng tối trước mặt, người mà cô đã từ chối trước đó đang đứng ngoài cửa phòng cô.
Tim cô không khỏi đập loạn xạ, đi tới cạnh cửa tra chìa khóa vào, định xoay người nói chuyện với anh, nhưng lại bị anh giành lên tiếng trước.
“Tôi tới tìm đồ rớt ở đây.”
Sau khi phương án bị bên A bác bỏ, bọn họ lại muốn nhanh chóng có một phương án khác bổ sung.
Sau đó cũng có mấy phương án đưa ra, cuối cùng mới thống nhất được một phương án, nhóm của Tần Tranh cũng bắt đầu lao vào cuồng quay bận rộn.
Tuy rằng ở chung tầng phòng làm việc, nhưng Tần Tranh dường như không có cơ hội nhìn thấy Việt Triêu Tịch.
Anh không phải đi công tác thì cũng đang mở họp.
Phòng họp cuối dãy lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, đây là biểu thị cho việc IS chuẩn bị có động thái mới, mà anh cũng bắt đầu bay đi bay về liên tục.
Khuy măng sét vẫn đặt trên tủ đầu giường, cũng không đợi được lần sau như lời anh nói.
Nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không chủ động hỏi anh, lần sau là tới bao giờ.
Thật ra, cô cũng không nhất định phải biết được lần sau là khi nào.
Thời tiết thay đổi, tháng Ba gió lạnh thổi qua toàn bộ thành phố, cô định gửi một tin nhắn bảo anh chú ý thời tiết, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, lại cảm thấy bản thân làm việc dư thừa.
Đêm xuống, cô cầm khuy măng sét trong tay, nhẹ nhàng nâng niu, đột nhiên nhớ tới bánh răng trên chiếc măng sét là mô phỏng bên trong đồng hồ.
Ba bánh răng tương ứng với kim giờ, kim phút, kim giây.
Mỗi một lần xoay tròn là đại biểu cho việc thời gian trôi đi, cùng với sự chờ mong trong nội tâm của cô.
Người nào đó cũng thỉnh thoảng lướt nhìn điện thoại tới thất thần, gần đây thời gian anh ở Giang Thành rất ngắn.
Thậm chí có một lần, tin nhắn đã soạn xong rồi nhưng cuối cùng anh vẫn không gửi đi.
Bởi vì anh biết cô cũng đang rất bận, lúc đi ngang văn phòng làm việc của cô, anh nhìn thấy quầng thâm ở dưới mí mắt cô.
Anh nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, khi anh đứng dậy, cô đang trong ở trong bóng tối vươn tay mở chốt đèn đầu giường.
Vì thế, ngón tay anh di chuyển xóa bỏ tin nhắn đã soạn xong.
Việt Triêu Tịch nhìn qua tiến độ công việc của Tần Tranh, anh biết vào cuối tuần này nhóm của cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ được phân công, thứ Bảy và Chủ Nhật không cần phải tăng ca.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cố tình điều chỉnh lại lịch trình, hôm thứ Sáu lúc chuẩn bị tan tầm, anh gấp gáp trở về mở cuộc họp vào lúc chạng vạng tối.
Xe nhanh chóng tiến vào bãi đỗ xe, anh liếc mắt nhìn thấy một chiếc xe có chút quen thuộc đang đi ra.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, vừa hay thấy Tần Tranh đang ngồi trong xe ở vị trí ghế phụ lái, góc nghiêng người ngồi bên cạnh cô, anh cũng vô cùng quen thuộc.
Anh không nhịn được gửi tin nhắn cho cô: [Đêm nay em có tiện không?]
Một lúc lâu sau, tin nhắn của cô mới gửi qua: [Xin lỗi, đêm nay không được.]
Một dòng tin nhắn này làm cho trái tim anh đột nhiên trùng xuống.
“Sao vậy?”
Lạc Nhất Minh ngồi đối diện Tần Tranh, nhìn thấy cô đang cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại.
“À, không có gì.” Tần Tranh ngẩng đầu lên, đặt điện thoại sang một bên bàn.
Cô sở dĩ từ chối Việt Triêu Tịch hoàn toàn là do hôm nay đang tới kỳ sinh lý.
Tuy rằng cô rất muốn nhìn thấy anh, cho dù không làm gì cũng được.
Nhưng nhìn lại mối quan hệ trước mắt của hai người, cô không chắc rằng anh sẽ có suy nghĩ giống như cô.
Nhiệm vụ được phân công đã hoàn thành, cô và Lạc Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, hai người cùng đi nếm thử một nhà hàng Vân Nam mới mở.
Trước đây Lạc Nhất Minh đều làm việc ở Vân Nam, bởi vậy anh ấy khá là quen thuộc với phong tục địa phương nơi đó.
Mực xào bò khô, khoai sữa hầm, rau muống xào mỡ, thịt nhồi nấm, gà hầm đu đủ, đều là những món ăn đặc sản ở Vân Nam.
Tần Tranh từng nghiên cứu món thịt nhồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết nấm cũng có thể nhồi thịt, cô gắp lên, ánh mắt tò mò xem xét.
Mũ nấm màu vàng tươi được bao phủ bởi nước sốt đặc, một miếng thịt nguội màu đỏ đặt trên cùng.
Nhìn thấy ánh mắt hứng thú của cô, Lạc Nhất Minh lên tiếng: “Tháng tới mới là mùa nấm rừng, là đợt đầu tiên của nấm xanh, người ta hay gọi là nấm đầu thủy.”
Tần Tranh cắn một miếng, thịt băm được nhét đầy bên trong nấm, khi nấu chín vị nấm thấm vào bên trong, ngọt và thơm.
Cô biết nguyên liệu nấu ăn này được vận chuyển từ đường hàng không tới, những món cô ăn đều được bảo quản tươi mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngẫm nghĩ: “Có lẽ dùng nấm khẩu Bắc cũng có thể làm ra được món ăn tương tự thế này, giống như nấm nhồi phô mai trong món ăn phương Tây.”
Lạc Nhất Minh ngẩng đầu lên, cô vừa hay cúi đầu xuống, nâng chén canh lên.
Gà hầm đu đủ.
Đu đủ cũng là một loại trái cây đặc sản ở Vân Nam, mùi quả thơm nồng. Mùi vị của nó có chút chua, nhưng đã được thịt gà tươi ngon cân bằng lại.
Canh gà được hầm kỹ nên không hề có cảm giác dầu mỡ, ngược lại còn có mùi thanh ngọt ngon miệng.
Cô uống một ngụm, có mấy sợi tóc hơi rũ xuống bên má, làm nổi bật lên làn da trắng mịn và đôi môi đỏ mọng, cả người cô toát lên vẻ điềm tĩnh thanh nhã.
Lạc Nhất Minh cười nói: “Tần Tranh, sao em không yêu đương đi?”
“Hả?”
“Nếu không em nấu ăn ra há chẳng phải không có ai ăn cùng sao?”
Anh ấy biết Tần Tranh thỉnh thoảng có mang theo cơm trưa tự nấu, có đôi khi cô cũng sẽ làm một ít đồ ăn để mọi người ăn cùng.
Tần Tranh nở nụ cười nhàn nhạt, đầu ngón tay lướt qua chiếc điện thoại bên cạnh: “Có nuối tiếc cũng là một phần bình thường của cuộc sống.”
Ví dụ như, mối quan hệ giữa cô và Việt Triêu Tịch.
Nhưng cô không biết, cô thật sự có thể quen với cảm giác nuối tiếc này sao?
Lúc quay về, nơi Lạc Nhất Minh ở thấp hơn Tần Tranh hai tầng, anh ấy ra khỏi thang máy trước cô.
Tần Tranh đi ra khỏi thang máy, lại lần nữa liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, trên màn hình không có bất kỳ tin nhắn mới nào.
Đến khi cô ngẩng đầu lên, bước chân hơi dừng lại.
Trong bóng tối trước mặt, người mà cô đã từ chối trước đó đang đứng ngoài cửa phòng cô.
Tim cô không khỏi đập loạn xạ, đi tới cạnh cửa tra chìa khóa vào, định xoay người nói chuyện với anh, nhưng lại bị anh giành lên tiếng trước.
“Tôi tới tìm đồ rớt ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro