Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Chương 17
2024-11-08 19:00:34
Cha mẹ cô hiện có một vườn cây ăn quả rộng hơn trăm mẫu.
Tuy không quá giàu có nhưng gia đình đủ đầy, thậm chí còn xây được một căn nhà nhỏ ở quê và sắm được xe, cũng có ít tiền tiết kiệm.
Phương Vân, tốt nghiệp đại học nông nghiệp chuyên ngành khoa học sinh học và còn có không gian thần kỳ bên mình, nếu không tận dụng lợi thế này để phát triển tại quê nhà thì thật lãng phí.
Cô muốn dùng kiến thức của mình và những tài nguyên trong không gian như linh tuyền, dược liệu để giúp gia đình trở nên giàu có hơn.
Cô cũng mong muốn giúp cha mẹ, anh trai, hai bác – những người luôn yêu thương cô – có sức khỏe tốt, sống lâu trăm tuổi, phúc thọ bền lâu.
Khi hai mẹ con đang trò chuyện vui vẻ, điện thoại của mẹ cô reo lên.
Nhìn vào màn hình, thấy là con trai gọi, bà liền nghe máy:
“Triển Bằng, con đến cổng bệnh viện rồi à? Được, đợi chút nhé, mẹ sẽ ra ngay.”
Mẹ Phương Vân cúp máy, quay sang nói với con gái:
“Anh con đến rồi, chúng ta qua đó thôi. Vân Vân, con nhớ theo sát mẹ nhé!”
Phương Vân đáp:
“Yên tâm, con sẽ theo sát mẹ, không để lạc đâu.”
Dù không thấy con gái, mẹ Phương Vân nghe thấy tiếng trả lời của cô, vẫn thấy có chút lạ lẫm.
Biết con đang ở ngay bên cạnh, nhưng bà có cảm giác như mình đang nói chuyện với không khí.
Rồi bà nhìn thấy xe của Phương Triển Bằng.
Bà mở cửa sau, tự mình ngồi vào, trong lúc vẫn còn thắc mắc không biết con gái đã lên xe chưa thì thấy cửa đóng lại.
Xe dán kính chống nhìn vào, Phương Vân liền tháo lá bùa tàng hình.
Phương Triển Bằng quay lại nhìn ghế sau.
Bất ngờ thấy cô em gái yêu quý của mình xuất hiện, anh giật mình:
“Vân Vân, em… thật sự là Vân Vân sao?”
Nhìn em gái như lột xác, anh không thể tin rằng người vừa xuất viện vẫn còn bị thương nặng mà giờ đã hồi phục hoàn toàn trong vòng vài giờ.
Dù mẹ anh đã kể qua điện thoại rằng sư phụ cô có loại đan dược thần kỳ, anh vẫn thấy điều này quá kỳ diệu.
Mẹ cô liếc anh một cái:
“Sao thế, không phải Vân Vân thì còn là ai nữa? Lái xe đi nào, đừng chắn đường người khác, có gì về nhà rồi nói.”
“Vâng!”
Dù trong lòng có trăm câu hỏi, anh vẫn biết đây không phải lúc hỏi han, và lập tức khởi động xe và lái về nhà.
Trên đường về, Phương Triển Bằng không kiềm được sự tò mò:
“Vân Vân, vừa rồi em lên xe bằng cách nào mà anh không thấy? Sao đột nhiên lại xuất hiện như vậy?”
Phương Vân không giấu giếm:
“Em dán lá bùa tàng hình của sư phụ. Dán lên thì tàng hình, gỡ xuống thì hiện ra.”
Tuy không quá giàu có nhưng gia đình đủ đầy, thậm chí còn xây được một căn nhà nhỏ ở quê và sắm được xe, cũng có ít tiền tiết kiệm.
Phương Vân, tốt nghiệp đại học nông nghiệp chuyên ngành khoa học sinh học và còn có không gian thần kỳ bên mình, nếu không tận dụng lợi thế này để phát triển tại quê nhà thì thật lãng phí.
Cô muốn dùng kiến thức của mình và những tài nguyên trong không gian như linh tuyền, dược liệu để giúp gia đình trở nên giàu có hơn.
Cô cũng mong muốn giúp cha mẹ, anh trai, hai bác – những người luôn yêu thương cô – có sức khỏe tốt, sống lâu trăm tuổi, phúc thọ bền lâu.
Khi hai mẹ con đang trò chuyện vui vẻ, điện thoại của mẹ cô reo lên.
Nhìn vào màn hình, thấy là con trai gọi, bà liền nghe máy:
“Triển Bằng, con đến cổng bệnh viện rồi à? Được, đợi chút nhé, mẹ sẽ ra ngay.”
Mẹ Phương Vân cúp máy, quay sang nói với con gái:
“Anh con đến rồi, chúng ta qua đó thôi. Vân Vân, con nhớ theo sát mẹ nhé!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Vân đáp:
“Yên tâm, con sẽ theo sát mẹ, không để lạc đâu.”
Dù không thấy con gái, mẹ Phương Vân nghe thấy tiếng trả lời của cô, vẫn thấy có chút lạ lẫm.
Biết con đang ở ngay bên cạnh, nhưng bà có cảm giác như mình đang nói chuyện với không khí.
Rồi bà nhìn thấy xe của Phương Triển Bằng.
Bà mở cửa sau, tự mình ngồi vào, trong lúc vẫn còn thắc mắc không biết con gái đã lên xe chưa thì thấy cửa đóng lại.
Xe dán kính chống nhìn vào, Phương Vân liền tháo lá bùa tàng hình.
Phương Triển Bằng quay lại nhìn ghế sau.
Bất ngờ thấy cô em gái yêu quý của mình xuất hiện, anh giật mình:
“Vân Vân, em… thật sự là Vân Vân sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn em gái như lột xác, anh không thể tin rằng người vừa xuất viện vẫn còn bị thương nặng mà giờ đã hồi phục hoàn toàn trong vòng vài giờ.
Dù mẹ anh đã kể qua điện thoại rằng sư phụ cô có loại đan dược thần kỳ, anh vẫn thấy điều này quá kỳ diệu.
Mẹ cô liếc anh một cái:
“Sao thế, không phải Vân Vân thì còn là ai nữa? Lái xe đi nào, đừng chắn đường người khác, có gì về nhà rồi nói.”
“Vâng!”
Dù trong lòng có trăm câu hỏi, anh vẫn biết đây không phải lúc hỏi han, và lập tức khởi động xe và lái về nhà.
Trên đường về, Phương Triển Bằng không kiềm được sự tò mò:
“Vân Vân, vừa rồi em lên xe bằng cách nào mà anh không thấy? Sao đột nhiên lại xuất hiện như vậy?”
Phương Vân không giấu giếm:
“Em dán lá bùa tàng hình của sư phụ. Dán lên thì tàng hình, gỡ xuống thì hiện ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro