Trên Quốc Lộ Cầu Sinh, Ta Tích Trữ Gấp Đôi Vật Tư
A
2024-10-22 21:29:43
Ui xời ơi, đảm bảo game thủ nào cũng phải có món tủ trong đây hết á!
Đồ nhiều quá trời quá đất, chỉ cái động tác đơn giản là chuyển đồ vào kho thôi mà Vương Thanh Nghiên cũng mất toi hai tiếng đồng hồ.
Vương Thanh Nghiên bỗng dốc lòng cảm động, đúng là tội nghiệp Mập Trà Trà thức trắng đêm cày game.
Đóng cửa kho lạnh trống trơn xong, cô nàng lại tung tăng ra chợ bán rau củ quả.
Kỳ thực hôm nay cô định out game rồi, nhưng mà mấy ngày nay chơi với Mập Trà Trà cũng vui vẻ phết.
Cô muốn đợi Mập Trà Trà tỉnh dậy chào tạm biệt rồi mới ra khỏi phó bản.
Mà chắc Mập Trà Trà thức trắng đêm, đến chiều mới dậy nổi quá.
Cô cũng đâu có rảnh hơi ngồi ngắm gà khỏa thân, đúng lúc game nông trại được mùa rau củ quả, thế là cô lại ra chợ buôn bán.
Lần này Vương Thanh Nghiên không lấy tiền heo nữa, mà đổi sang thịt heo cơ.
Vương Thanh Nghiên cứ nghĩ Mập Trà Trà phải ngủ đến chiều tối cơ, ai ngờ cô vừa bê cơm trưa lên, Mập Trà Trà đã ngáp ngắn ngáp dài ngồi vào bàn ăn.
“Buồn ngủ như vậy mà cũng ráng dậy được, đỉnh ghê á.”
Nhìn Mập Trà Trà dụt mắt không mở nổi, Vương Thanh Nghiên thốt lên.
"Ngon! Ngon! Ăn nữa!"
Mập Trà Trà uể oải, thốt ra đúng bốn chữ như một lời chú nguyện linh thiêng.
“Quào, chất chơi!”
Hai người ăn xong, Mập Trà Trà lười biếng nói: “Để đó đi, tôi ngủ dậy rồi rửa.”
Nói xong định lên lầu, Vương Thanh Nghiên vội vàng gọi giật lại, Mập Trà Trà quay lại, uể oải hỏi có chuyện gì.
Vương Thanh Nghiên bèn báo chiều nay cô phải về rồi, bữa tối cô sẽ nấu sẵn để trong nồi, nguội thì hâm lại là ăn được.
Mập Trà Trà vẫn còn đang lơ mơ, nghe Vương Thanh Nghiên dứt lời thì gật đầu theo quán tính.
Rồi bỗng dưng giật bắn mình, hai mắt trợn trừng, cơn buồn ngủ tan biến đâu mất.
"Cô…cô nói cô… cô sắp về á!"
Mập Trà Trà hét toáng lên, giọng the thé chói tai.
Biết Vương Thanh Nghiên sớm muộn gì cũng đi, nhưng bà ấy không ngờ lại nhanh như vậy.
Mập Trà Trà định níu kéo, hoặc ít ra ở lại thêm vài ngày nữa cũng được.
Nhưng cuối cùng bà ấy chỉ mấp máy môi mà không nói gì.
Mập Trà Trà như quả bóng bị xì hơi, vừa rồi còn hùng hồn mạnh mẽ gào lên một tiếng, giờ lại ỉu xìu.
Bà ấy gật gù, mắt nhắm mắt mở ngáp một cái rõ to rồi mới thốt lên.
“Ừ ha, vậy chúc cô thượng lộ bình an, khi khác rảnh rỗi lại bung lụa tiếp nha.”
Vương Thanh Nghiên cười cười gật đầu với bà ấy, sau đó cũng lên tiếng chào: “Tạm biệt nhé, hi vọng lần sau có dịp hội ngộ.”
“Bai bai.”
Chớp mắt một cái, Vương Thanh Nghiên đã quay trở lại chiếc xe yêu quý của mình. Ngồi vào ghế lái mà cô nàng vẫn còn chút mơ màng, nhưng mà cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Bây giờ cũng phải tầm hai giờ chiều rồi, may mắn thì chạy một lát nữa lại vớ được thêm dăm ba cái rương.
Cô nàng cũng chẳng vội vàng gì, đồ đạc gì từ trong phó bản tha về cũng nằm gọn trong túi với kho hết rồi, sợ gì mà mất.
Chờ tối nghỉ ngơi rồi tính sổ sau, bây giờ cứ phải lên đường kiếm rương là trên hết!
Hai ngày rưỡi rồi chưa sờ đến vô lăng, Vương Thanh Nghiên ngồi vào ghế lái mà cứ thấy sao sao ấy, nhưng mà thôi kệ, "cần cù bù siêng năng", một lát là quen ngay.
Hai tiếng đồng hồ đã tóm được hai cái rương, quái vật canh rương cũng chẳng phải dạng vừa đâu, một em thỏ với một em gà trống cơ đấy. Mà thôi, với trình độ thượng thừa của Vương Thanh Nghiên bây giờ thì xử lý mấy em này dễ như trở bàn tay, chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Đồ nhiều quá trời quá đất, chỉ cái động tác đơn giản là chuyển đồ vào kho thôi mà Vương Thanh Nghiên cũng mất toi hai tiếng đồng hồ.
Vương Thanh Nghiên bỗng dốc lòng cảm động, đúng là tội nghiệp Mập Trà Trà thức trắng đêm cày game.
Đóng cửa kho lạnh trống trơn xong, cô nàng lại tung tăng ra chợ bán rau củ quả.
Kỳ thực hôm nay cô định out game rồi, nhưng mà mấy ngày nay chơi với Mập Trà Trà cũng vui vẻ phết.
Cô muốn đợi Mập Trà Trà tỉnh dậy chào tạm biệt rồi mới ra khỏi phó bản.
Mà chắc Mập Trà Trà thức trắng đêm, đến chiều mới dậy nổi quá.
Cô cũng đâu có rảnh hơi ngồi ngắm gà khỏa thân, đúng lúc game nông trại được mùa rau củ quả, thế là cô lại ra chợ buôn bán.
Lần này Vương Thanh Nghiên không lấy tiền heo nữa, mà đổi sang thịt heo cơ.
Vương Thanh Nghiên cứ nghĩ Mập Trà Trà phải ngủ đến chiều tối cơ, ai ngờ cô vừa bê cơm trưa lên, Mập Trà Trà đã ngáp ngắn ngáp dài ngồi vào bàn ăn.
“Buồn ngủ như vậy mà cũng ráng dậy được, đỉnh ghê á.”
Nhìn Mập Trà Trà dụt mắt không mở nổi, Vương Thanh Nghiên thốt lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngon! Ngon! Ăn nữa!"
Mập Trà Trà uể oải, thốt ra đúng bốn chữ như một lời chú nguyện linh thiêng.
“Quào, chất chơi!”
Hai người ăn xong, Mập Trà Trà lười biếng nói: “Để đó đi, tôi ngủ dậy rồi rửa.”
Nói xong định lên lầu, Vương Thanh Nghiên vội vàng gọi giật lại, Mập Trà Trà quay lại, uể oải hỏi có chuyện gì.
Vương Thanh Nghiên bèn báo chiều nay cô phải về rồi, bữa tối cô sẽ nấu sẵn để trong nồi, nguội thì hâm lại là ăn được.
Mập Trà Trà vẫn còn đang lơ mơ, nghe Vương Thanh Nghiên dứt lời thì gật đầu theo quán tính.
Rồi bỗng dưng giật bắn mình, hai mắt trợn trừng, cơn buồn ngủ tan biến đâu mất.
"Cô…cô nói cô… cô sắp về á!"
Mập Trà Trà hét toáng lên, giọng the thé chói tai.
Biết Vương Thanh Nghiên sớm muộn gì cũng đi, nhưng bà ấy không ngờ lại nhanh như vậy.
Mập Trà Trà định níu kéo, hoặc ít ra ở lại thêm vài ngày nữa cũng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cuối cùng bà ấy chỉ mấp máy môi mà không nói gì.
Mập Trà Trà như quả bóng bị xì hơi, vừa rồi còn hùng hồn mạnh mẽ gào lên một tiếng, giờ lại ỉu xìu.
Bà ấy gật gù, mắt nhắm mắt mở ngáp một cái rõ to rồi mới thốt lên.
“Ừ ha, vậy chúc cô thượng lộ bình an, khi khác rảnh rỗi lại bung lụa tiếp nha.”
Vương Thanh Nghiên cười cười gật đầu với bà ấy, sau đó cũng lên tiếng chào: “Tạm biệt nhé, hi vọng lần sau có dịp hội ngộ.”
“Bai bai.”
Chớp mắt một cái, Vương Thanh Nghiên đã quay trở lại chiếc xe yêu quý của mình. Ngồi vào ghế lái mà cô nàng vẫn còn chút mơ màng, nhưng mà cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Bây giờ cũng phải tầm hai giờ chiều rồi, may mắn thì chạy một lát nữa lại vớ được thêm dăm ba cái rương.
Cô nàng cũng chẳng vội vàng gì, đồ đạc gì từ trong phó bản tha về cũng nằm gọn trong túi với kho hết rồi, sợ gì mà mất.
Chờ tối nghỉ ngơi rồi tính sổ sau, bây giờ cứ phải lên đường kiếm rương là trên hết!
Hai ngày rưỡi rồi chưa sờ đến vô lăng, Vương Thanh Nghiên ngồi vào ghế lái mà cứ thấy sao sao ấy, nhưng mà thôi kệ, "cần cù bù siêng năng", một lát là quen ngay.
Hai tiếng đồng hồ đã tóm được hai cái rương, quái vật canh rương cũng chẳng phải dạng vừa đâu, một em thỏ với một em gà trống cơ đấy. Mà thôi, với trình độ thượng thừa của Vương Thanh Nghiên bây giờ thì xử lý mấy em này dễ như trở bàn tay, chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro