Trên Trời Rơi Xuống Miếng Bánh Lớn!
Xem Bói
Anne
2024-07-14 21:44:24
Cô gái 20 tuổi thì có gì trong tay ? Cô thì cái gì cũng không có , chính là nghĩa đen! Không nhan sắc , không học thức , gia thế lại càng không , tương lai rộng mở ra sao càng không dám nghĩ đến...
"Đường Thanh , năm mới rồi cậu không định đi đâu chơi à ? " - Lý Kỷ Nhi gõ gõ bàn đánh thức ý thức của cô
"Đi đâu ?" Đường Thanh hoàn hồn mắt vẫn không rời khỏi cậu bé đang đẩy cô bé nhỏ chơi xích đu ngoài cửa kính quán cà phê
"Cậu đã nhìn lâu lắm rồi , thích con nít sao ? Muốn kết hôn rồi hả ?!" Lý Kỷ Nhi nhìn theo ánh mắt cô dò xét
"Đúng vậy , thích được làm bọn chúng , vui vè như vậy "- Đường Thanh cầm ly latte vừa uống vừa nói với cô
"Ha ! Cậu cũng thật là , tiêu cực quá đi , ai lớn lại không khổ chứ "- Lý Kỷ Nhi châm chọc nhìn cô
Đường Thanh mỉm cười híp mắt - "Vậy Lý tiểu thư của chúng ta là khổ gì đây ?"
- "A~ lại là vì gia đình bắt cậu thừa kế tài sản sao ? " Đường Thanh cố ý kéo dài câu cuối chọc ghẹo Lý Kỷ Nhi
"Cậu thật biết chọc đúng chỗ của tớ" - Kỷ Nhi bĩu môi đánh nhẹ Đường Thanh một cái
"Được rồi , không chọc cậu nữa. "
"Nói đi ! Muốn đi đâu chơi nào ? " - Đường Thanh đặt cốc latte xuống nhìn Kỷ Nhi
"Hay là...."- Kỷ Nhi nhìn cô kéo dài âm thanh , mặt giả nham hiểm nói
"Chúng ta đi xem bói đi?"
"Xem bói ?" - Đường Thanh nhướng mày nhìn cô
"Đúng a!" - "Tớ thấy đám Tiểu Ái đều đi xem vào đầu năm " - Kỷ Nhi chu môi nhìn cô , trong mắt đó là điều thản nhiên
"Được thôi , nếu cậu muốn " - cô nhướng vai nhìn Kỷ Nhi , ánh mắt lại chuyển sang hai đứa trẻ đnag chơi ngoài cửa
Nhưng lúc này đã không thấy chúng ở đâu nữa rồi , cô thở một hơi , thật nhàm chán a!
"Đi thôi Thanh Thanh của tôi ơi " -Kỷ Nhi cầm túi xách giục cô
----------------------
Trong 1 gian phòng nhỏ với ánh đèn mờ ảo ảo , pha trộn lẫn màu tím và màu đỏ , xung quanh còn treo những bức hình thù kỳ lạ . Đường Thanh không khỏi cảm thấy ngột ngạt .
"Này cậu dẫn tớ đi đâu vậy ?" - Đường Thanh nắm tay Kỷ Nhi kéo lại hỏi
"Suỵt ! Cậu nhỏ tiếng thôi , bọn Tiểu Ái nói với tới , bà thầy ở đây coi rất đúng nhưng cũng rất khó chịu , chỉ nên nhỏ nhẹ thôi "- Kỷ Nhi đưa tay chặn môi cô lại khẽ nói nhỏ vào tai cô
Đường Thanh gật gật gù gù đi theo Kỷ Nhi.
Bên trong lại chẳng có ai , chỉ có 1 chiếc bàn lớn ở giữa gian phòng , xung quanh kệ trưng bày những chiếc bình cổ và sách được xếp ngăn nắp trên giá kệ cao.
Cô đi xung quanh giá đỡ sách xem nhưng cuốn sách dày cộp được xếp ngay ngắn , tay sờ vào những bìa sách được điêu khắc tỉ mỉ , giống như không phải được làm bằng máy móc công nghiệp , mà được làm thủ công tỉ mỉ.
"Hai người muốn xem gì ? " - Chợt 1 tiếng nói bất ngờ vang lên , cô và Kỷ Nhi đồng thời nhìn sang tấm rèm đằng sau chiếc bàn lớn
Ngẩng mặt lên , là 1 người phụ nữa tầm 35 40 tuổi . 'Thật xinh đẹp' Đường Thanh nhất thời trong đầu liền nghĩ ra ba chữ này
Người phụ nữ mặc dù đã có tuổi nhưng nước da cực kì trắng , trắng đến mức nổi bật , giống như ...giống như ... một 'Ma cà rồng' ?
Đôi môi cô ta đỏ như máu , thoạt nhìn vẫn có nếp nhăn trên đuôi mắt nhưng nét trên gương mặt cực kì sắc sảo , thực sự là một mỹ nhân !
"Tôi muốn xem quẻ đầu năm ạ!" - Kỷ Nhi bừng tỉnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện nói
Đường Thanh cũng ngồi xuốg chỗ bên dưới giá sách , âm thầm xem những đồ được trưng bày ở đây , cô hơi có chút đau mắt , vì ở đây quá tối , cô lại bị cận thị nhẹ , xem một hồi cũng không nhịn được mắt có chút mỏi.
" Viết ngày tháng năm sinh và giờ sinh vào đây " - Cô ta chỉ chỉ vào tờ giấy trắng , không nhìn lấy Kỷ Nhi một cái , gương mặt lạnh lùng vô cảm nói
Kỷ Nhi liền cầm bút viết liền mạch vào tờ giấy , xong xui . Kỷ Nhi xoay tờ giấy nhẹ đưa cho cô ta
"Còn cô ?" - Cô ta ngước mắt lên nhìn Đường Thanh , anh mắt sắc sảo kia công thêm không khí ở đây không khỏi khiến cô cảm thấy hơi ớn lạnh
Trong 1 giây nào đó làm cô nhớ đến câu nói , anh mắt có thể giết chết một người , là cảm giác như vậy sao ?
"Tôi .. tôi không xem , chỉ một mình cô ấy thôi " -Cô vội xua hai tay lên nói
"Cậu nói gì vậy , đã đến đây rồi , lại xem với tớ luôn đi " - Kỷ Nhi đứng dậy kéo tay cô lại , ấn vai cô xuống ghế
Đường Thanh khó xử ngước mắt lên nhìn Kỷ Nhi rồi cầm bút ghi lên tờ giấy trắng trên bàn
Jessi giật tờ giấy trên bàn rồi kéo rèm bước vào bên trong nhàn nhạt nói - "Đợi tôi một lát"
"Đường Thanh , năm mới rồi cậu không định đi đâu chơi à ? " - Lý Kỷ Nhi gõ gõ bàn đánh thức ý thức của cô
"Đi đâu ?" Đường Thanh hoàn hồn mắt vẫn không rời khỏi cậu bé đang đẩy cô bé nhỏ chơi xích đu ngoài cửa kính quán cà phê
"Cậu đã nhìn lâu lắm rồi , thích con nít sao ? Muốn kết hôn rồi hả ?!" Lý Kỷ Nhi nhìn theo ánh mắt cô dò xét
"Đúng vậy , thích được làm bọn chúng , vui vè như vậy "- Đường Thanh cầm ly latte vừa uống vừa nói với cô
"Ha ! Cậu cũng thật là , tiêu cực quá đi , ai lớn lại không khổ chứ "- Lý Kỷ Nhi châm chọc nhìn cô
Đường Thanh mỉm cười híp mắt - "Vậy Lý tiểu thư của chúng ta là khổ gì đây ?"
- "A~ lại là vì gia đình bắt cậu thừa kế tài sản sao ? " Đường Thanh cố ý kéo dài câu cuối chọc ghẹo Lý Kỷ Nhi
"Cậu thật biết chọc đúng chỗ của tớ" - Kỷ Nhi bĩu môi đánh nhẹ Đường Thanh một cái
"Được rồi , không chọc cậu nữa. "
"Nói đi ! Muốn đi đâu chơi nào ? " - Đường Thanh đặt cốc latte xuống nhìn Kỷ Nhi
"Hay là...."- Kỷ Nhi nhìn cô kéo dài âm thanh , mặt giả nham hiểm nói
"Chúng ta đi xem bói đi?"
"Xem bói ?" - Đường Thanh nhướng mày nhìn cô
"Đúng a!" - "Tớ thấy đám Tiểu Ái đều đi xem vào đầu năm " - Kỷ Nhi chu môi nhìn cô , trong mắt đó là điều thản nhiên
"Được thôi , nếu cậu muốn " - cô nhướng vai nhìn Kỷ Nhi , ánh mắt lại chuyển sang hai đứa trẻ đnag chơi ngoài cửa
Nhưng lúc này đã không thấy chúng ở đâu nữa rồi , cô thở một hơi , thật nhàm chán a!
"Đi thôi Thanh Thanh của tôi ơi " -Kỷ Nhi cầm túi xách giục cô
----------------------
Trong 1 gian phòng nhỏ với ánh đèn mờ ảo ảo , pha trộn lẫn màu tím và màu đỏ , xung quanh còn treo những bức hình thù kỳ lạ . Đường Thanh không khỏi cảm thấy ngột ngạt .
"Này cậu dẫn tớ đi đâu vậy ?" - Đường Thanh nắm tay Kỷ Nhi kéo lại hỏi
"Suỵt ! Cậu nhỏ tiếng thôi , bọn Tiểu Ái nói với tới , bà thầy ở đây coi rất đúng nhưng cũng rất khó chịu , chỉ nên nhỏ nhẹ thôi "- Kỷ Nhi đưa tay chặn môi cô lại khẽ nói nhỏ vào tai cô
Đường Thanh gật gật gù gù đi theo Kỷ Nhi.
Bên trong lại chẳng có ai , chỉ có 1 chiếc bàn lớn ở giữa gian phòng , xung quanh kệ trưng bày những chiếc bình cổ và sách được xếp ngăn nắp trên giá kệ cao.
Cô đi xung quanh giá đỡ sách xem nhưng cuốn sách dày cộp được xếp ngay ngắn , tay sờ vào những bìa sách được điêu khắc tỉ mỉ , giống như không phải được làm bằng máy móc công nghiệp , mà được làm thủ công tỉ mỉ.
"Hai người muốn xem gì ? " - Chợt 1 tiếng nói bất ngờ vang lên , cô và Kỷ Nhi đồng thời nhìn sang tấm rèm đằng sau chiếc bàn lớn
Ngẩng mặt lên , là 1 người phụ nữa tầm 35 40 tuổi . 'Thật xinh đẹp' Đường Thanh nhất thời trong đầu liền nghĩ ra ba chữ này
Người phụ nữ mặc dù đã có tuổi nhưng nước da cực kì trắng , trắng đến mức nổi bật , giống như ...giống như ... một 'Ma cà rồng' ?
Đôi môi cô ta đỏ như máu , thoạt nhìn vẫn có nếp nhăn trên đuôi mắt nhưng nét trên gương mặt cực kì sắc sảo , thực sự là một mỹ nhân !
"Tôi muốn xem quẻ đầu năm ạ!" - Kỷ Nhi bừng tỉnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện nói
Đường Thanh cũng ngồi xuốg chỗ bên dưới giá sách , âm thầm xem những đồ được trưng bày ở đây , cô hơi có chút đau mắt , vì ở đây quá tối , cô lại bị cận thị nhẹ , xem một hồi cũng không nhịn được mắt có chút mỏi.
" Viết ngày tháng năm sinh và giờ sinh vào đây " - Cô ta chỉ chỉ vào tờ giấy trắng , không nhìn lấy Kỷ Nhi một cái , gương mặt lạnh lùng vô cảm nói
Kỷ Nhi liền cầm bút viết liền mạch vào tờ giấy , xong xui . Kỷ Nhi xoay tờ giấy nhẹ đưa cho cô ta
"Còn cô ?" - Cô ta ngước mắt lên nhìn Đường Thanh , anh mắt sắc sảo kia công thêm không khí ở đây không khỏi khiến cô cảm thấy hơi ớn lạnh
Trong 1 giây nào đó làm cô nhớ đến câu nói , anh mắt có thể giết chết một người , là cảm giác như vậy sao ?
"Tôi .. tôi không xem , chỉ một mình cô ấy thôi " -Cô vội xua hai tay lên nói
"Cậu nói gì vậy , đã đến đây rồi , lại xem với tớ luôn đi " - Kỷ Nhi đứng dậy kéo tay cô lại , ấn vai cô xuống ghế
Đường Thanh khó xử ngước mắt lên nhìn Kỷ Nhi rồi cầm bút ghi lên tờ giấy trắng trên bàn
Jessi giật tờ giấy trên bàn rồi kéo rèm bước vào bên trong nhàn nhạt nói - "Đợi tôi một lát"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro