Trên Trời Rơi Xuống Miếng Bánh Lớn!
Đêm Giao Thừa
Anne
2024-07-14 21:44:24
Đường Thanh chú ý đến cô gái vừa nãy, không hổ danh là mỹ nữ, dáng người cao, eo thon mảnh khảnh, ánh mắt như cáo quyến rũ, khí chất quả thật rất xứng với người đàn ông này. Cô âm thầm ngưỡng mộ đánh giá cô gái mà không để ý xung quanh, đến lúc tỉnh lại thì nghe tiếng 'ting' cửa đóng lại. Mỹ nữ đi nhanh vậy sao? Đường Thanh có hơi ngạc nhiên.
Mỹ nam bị từ chối nhanh vậy sao? Cô hơi khó hiểu.
Cô gái kia vừa rời đi được một lúc thì người đàn ông kia cũng cầm áo khoác đứng dậy rời đi.
"Reng reng reng" - Tiếng chuông điện thoại vang lên. Trương Lệ Thành bắt máy nghe điện thoại.
"Dạ, vâng, em biết rồi, dạ...dạ..." - Trương Lệ Thành nghe điện thoại xong rồi quay sang nhìn Đường Thanh nói:
- "Đường Thanh, em sắp xếp về nhà đón năm mới đi."
Đường Thanh ngạc nhiên -"Nhưng còn đến 2 tiếng nữa mà anh?"
"Là ông chủ nhắc chúng ta về sớm một chút, đêm nay là giao thừa."- Trương Lệ Thành nhìn cô cười
"Ồ, vậy để em thu xếp đồ một chút."
"Được."
Cô cùng Lệ Thành thu dọn xong cũng là nửa tiếng sau, Lệ Thành bảo cô đi về trước còn anh ở lại thu xếp hóa đơn sẽ về sau. Đường Thanh chào tạm biệt Lệ Thành rồi đi bộ đến trạm xe buýt.
20 phút sau...
Đường Thanh ngồi chờ xe buýt đến, cô hơi sốt ruột nhìn đồng hồ, giờ này rồi mà xe buýt còn chưa tới, cô nhớ rõ cứ cách 15 phút sẽ có một tuyến xe. Hiện tại là 20 phút rồi mà xe còn chưa đến, Đường Thanh có chút sốt ruột rồi, năm nào vào thời điểm này nước A đều rất lạnh, càng về đêm sẽ càng lạnh. Đường Thanh nhìn điện thoại báo thị hiện tại đang 15 độ C, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo len bên ngoài, bản thân lại chủ quan khi nào về sẽ lên thẳng xe buýt, không nghĩ tới bản thân được về sớm lại còn ngồi đợi xe buýt lâu như vậy?
"Cô bé kia, cháu đang đợi xe buýt sao?"- Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng cô.
Đường Thanh giật mình quay lại, cô thấy một bà lão chống gậy đi đến ngồi cạnh cô.
"Dạ... đúng vậy bà."- Đường Thanh vì lạnh nên có chút lắp bắp trả lời bà lão.
"Cháu không biết xe buýt ở đây mỗi đêm giao thừa đều sẽ nghỉ sao?"- Bà lão nhìn cô, cũng biết cô đang lạnh sắp run lên rồi.
"Thật sao ạ?" - Đường Thanh bất ngờ hỏi lại. Bà lão không trả lời lại cô tiếp tục chống gậy nhìn đường phố.
Haiz, là cô ngồi đợi vô ích rồi, Đường Thanh thật sự không biết chuyện... xe buýt không chạu vào đêm giao thừa.
Một năm trước gia đình Đường Thanh vẫn là gia đình khá giả, ba cô là huấn luyện viên võ thuật, mẹ làm nội trợ, gia đình cô rất hạnh phúc, trong một lần tập luyện ba cô dẫn đến chấn thương, từ đó ông không thể tiếp tục công việc. Mẹ cô phải đi làm để trang trải viện phí cho ba cô vừa lo cho gia đình.
Ba cô là người thương vợ , vì không muốn mẹ cô cực khổ mà từ chối điều trị, từ đó xe lăn trở thành người bạn mà ba không thể thiếu.
Người ta nói, xui xẻo luôn đi đôi với nhau, người đồng nghiệp thân nhất của ba cô, lúc trước nhờ ba cô đi vay nợ để làm ăn, hiện tại vì cờ bạc không trả nổi nên đã trốn mất tăm. Bên cho vay kia miệng thì chữ tình nghĩa với ba cô lại lén bán món nợ khó đòi này cho xã hội đen. Bọn họ đến quậy phá nhà cô.
Không còn cách nào ba mẹ cô phải bán căn nhà cả đời ông bà tâm huyết gầy dựng để trả món nợ đó, dùng sổ tiết kiệm cuối cùng để về quê mua một căn nhà nhỏ cùng nhau sống qua ngày với đồng lương ít ỏi của mẹ cô.
Mẹ không muốn cô về quê chịu khổ cùng bà nên mới quyết định để Đường Thanh ở lại, tốt nghiệp ở thành phố A, dù sao cái bằng ở thành phố A vẫn tốt hơn so với ở nơi khỉ ho cò gáy đó, con gái bà sẽ không có tương lai.
Nhưng hai người không biết, đứa con gái duy nhất này lại bảo lưu đại học, Đường Thanh nhất quyết không muốn ba mẹ vì cô mà khổ nên sau khi thi đại học, cô bảo lưu kiếm tiền để đi học, Đườnh Thanh trước giờ đều được ba lái xe đưa đi làm gì biết xe buýt sẽ không chạy vào đêm giao thừa?
Cô cười khổ một cái, hiện thực của xã hội lại thêm một lần đánh gục cô. Đường Thanh đứng dậy phủi vài bông hoa tuyết trên quần chuẩn bị đi bộ về nhà.
'Két' một chiếc xe limo đen sang trọng dừng ngay trạm xe buýt.
Đường Thanh không quan tâm xoay ngươic rời đi. Bỗng một bàn tay ấm áp dơ tay ra nắm tay cô.
"Cháu định đi bộ về sao?" - Bà lão lúc nãy lên tiếng hỏi cô, đôi bàn tay vừa nãy đút trong túi áo dơ ra nắm lấy tay cô
Mỹ nam bị từ chối nhanh vậy sao? Cô hơi khó hiểu.
Cô gái kia vừa rời đi được một lúc thì người đàn ông kia cũng cầm áo khoác đứng dậy rời đi.
"Reng reng reng" - Tiếng chuông điện thoại vang lên. Trương Lệ Thành bắt máy nghe điện thoại.
"Dạ, vâng, em biết rồi, dạ...dạ..." - Trương Lệ Thành nghe điện thoại xong rồi quay sang nhìn Đường Thanh nói:
- "Đường Thanh, em sắp xếp về nhà đón năm mới đi."
Đường Thanh ngạc nhiên -"Nhưng còn đến 2 tiếng nữa mà anh?"
"Là ông chủ nhắc chúng ta về sớm một chút, đêm nay là giao thừa."- Trương Lệ Thành nhìn cô cười
"Ồ, vậy để em thu xếp đồ một chút."
"Được."
Cô cùng Lệ Thành thu dọn xong cũng là nửa tiếng sau, Lệ Thành bảo cô đi về trước còn anh ở lại thu xếp hóa đơn sẽ về sau. Đường Thanh chào tạm biệt Lệ Thành rồi đi bộ đến trạm xe buýt.
20 phút sau...
Đường Thanh ngồi chờ xe buýt đến, cô hơi sốt ruột nhìn đồng hồ, giờ này rồi mà xe buýt còn chưa tới, cô nhớ rõ cứ cách 15 phút sẽ có một tuyến xe. Hiện tại là 20 phút rồi mà xe còn chưa đến, Đường Thanh có chút sốt ruột rồi, năm nào vào thời điểm này nước A đều rất lạnh, càng về đêm sẽ càng lạnh. Đường Thanh nhìn điện thoại báo thị hiện tại đang 15 độ C, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo len bên ngoài, bản thân lại chủ quan khi nào về sẽ lên thẳng xe buýt, không nghĩ tới bản thân được về sớm lại còn ngồi đợi xe buýt lâu như vậy?
"Cô bé kia, cháu đang đợi xe buýt sao?"- Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng cô.
Đường Thanh giật mình quay lại, cô thấy một bà lão chống gậy đi đến ngồi cạnh cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dạ... đúng vậy bà."- Đường Thanh vì lạnh nên có chút lắp bắp trả lời bà lão.
"Cháu không biết xe buýt ở đây mỗi đêm giao thừa đều sẽ nghỉ sao?"- Bà lão nhìn cô, cũng biết cô đang lạnh sắp run lên rồi.
"Thật sao ạ?" - Đường Thanh bất ngờ hỏi lại. Bà lão không trả lời lại cô tiếp tục chống gậy nhìn đường phố.
Haiz, là cô ngồi đợi vô ích rồi, Đường Thanh thật sự không biết chuyện... xe buýt không chạu vào đêm giao thừa.
Một năm trước gia đình Đường Thanh vẫn là gia đình khá giả, ba cô là huấn luyện viên võ thuật, mẹ làm nội trợ, gia đình cô rất hạnh phúc, trong một lần tập luyện ba cô dẫn đến chấn thương, từ đó ông không thể tiếp tục công việc. Mẹ cô phải đi làm để trang trải viện phí cho ba cô vừa lo cho gia đình.
Ba cô là người thương vợ , vì không muốn mẹ cô cực khổ mà từ chối điều trị, từ đó xe lăn trở thành người bạn mà ba không thể thiếu.
Người ta nói, xui xẻo luôn đi đôi với nhau, người đồng nghiệp thân nhất của ba cô, lúc trước nhờ ba cô đi vay nợ để làm ăn, hiện tại vì cờ bạc không trả nổi nên đã trốn mất tăm. Bên cho vay kia miệng thì chữ tình nghĩa với ba cô lại lén bán món nợ khó đòi này cho xã hội đen. Bọn họ đến quậy phá nhà cô.
Không còn cách nào ba mẹ cô phải bán căn nhà cả đời ông bà tâm huyết gầy dựng để trả món nợ đó, dùng sổ tiết kiệm cuối cùng để về quê mua một căn nhà nhỏ cùng nhau sống qua ngày với đồng lương ít ỏi của mẹ cô.
Mẹ không muốn cô về quê chịu khổ cùng bà nên mới quyết định để Đường Thanh ở lại, tốt nghiệp ở thành phố A, dù sao cái bằng ở thành phố A vẫn tốt hơn so với ở nơi khỉ ho cò gáy đó, con gái bà sẽ không có tương lai.
Nhưng hai người không biết, đứa con gái duy nhất này lại bảo lưu đại học, Đường Thanh nhất quyết không muốn ba mẹ vì cô mà khổ nên sau khi thi đại học, cô bảo lưu kiếm tiền để đi học, Đườnh Thanh trước giờ đều được ba lái xe đưa đi làm gì biết xe buýt sẽ không chạy vào đêm giao thừa?
Cô cười khổ một cái, hiện thực của xã hội lại thêm một lần đánh gục cô. Đường Thanh đứng dậy phủi vài bông hoa tuyết trên quần chuẩn bị đi bộ về nhà.
'Két' một chiếc xe limo đen sang trọng dừng ngay trạm xe buýt.
Đường Thanh không quan tâm xoay ngươic rời đi. Bỗng một bàn tay ấm áp dơ tay ra nắm tay cô.
"Cháu định đi bộ về sao?" - Bà lão lúc nãy lên tiếng hỏi cô, đôi bàn tay vừa nãy đút trong túi áo dơ ra nắm lấy tay cô
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro