Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Chương 18
2024-11-08 19:00:34
Phương Triển Bằng hỏi liền một loạt:
“Em bái sư lúc nào mà không ai hay biết? Sư phụ em là ai, lợi hại đến thế? Người ấy thực sự là cao nhân ẩn thế sao?”
Phương Vân suy nghĩ rồi đáp:
“Em mới bái sư không lâu, không nói nên mọi người không biết thôi.”
“Đúng là sư phụ rất lợi hại, không chỉ luyện đan mà còn biết bày trận, vẽ bùa. Bà ấy chính là cao nhân ẩn thế.”
Phương Triển Bằng nghe xong càng hào hứng:
“Vậy bây giờ bà ấy ở đâu? Bà ấy có nhận thêm đệ tử không? Em nói với bà ấy thu nhận anh luôn đi?”
Phương Vân chưa kịp trả lời thì mẹ cô đã trách mắng:
“Con nghĩ bái sư là chuyện dễ sao? Những cao nhân ẩn thế này yêu cầu rất cao, đâu phải ai cũng nhận.”
Phương Triển Bằng đành im lặng.
Phương Vân hiểu tâm trạng của anh. Ai mà không muốn có cơ hội để mạnh mẽ hơn chứ?
Ngay cả cô, khi mở ra không gian cũng không giấu nổi phấn khích.
Sư phụ chỉ là lý do cô bịa ra.
Cô muốn giúp gia đình cùng tu luyện và tiến bộ, nhưng phải đợi đến khi cô thực sự hiểu được đạo pháp.
Nếu chính cô còn chưa đạt được chút thành tựu nào thì sao có thể chỉ dạy người khác?
Vì vậy, cô nói với anh:
“Anh à, nếu sau này có cơ hội, em sẽ nói với sư phụ. Nếu sư phụ đồng ý, em sẽ dạy lại cho mọi người những gì em học được.”
Phương Triển Bằng cười lớn:
“Được, anh sẽ chờ em học xong về dạy lại cho anh.”
Phương Vân căn dặn mẹ và anh trai:
“Mẹ, anh, lát nữa xuống xe con sẽ dán lại bùa tàng hình. Trong nửa tháng tới, con sẽ không xuất hiện, tránh để người khác nghi ngờ. Nếu có ai hỏi, mẹ cứ nói con đang theo học sư phụ nhé.”
“Mẹ, điện thoại của con mẹ giữ giúp nhé. Nếu anh Hướng có gì cần, mẹ có thể trả lời giúp.”
“Nửa tháng sau, khi con xuất hiện trở lại, sẽ không ai thắc mắc việc vì sao con hồi phục nhanh như vậy.”
Mẹ và anh cô cũng hiểu chuyện này càng ít người biết càng tốt, nên đáp:
“Được, chúng ta nghe lời con.”
Khi xe gần đến làng, Phương Vân dán lại lá bùa tàng hình.
Nhìn cô lại biến mất, mẹ và anh trai cô vẫn không tránh khỏi cảm giác kỳ lạ.
Mẹ cô đưa tay chạm vào chỗ cô ngồi, nhưng chỉ chạm vào không khí.
Bà tò mò hỏi:
“Vân Vân, sao mẹ không chạm được vào con? Mẹ nghe tiếng nhưng lại không thấy con, nguyên lý của việc này là gì?”
Phương Vân cười gượng:
“Mẹ ơi, con mới bái sư không lâu, làm sao biết nguyên lý chế bùa chứ. Khi nào học xong, con sẽ giải thích cho mẹ.”
Mẹ cô cũng không quá cố chấp:
“Thôi được, mẹ chỉ tò mò thôi.”
Phương Triển Bằng lái xe đến trước cổng nhà, rồi mang theo canh gà đã nấu từ sáng xuống xe.
“Em bái sư lúc nào mà không ai hay biết? Sư phụ em là ai, lợi hại đến thế? Người ấy thực sự là cao nhân ẩn thế sao?”
Phương Vân suy nghĩ rồi đáp:
“Em mới bái sư không lâu, không nói nên mọi người không biết thôi.”
“Đúng là sư phụ rất lợi hại, không chỉ luyện đan mà còn biết bày trận, vẽ bùa. Bà ấy chính là cao nhân ẩn thế.”
Phương Triển Bằng nghe xong càng hào hứng:
“Vậy bây giờ bà ấy ở đâu? Bà ấy có nhận thêm đệ tử không? Em nói với bà ấy thu nhận anh luôn đi?”
Phương Vân chưa kịp trả lời thì mẹ cô đã trách mắng:
“Con nghĩ bái sư là chuyện dễ sao? Những cao nhân ẩn thế này yêu cầu rất cao, đâu phải ai cũng nhận.”
Phương Triển Bằng đành im lặng.
Phương Vân hiểu tâm trạng của anh. Ai mà không muốn có cơ hội để mạnh mẽ hơn chứ?
Ngay cả cô, khi mở ra không gian cũng không giấu nổi phấn khích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sư phụ chỉ là lý do cô bịa ra.
Cô muốn giúp gia đình cùng tu luyện và tiến bộ, nhưng phải đợi đến khi cô thực sự hiểu được đạo pháp.
Nếu chính cô còn chưa đạt được chút thành tựu nào thì sao có thể chỉ dạy người khác?
Vì vậy, cô nói với anh:
“Anh à, nếu sau này có cơ hội, em sẽ nói với sư phụ. Nếu sư phụ đồng ý, em sẽ dạy lại cho mọi người những gì em học được.”
Phương Triển Bằng cười lớn:
“Được, anh sẽ chờ em học xong về dạy lại cho anh.”
Phương Vân căn dặn mẹ và anh trai:
“Mẹ, anh, lát nữa xuống xe con sẽ dán lại bùa tàng hình. Trong nửa tháng tới, con sẽ không xuất hiện, tránh để người khác nghi ngờ. Nếu có ai hỏi, mẹ cứ nói con đang theo học sư phụ nhé.”
“Mẹ, điện thoại của con mẹ giữ giúp nhé. Nếu anh Hướng có gì cần, mẹ có thể trả lời giúp.”
“Nửa tháng sau, khi con xuất hiện trở lại, sẽ không ai thắc mắc việc vì sao con hồi phục nhanh như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ và anh cô cũng hiểu chuyện này càng ít người biết càng tốt, nên đáp:
“Được, chúng ta nghe lời con.”
Khi xe gần đến làng, Phương Vân dán lại lá bùa tàng hình.
Nhìn cô lại biến mất, mẹ và anh trai cô vẫn không tránh khỏi cảm giác kỳ lạ.
Mẹ cô đưa tay chạm vào chỗ cô ngồi, nhưng chỉ chạm vào không khí.
Bà tò mò hỏi:
“Vân Vân, sao mẹ không chạm được vào con? Mẹ nghe tiếng nhưng lại không thấy con, nguyên lý của việc này là gì?”
Phương Vân cười gượng:
“Mẹ ơi, con mới bái sư không lâu, làm sao biết nguyên lý chế bùa chứ. Khi nào học xong, con sẽ giải thích cho mẹ.”
Mẹ cô cũng không quá cố chấp:
“Thôi được, mẹ chỉ tò mò thôi.”
Phương Triển Bằng lái xe đến trước cổng nhà, rồi mang theo canh gà đã nấu từ sáng xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro