Chương 8
Mị Thích Ăn Cá
2024-06-14 16:56:51
Ta và Lâm công tử đã gặp nhau.
Bà mai ở cạnh nói Lâm công tử đã thi đỗ cử nhân. Dùi mài bấy lâu chính là để đợi thi đỗ tiến sĩ trong kì khoa cử năm nay.
*cử nhân (举人), tiến sĩ (进士) là các vị trí đạt được trong chế độ thi cử xưa, mặt chữ, ý nghĩa khác với hiện tại
Ta gật gù. Lâm công tử tướng mạo thanh tú, gia cảnh tầm trung, nhân phẩm cũng tốt, mặt đỏ bừng bừng không dám ngẩng lên nhìn ta.
Bà mai thấy có triển vọng thì che miệng cười trộm rời đi.
Ta và Lâm công tử chỉ đi dạo vòng vòng rồi dùng bữa cùng nhau, thế là đã định chuyện chung thân.
Trước khi rời đi, huynh ấy còn đỏ bừng hai tai mà đảm bảo với ta:
- Mạnh cô nương yên tâm, cả đời này ta sẽ không phụ nàng.
Ta cười gật đầu.
Chẳng ai có thể đảm bảo chuyện cả đời. Nhưng có ai là không biết nói lời ngon tiếng ngọt?
Người lớn đôi bên đã quyết định đợi Lâm công tử thi xong sẽ chính thức tới đưa sính lễ.
Song những chuyện này đều không cần ta xử lí.
Dì nói ta chỉ cần yên tâm chờ ngày xuất giá là được.
Ta gật đầu, ân cần bầu bạn bên dì.
Năm xưa, dì mới xuất giá chưa được bao lâu thì bị rơi xuống nước.
Tháng Chạp giá rét, dì ngâm mình trong nước hồi lâu mới được cứu lên, tuy giữ được mạng nhưng lại không thể sinh nở được nữa.
Dẫu dì được chồng yêu thương nhưng chung quy vẫn chẳng có lấy một mụn con.
Dì luôn cho rằng, lấy sắc hầu người, biết được bao lâu?
Đến khi nhan sắc tàn phai, dì biết phải làm sao?
Sau khi ta đến phủ, dì thương yêu ta như con gái ruột. Của hồi môn dì chuẩn bị cho ta là của cải dì tích cóp bao năm qua.
Chẳng bao lâu nữa là ta phải xuất giá, thế nên ta muốn ở bên bầu bạn cùng dì trong khoảng thời gian còn lại
Bà mai ở cạnh nói Lâm công tử đã thi đỗ cử nhân. Dùi mài bấy lâu chính là để đợi thi đỗ tiến sĩ trong kì khoa cử năm nay.
*cử nhân (举人), tiến sĩ (进士) là các vị trí đạt được trong chế độ thi cử xưa, mặt chữ, ý nghĩa khác với hiện tại
Ta gật gù. Lâm công tử tướng mạo thanh tú, gia cảnh tầm trung, nhân phẩm cũng tốt, mặt đỏ bừng bừng không dám ngẩng lên nhìn ta.
Bà mai thấy có triển vọng thì che miệng cười trộm rời đi.
Ta và Lâm công tử chỉ đi dạo vòng vòng rồi dùng bữa cùng nhau, thế là đã định chuyện chung thân.
Trước khi rời đi, huynh ấy còn đỏ bừng hai tai mà đảm bảo với ta:
- Mạnh cô nương yên tâm, cả đời này ta sẽ không phụ nàng.
Ta cười gật đầu.
Chẳng ai có thể đảm bảo chuyện cả đời. Nhưng có ai là không biết nói lời ngon tiếng ngọt?
Người lớn đôi bên đã quyết định đợi Lâm công tử thi xong sẽ chính thức tới đưa sính lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Song những chuyện này đều không cần ta xử lí.
Dì nói ta chỉ cần yên tâm chờ ngày xuất giá là được.
Ta gật đầu, ân cần bầu bạn bên dì.
Năm xưa, dì mới xuất giá chưa được bao lâu thì bị rơi xuống nước.
Tháng Chạp giá rét, dì ngâm mình trong nước hồi lâu mới được cứu lên, tuy giữ được mạng nhưng lại không thể sinh nở được nữa.
Dẫu dì được chồng yêu thương nhưng chung quy vẫn chẳng có lấy một mụn con.
Dì luôn cho rằng, lấy sắc hầu người, biết được bao lâu?
Đến khi nhan sắc tàn phai, dì biết phải làm sao?
Sau khi ta đến phủ, dì thương yêu ta như con gái ruột. Của hồi môn dì chuẩn bị cho ta là của cải dì tích cóp bao năm qua.
Chẳng bao lâu nữa là ta phải xuất giá, thế nên ta muốn ở bên bầu bạn cùng dì trong khoảng thời gian còn lại
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro