Chương 33
Nhiên Dư
2024-11-22 14:36:46
Hành lang yên tĩnh, Việt Triêu Tịch đứng ở trước cửa phòng cô, dáng người cao thẳng.
Cô từng bước từng bước đi đến, đèn cảm ứng đột nhiên sáng lên, cô nhìn thấy rõ gương mặt anh.
Trong mắt anh dường như hiện lên sự mệt mỏi, nhưng khi ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cô, chút mệt mỏi đó đột nhiên không còn thấy đâu nữa.
Tần Tranh dường như cảm nhận được, ánh mắt anh nhìn về phía sau lưng cô rồi bỗng chốc sáng lên.
Chờ tới khi cô tới gần anh, bóng đen bao trùm lấy cô, cô lập tức cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, trái tim đập càng lúc nhanh hơn.
Đầu ngón tay cô vừa mới chạm vào chìa khóa, định xoay người nói câu gì đó.
“Tôi tới tìm đồ rớt ở đây.”
Giọng nói của Việt Triêu Tịch quẩn quanh bên tai cô, như là khúc nhạc trữ tình phát ra từ đàn violin, cao lên rồi hạ xuống.
Tần Tranh gật đầu, cô nghĩ bụng, ý anh là chiếc khuy măng sét kia sao?
Sự bất an trong lòng dường như được xoa dịu, anh chỉ tới tìm chiếc khuy măng sét thôi, không phải là tới làm chuyện khác.
Nhưng chẳng mấy chốc cô lại nôn nóng, anh chỉ tới tìm chiếc khuy măng sét kia, không phải tới tìm cô.
Mãi cho tới khi đi vào, cô nhanh chóng tìm được chiếc khuy măng sét kia, chần chờ một chút, sau đó đặt nó vào lòng bàn tay anh.
Ánh mắt cô đảo tới cổ tay áo của anh, nhìn nốt ruồi nho nhỏ màu nâu nhạt đó.
Cô dường như nhớ tới, lần đầu tiên anh tới đây cô đã hôn qua nơi đó.
Cô vẫn luôn cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt của người đàn ông trước mặt mình.
Mãi cho tới khi anh cúi người xuống, nâng gáy cô lên, để gương mặt cô đối diện với mặt anh.
Cô nhìn thấy gương mặt anh ngày càng gần, cuối cùng trong tầm mắt cô chỉ còn hàng lông mi dày đậm của anh, từ từ rũ xuống.
Khóe miệng bị anh nhẹ nhàng liếm mút, cô nhịn không được rên khẽ.
Đôi môi ấm áp nhanh chóng phủ, mang theo hơi thở ẩm ướt.
Hô hấp của cô bỗng chốc dồn dập, cô vừa định lên tiếng thì đã bị đầu lưỡi của anh len vào. Chiếc lưỡi linh hoạt liếm hàm trên của cô, sau đó quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Lúc này đang là thời kỳ nhạy cảm, bị anh hôn như thế vòng eo của cô lại trở nên mềm nhũn, chỉ có thể bám lấy cổ anh.
Anh câu lấy đầu lưỡi cô, dịu dàng liếm mút, lại chậm rãi tăng thêm sức mạnh, làm cho đầu lưỡi cô tê dại.
Cô cảm nhận được cơ thể mình càng lúc càng phản ứng mãnh liệt, nhưng mà cố tình thời điểm lại không thích hợp.
“Ưm…Đừng…” Cô giơ tay lên định thử nới rộng khoảng cách giữa hai người, nhẹ giọng nói: “Tôi, cái đó tới…Cho nên không được…”
Người đàn ông trước mặt hơi cứng người lại, gần như đã nghĩ ra tại sao tối nay cô từ chối anh.
Khóe miệng anh cong lên, ý cười càng ngày càng sâu.
“Vậy không làm.” Anh bế cô lên, tay đặt lên bụng dưới của cô, dùng nhiệt độ lòng bàn tay làm ấm bụng cô: “Sẽ thấy khó chịu sao?”
Lúc này, Tần Tranh mới dám nhìn vào đôi mắt anh, tối tăm như là ngọc đen thượng hạng, ánh sáng phát ra cũng không có bất kỳ tạp chất gì.
Cô khẽ lắc đầu, duỗi tay sờ nốt ruồi ở cổ tay anh, vừa mỏng vừa nhỏ.
Xuống chút nữa là ngón tay thon dài sạch sẽ của anh.
Ánh mắt cô vừa nhìn tới đã bị bàn tay của anh bao trùm, mười ngón tay trực tiếp đan vào nhau.
“Thật ra, tôi muốn dẫn em đi tới nơi này.”
Tần Tranh nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ, cô hỏi anh: “Tới khuya mới trở về sao?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô: “Ngày mai được nghỉ đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thời gian đêm nay và ngày mai của em dành cho tôi đi.” Anh nghiêm túc nhìn về phía cô: “Được không?”
Tần Tranh bị ánh mắt chân thành của anh làm cho tim đập nhanh như nổi trống, cô gật đầu.
Việt Triêu Tịch tự mình lái xe tới, thời điểm này cơ bản không bị kẹt xe.
Anh càng chạy càng xa, dần dần rời xa nội thành, đi tới vùng ngoại ô.
Tần Tranh biết, nơi này là một khu biệt thự, mặt chính hướng về hồ Kính, phía sau có núi có nước, là phong thủy bảo địa mà người ta hay nói.
Xe chạy mấy vòng trên sườn đồi rồi dừng lại trước một căn nhà ở lưng chừng núi.
Qua cửa kính xe, Tần Tranh nhìn thấy đây là một ngôi biệt thự nhỏ 3 tầng, ngói đỏ tường vàng, lộ ra những tảng đá lớn màu xám đỏ lốm đốm, phong cách Tuscan cổ điển.
Dĩ nhiên đây là một trong những nơi ở của Việt Triêu Tịch.
Lúc xuống xe, cô có hơi do dự, lại bị anh thẳng thừng nắm tay kéo ra ngoài.
“Không có người khác.” Dường như anh đã nhìn thấu sự bất an của cô.
Lối vào vừa rộng vừa dài, anh cố tình không bật đèn lên, nắm lấy tay cô kéo vào phòng khách.
Bên trong là một mảnh u ám, đôi mắt cô từ từ thích ứng với bóng tối.
Phòng khách rất rộng, trước mặt là cửa sổ sát mặt đất, bên ngoài là khoảng sân thắp đèn đêm.
Nhìn về phía trước, men dọc theo ngọn núi đi xuống, phía xa xa là hồ Kính dưới ánh trăng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Anh nắm tay cô yên lặng đi về phía trước, đợi đến khi vòng qua ô cửa sổ sát đất, bên ngoài là một ban công rộng rãi trồng đầy hoa hồng.
Phía trên ban công là các vật thể cao và dài hướng về phía bầu trời.
Đôi mắt Tần Tranh đột nhiên sáng lên, như thể hình ảnh phản chiếu của hồ Kính ở ngay trong tầm mắt cô.
Cái này, cô rất quen thuộc.
Là kính thiên văn.
Hơn nữa, nó giống như cái cô đang có.
Ở phía sau kính thiên văn là một chiếc ghế sofa màu xanh đậm ba chỗ ngồi.
Cô vừa mới đi qua, điều chỉnh lại kính viễn vọng, anh đã ngồi trên ghế sofa.
Anh duỗi tay ôm cô vào lòng: “Từ đây có thể thấy rõ mặt trăng không?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, trái tim như chứa đầy nước hồ, gợn sóng theo làn gió, khẽ dập dờn lay động, giống hệt như tình cảm dâng đầy sắp tràn cả ra ngoài.
Hôm nay vừa hay là mùng 9 âm lịch, trăng thượng huyền.
Cô từng bước từng bước đi đến, đèn cảm ứng đột nhiên sáng lên, cô nhìn thấy rõ gương mặt anh.
Trong mắt anh dường như hiện lên sự mệt mỏi, nhưng khi ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cô, chút mệt mỏi đó đột nhiên không còn thấy đâu nữa.
Tần Tranh dường như cảm nhận được, ánh mắt anh nhìn về phía sau lưng cô rồi bỗng chốc sáng lên.
Chờ tới khi cô tới gần anh, bóng đen bao trùm lấy cô, cô lập tức cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, trái tim đập càng lúc nhanh hơn.
Đầu ngón tay cô vừa mới chạm vào chìa khóa, định xoay người nói câu gì đó.
“Tôi tới tìm đồ rớt ở đây.”
Giọng nói của Việt Triêu Tịch quẩn quanh bên tai cô, như là khúc nhạc trữ tình phát ra từ đàn violin, cao lên rồi hạ xuống.
Tần Tranh gật đầu, cô nghĩ bụng, ý anh là chiếc khuy măng sét kia sao?
Sự bất an trong lòng dường như được xoa dịu, anh chỉ tới tìm chiếc khuy măng sét thôi, không phải là tới làm chuyện khác.
Nhưng chẳng mấy chốc cô lại nôn nóng, anh chỉ tới tìm chiếc khuy măng sét kia, không phải tới tìm cô.
Mãi cho tới khi đi vào, cô nhanh chóng tìm được chiếc khuy măng sét kia, chần chờ một chút, sau đó đặt nó vào lòng bàn tay anh.
Ánh mắt cô đảo tới cổ tay áo của anh, nhìn nốt ruồi nho nhỏ màu nâu nhạt đó.
Cô dường như nhớ tới, lần đầu tiên anh tới đây cô đã hôn qua nơi đó.
Cô vẫn luôn cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt của người đàn ông trước mặt mình.
Mãi cho tới khi anh cúi người xuống, nâng gáy cô lên, để gương mặt cô đối diện với mặt anh.
Cô nhìn thấy gương mặt anh ngày càng gần, cuối cùng trong tầm mắt cô chỉ còn hàng lông mi dày đậm của anh, từ từ rũ xuống.
Khóe miệng bị anh nhẹ nhàng liếm mút, cô nhịn không được rên khẽ.
Đôi môi ấm áp nhanh chóng phủ, mang theo hơi thở ẩm ướt.
Hô hấp của cô bỗng chốc dồn dập, cô vừa định lên tiếng thì đã bị đầu lưỡi của anh len vào. Chiếc lưỡi linh hoạt liếm hàm trên của cô, sau đó quấn lấy đầu lưỡi của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này đang là thời kỳ nhạy cảm, bị anh hôn như thế vòng eo của cô lại trở nên mềm nhũn, chỉ có thể bám lấy cổ anh.
Anh câu lấy đầu lưỡi cô, dịu dàng liếm mút, lại chậm rãi tăng thêm sức mạnh, làm cho đầu lưỡi cô tê dại.
Cô cảm nhận được cơ thể mình càng lúc càng phản ứng mãnh liệt, nhưng mà cố tình thời điểm lại không thích hợp.
“Ưm…Đừng…” Cô giơ tay lên định thử nới rộng khoảng cách giữa hai người, nhẹ giọng nói: “Tôi, cái đó tới…Cho nên không được…”
Người đàn ông trước mặt hơi cứng người lại, gần như đã nghĩ ra tại sao tối nay cô từ chối anh.
Khóe miệng anh cong lên, ý cười càng ngày càng sâu.
“Vậy không làm.” Anh bế cô lên, tay đặt lên bụng dưới của cô, dùng nhiệt độ lòng bàn tay làm ấm bụng cô: “Sẽ thấy khó chịu sao?”
Lúc này, Tần Tranh mới dám nhìn vào đôi mắt anh, tối tăm như là ngọc đen thượng hạng, ánh sáng phát ra cũng không có bất kỳ tạp chất gì.
Cô khẽ lắc đầu, duỗi tay sờ nốt ruồi ở cổ tay anh, vừa mỏng vừa nhỏ.
Xuống chút nữa là ngón tay thon dài sạch sẽ của anh.
Ánh mắt cô vừa nhìn tới đã bị bàn tay của anh bao trùm, mười ngón tay trực tiếp đan vào nhau.
“Thật ra, tôi muốn dẫn em đi tới nơi này.”
Tần Tranh nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ, cô hỏi anh: “Tới khuya mới trở về sao?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô: “Ngày mai được nghỉ đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thời gian đêm nay và ngày mai của em dành cho tôi đi.” Anh nghiêm túc nhìn về phía cô: “Được không?”
Tần Tranh bị ánh mắt chân thành của anh làm cho tim đập nhanh như nổi trống, cô gật đầu.
Việt Triêu Tịch tự mình lái xe tới, thời điểm này cơ bản không bị kẹt xe.
Anh càng chạy càng xa, dần dần rời xa nội thành, đi tới vùng ngoại ô.
Tần Tranh biết, nơi này là một khu biệt thự, mặt chính hướng về hồ Kính, phía sau có núi có nước, là phong thủy bảo địa mà người ta hay nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe chạy mấy vòng trên sườn đồi rồi dừng lại trước một căn nhà ở lưng chừng núi.
Qua cửa kính xe, Tần Tranh nhìn thấy đây là một ngôi biệt thự nhỏ 3 tầng, ngói đỏ tường vàng, lộ ra những tảng đá lớn màu xám đỏ lốm đốm, phong cách Tuscan cổ điển.
Dĩ nhiên đây là một trong những nơi ở của Việt Triêu Tịch.
Lúc xuống xe, cô có hơi do dự, lại bị anh thẳng thừng nắm tay kéo ra ngoài.
“Không có người khác.” Dường như anh đã nhìn thấu sự bất an của cô.
Lối vào vừa rộng vừa dài, anh cố tình không bật đèn lên, nắm lấy tay cô kéo vào phòng khách.
Bên trong là một mảnh u ám, đôi mắt cô từ từ thích ứng với bóng tối.
Phòng khách rất rộng, trước mặt là cửa sổ sát mặt đất, bên ngoài là khoảng sân thắp đèn đêm.
Nhìn về phía trước, men dọc theo ngọn núi đi xuống, phía xa xa là hồ Kính dưới ánh trăng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Anh nắm tay cô yên lặng đi về phía trước, đợi đến khi vòng qua ô cửa sổ sát đất, bên ngoài là một ban công rộng rãi trồng đầy hoa hồng.
Phía trên ban công là các vật thể cao và dài hướng về phía bầu trời.
Đôi mắt Tần Tranh đột nhiên sáng lên, như thể hình ảnh phản chiếu của hồ Kính ở ngay trong tầm mắt cô.
Cái này, cô rất quen thuộc.
Là kính thiên văn.
Hơn nữa, nó giống như cái cô đang có.
Ở phía sau kính thiên văn là một chiếc ghế sofa màu xanh đậm ba chỗ ngồi.
Cô vừa mới đi qua, điều chỉnh lại kính viễn vọng, anh đã ngồi trên ghế sofa.
Anh duỗi tay ôm cô vào lòng: “Từ đây có thể thấy rõ mặt trăng không?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, trái tim như chứa đầy nước hồ, gợn sóng theo làn gió, khẽ dập dờn lay động, giống hệt như tình cảm dâng đầy sắp tràn cả ra ngoài.
Hôm nay vừa hay là mùng 9 âm lịch, trăng thượng huyền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro