Chương 1
Mị Thích Ăn Cá
2024-06-14 16:56:51
1
Ta không ngờ lại có thể đụng phải Thẩm Ký Bạch ở cái nơi xó xỉnh này.
- Thẩm ca ca, ta ái mộ huynh đã lâu, huynh có thể…
Giọng nói nũng nịu vang lên từ đầu bên kia ngọn giả sơn.
Ôi mọe ơi!
Không biết tiểu thư nhà danh môn thế gia nào mà gan to dường này, giữa ban ngày ban mặt mà dám lén lút với đàn đông.
Ta ló đầu ra tính lặng lẽ nhìn xem là ai thì lại đụng trúng gương mặt quen thuộc. Ta lập tức co giò bỏ chạy.
“A Đường.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
Ta lập tức dừng bước.
Chàng đã phát hiện ra ta.
Ta đã biết bí mật của Thẩm Ký Bạch, liệu chàng có trách ta phá hỏng chuyện tốt của chàng không nhỉ?
Nhưng Thẩm Ký Bạch lại không để lộ mừng giận, ta không nhìn ra liệu chàng có đang giận hay không.
- Danh tiết của con gái quan trọng lắm đấy, sau này đừng nói mấy lời này nữa.
Chàng khẽ mắng cô gái ấy một câu rồi nhấc bước tiến về phía ta.
Bọn ta cùng đi sánh vai, suốt dọc đường không ai nói gì.
Ta không chịu nổi, bèn cười ha ha phá vỡ sự im lặng này:
- Anh họ có phúc thật đấy, biết bao nhiêu là cô gái trong kinh thành mến mộ anh.
- Hử?
Chàng ngước mắt nhìn ta chăm chú, đôi mắt đen láy sâu hun hút.
Ta bỗng vô cớ thấy mất tự nhiên.
- Sao không đeo khuyên tai san hô ta tặng em hôm trước?
Khuyên tai?
Ta nhớ ra rồi.
Thẩm Ký Bạch phải đi công tác, hôm trước về có mang theo ít quà khiến các chị em trong nhà họ Thẩm ai ai cũng cười tươi như hoa.
Lúc đó ta đứng trong góc, hoàn toàn không ngờ chàng có cả quà cho ta.
Không những thế, Thẩm Ký Bạch còn đưa hộp quà đến tận trước mặt ta.
Lúc đấy, ta ngơ ngác hồi lâu mới hoàn hồn.
- Không cần à?
Cuối câu còn mang chút cười đùa, giọng nói dịu dàng trong trẻo tựa chiếc lông vũ lướt qua tim ta.
Ta không biết làm sao, hoảng hốt cuống cuồng nhận hộp quà, lí nhí đáp:
- Cảm ơn anh họ.
Đùa đấy à. Ta chẳng qua chỉ là một bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Chủ nhà tặng đồ, ta nào dám không nhận.
Đương nhiên, nhận là một chuyện, dám đeo hay không lại là chuyện khác.
Tối hôm ấy lúc quay về, ta đã mở ra xem, dì ở cạnh hoảng hốt thốt lời:
- Đây là san hô đỏ trứ danh Đông Hải đấy, giá đắt c.ắt cổ, vậy mà gia chủ lại tặng cho con.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của dì.
…
Mạch suy nghĩ quay lại hiện tại, Thẩm Ký Bạch đang nhìn ta chăm chú bằng ánh mắt nóng rực như thể đang đợi bằng được đáp án của ta.
Ta hết cách, bèn bịa ra cái cớ:
- San hô đắt lắm, em sợ đeo rồi làm mất nên đành cất đi.
- Vậy à?
Giọng chàng không nghe ra mừng giận khiến lòng ta vô cùng thấp thỏm.
Ta không ngờ lại có thể đụng phải Thẩm Ký Bạch ở cái nơi xó xỉnh này.
- Thẩm ca ca, ta ái mộ huynh đã lâu, huynh có thể…
Giọng nói nũng nịu vang lên từ đầu bên kia ngọn giả sơn.
Ôi mọe ơi!
Không biết tiểu thư nhà danh môn thế gia nào mà gan to dường này, giữa ban ngày ban mặt mà dám lén lút với đàn đông.
Ta ló đầu ra tính lặng lẽ nhìn xem là ai thì lại đụng trúng gương mặt quen thuộc. Ta lập tức co giò bỏ chạy.
“A Đường.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
Ta lập tức dừng bước.
Chàng đã phát hiện ra ta.
Ta đã biết bí mật của Thẩm Ký Bạch, liệu chàng có trách ta phá hỏng chuyện tốt của chàng không nhỉ?
Nhưng Thẩm Ký Bạch lại không để lộ mừng giận, ta không nhìn ra liệu chàng có đang giận hay không.
- Danh tiết của con gái quan trọng lắm đấy, sau này đừng nói mấy lời này nữa.
Chàng khẽ mắng cô gái ấy một câu rồi nhấc bước tiến về phía ta.
Bọn ta cùng đi sánh vai, suốt dọc đường không ai nói gì.
Ta không chịu nổi, bèn cười ha ha phá vỡ sự im lặng này:
- Anh họ có phúc thật đấy, biết bao nhiêu là cô gái trong kinh thành mến mộ anh.
- Hử?
Chàng ngước mắt nhìn ta chăm chú, đôi mắt đen láy sâu hun hút.
Ta bỗng vô cớ thấy mất tự nhiên.
- Sao không đeo khuyên tai san hô ta tặng em hôm trước?
Khuyên tai?
Ta nhớ ra rồi.
Thẩm Ký Bạch phải đi công tác, hôm trước về có mang theo ít quà khiến các chị em trong nhà họ Thẩm ai ai cũng cười tươi như hoa.
Lúc đó ta đứng trong góc, hoàn toàn không ngờ chàng có cả quà cho ta.
Không những thế, Thẩm Ký Bạch còn đưa hộp quà đến tận trước mặt ta.
Lúc đấy, ta ngơ ngác hồi lâu mới hoàn hồn.
- Không cần à?
Cuối câu còn mang chút cười đùa, giọng nói dịu dàng trong trẻo tựa chiếc lông vũ lướt qua tim ta.
Ta không biết làm sao, hoảng hốt cuống cuồng nhận hộp quà, lí nhí đáp:
- Cảm ơn anh họ.
Đùa đấy à. Ta chẳng qua chỉ là một bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Chủ nhà tặng đồ, ta nào dám không nhận.
Đương nhiên, nhận là một chuyện, dám đeo hay không lại là chuyện khác.
Tối hôm ấy lúc quay về, ta đã mở ra xem, dì ở cạnh hoảng hốt thốt lời:
- Đây là san hô đỏ trứ danh Đông Hải đấy, giá đắt c.ắt cổ, vậy mà gia chủ lại tặng cho con.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của dì.
…
Mạch suy nghĩ quay lại hiện tại, Thẩm Ký Bạch đang nhìn ta chăm chú bằng ánh mắt nóng rực như thể đang đợi bằng được đáp án của ta.
Ta hết cách, bèn bịa ra cái cớ:
- San hô đắt lắm, em sợ đeo rồi làm mất nên đành cất đi.
- Vậy à?
Giọng chàng không nghe ra mừng giận khiến lòng ta vô cùng thấp thỏm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro