Trên Trời Rơi Xuống Miếng Bánh Lớn!
Người Quan Trọng!
Anne
2024-07-14 21:44:24
Hắn ta cười khẩy một tiếng - "A~ là bạn của Tiểu Trương ?"
"Nhìn hai người chơi với nhau cũng rất hợp đi ? Một người là tiểu Trương một người là Con vịt xấu xí ?" - Túc Phong không nể ai miệng lưỡi vô sỉ , nhìn không hợp gì với gương mặt đẹp trai chút nào.
"Ha ha ha ha ..." - Cả căn-tin cười òa lên trước câu nói của Túc Phong . Chẳng phải Là đang cười nhạo hai người bọn cô đó sao ?
" Thanh Thanh à , bỏ đi mà" -Kỷ Nhi rất sợ Túc Phong nên nhỏ giọng kéo tay Đường Thanh lôi kéo cô đi qua Túc Phong.
Đường Thanh thấy Kỷ Nhi sợ cậu ta như vậy cũng không thích dây dưa với loại người như Túc Phong nên theo phản xạ Kỷ Nhi kéo cô , cô cũng liếc cậu ta một cái rồi bước theo Kỷ Nhi.
Nhưng Túc Phong làm gì tha cho hai bọn họ ?
"Này con vịt xấu xí và tiểu Trương ơi đi đâu vậy ? Ở lại chơi với bọn tôi nè" - Không cần quay lại Đường Thanh cũng biết mặt hắn vô sỉ cỡ nào.
Đường Thanh cô cũng không phải người hiền lành gì , bình thường tính cô lãnh đạm ít giao du với người khác nhưng cô cũng chảng để ai bắt nạt bản thân. Nghe Túc Phong nói vậy cô làm sao để yên được chứ ?
Loại người như hắn vẻ ngoài thân sĩ , bên trong rác rưởi như vậy cũng có người mến mộ sao ?
Cô xoay người chạy đến tát vào mặt Túc Phong một tiếng 'Chát' thật to , làm cho cả căn-tin phút chốc im bặt
......
Túc Phong một giây sau cũng hoàn hồn lại quay sang nhìn Đường Thanh vẻ mặt không tin được , bản năng đưa tay sờ lên má 'hơi nóng rát' của mình
'Con mẹ nó' đó giờ chưa ai dám đánh bổn thiếu gia đây , trước mặt hắn là cô gái với dáng người nhỏ nhắn lúc nãy dám ra tay đánh hắn? Cô ta là ai chứ ?
"Cô dám..?" - Túc Phong giọng lắp bắp không tin nhìn cô
"Tôi tại sao không dám ?" - Đường Thanh không sợ chết nhìn hắn. Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy một tên nam nhân nào vô sỉ như vậy , bản thân cô cũng không nhịn nổi một màn trêu chọc của hắn.
Định thần lại Túc Phong cười lạnh với cánh tay thon dài đến nắm cổ áo Đường Thanh.
"Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ" - Gương mặt ngả ngớn lúc nãy hiện lên năm dấu tay hồng rực hung ác nhìn cô , đáy mắt hiện rõ sát khí như muốn đóng băng cô.
Ngay lúc Đường Thanh nghĩ rằng cô sắp bị đánh thì một giọng nói trầm ổn vang lên.
"Là ai đang làm loạn ?"
Đường Thanh phản xạ quay sang hướng cửa ra vào nhà ăn thì thấy một thân cao lớn đi đến.
"Ha ? Anh tới đây làm gì ? Tôi đang giải quyết chuyện cá nhân của tôi" - Túc Phong chuyển sự chú ý sang người đang bước đến , trên mặt hắn còn hiện lên mấy ngón tay hồng do cô mới tát, nhìn thật chói mắt làm sao.
"Chuyện gì thì lên cán sự trường giải quyết , tôi không muốn nhìn thấy bạo lực ở nơi này" - Trần Đại Hành đút tay vào túi quần giọng vẫn như cũ trầm ổn nói
Trần Đại Hành là trưởng ban cán sự trường , là người có quyền lực ở trường , quản lí các học sinh, là người chỉ đứng sau thầy cô.
Nhưng một tên xấc xược như Túc Phong làm gì nể ai ?giáo viên hiệu trưởng còn phải cuối đầu trước hắn. Nhưng người này hắn phải nể nang tám chín phần.
Không phải vì Đại Hành là cán sự trường mà vì gia thế của anh. Trần gia là ai ? Chính là nhiều đời phục vụ trong quân đội chính phủ , cha hắn là tổng tư lệnh nắm quyền kiểm soát quân đội nước A, dưới tổng thống nước A thì là cha của hắn , vừa có quyền vừa có tiền làm sao ai không nể ?
Túc Phong hất vạt áo của cô ra , làm hai chân cô có chút lảo đảo về phía sau . Hắn xoay hai tay rồi đuta vào túi quần
"Hôm nay tha cho cô , đừng để tôi gặp lại cô , nếu không...."
Túc Phong ghé sát vào tai cô.
"Lần sau cô sẽ không may mắn vậy đâu"
Hắn bỏ lại một câu , liếc nhìn gương mặt cô một cách lạnh lùng rồi rời đi.
Lúc đi ngang còn vỗ vai khiêu khích Trần Đại Hành.
Bọn người trong căn-tin thấy hết kịch hay để xem cũng dần tản ra việc ai nấy làm.
"Cảm ơn học trưởng đã giúp đỡ bọn em " - Kỷ Nhi vội bước lên phía trước cuối đầu cảm ơn Đại Hành
"Không có gì " - Đại Hành từ tốn trả lời nhưng ánh mắt không chạm tới Kỷ Nhi mà dừng trước vạt áo của Đường Thanh
Hắn không nói gì lập tức cởi áo khoác ngoài ra đưa cho cô - "Nút áo của cô bị đứt rồi"
Đường Thanh lúc này mới ý thức được liền nhìn xuống vạt áo của mình . Cô hốt hoảng nhận lấy chiếc áo trên tay Đại Hành che lại nơi riêng tư.
Kỷ Nhi lúc này cũng mới để ý Đường Thanh bị rớt cúc áo liền chạy đến phụ cô che lại.
"Đường Thanh , tớ đưa cậu vêc ký túc xá thay áo"
Đường Thanh ngại ngùng cực độ , khí thế líc nãy dùng để tát Túc Phong lập tức bay đi hết . Gương mặt đỏ hồng xấu hổ
"Cảm ơn học trưởng , giặt áo xong em sẽ mang trả anh" - Đường Thanh cúi mặt cảm ơn Đại Hành , sau đó nhanh chóng đi theo Kỷ Nhi về ký túc xá.
Mà người đàn ông này .. cũng đã từng là người quan trọng nhất đời cô.
"Nhìn hai người chơi với nhau cũng rất hợp đi ? Một người là tiểu Trương một người là Con vịt xấu xí ?" - Túc Phong không nể ai miệng lưỡi vô sỉ , nhìn không hợp gì với gương mặt đẹp trai chút nào.
"Ha ha ha ha ..." - Cả căn-tin cười òa lên trước câu nói của Túc Phong . Chẳng phải Là đang cười nhạo hai người bọn cô đó sao ?
" Thanh Thanh à , bỏ đi mà" -Kỷ Nhi rất sợ Túc Phong nên nhỏ giọng kéo tay Đường Thanh lôi kéo cô đi qua Túc Phong.
Đường Thanh thấy Kỷ Nhi sợ cậu ta như vậy cũng không thích dây dưa với loại người như Túc Phong nên theo phản xạ Kỷ Nhi kéo cô , cô cũng liếc cậu ta một cái rồi bước theo Kỷ Nhi.
Nhưng Túc Phong làm gì tha cho hai bọn họ ?
"Này con vịt xấu xí và tiểu Trương ơi đi đâu vậy ? Ở lại chơi với bọn tôi nè" - Không cần quay lại Đường Thanh cũng biết mặt hắn vô sỉ cỡ nào.
Đường Thanh cô cũng không phải người hiền lành gì , bình thường tính cô lãnh đạm ít giao du với người khác nhưng cô cũng chảng để ai bắt nạt bản thân. Nghe Túc Phong nói vậy cô làm sao để yên được chứ ?
Loại người như hắn vẻ ngoài thân sĩ , bên trong rác rưởi như vậy cũng có người mến mộ sao ?
Cô xoay người chạy đến tát vào mặt Túc Phong một tiếng 'Chát' thật to , làm cho cả căn-tin phút chốc im bặt
......
Túc Phong một giây sau cũng hoàn hồn lại quay sang nhìn Đường Thanh vẻ mặt không tin được , bản năng đưa tay sờ lên má 'hơi nóng rát' của mình
'Con mẹ nó' đó giờ chưa ai dám đánh bổn thiếu gia đây , trước mặt hắn là cô gái với dáng người nhỏ nhắn lúc nãy dám ra tay đánh hắn? Cô ta là ai chứ ?
"Cô dám..?" - Túc Phong giọng lắp bắp không tin nhìn cô
"Tôi tại sao không dám ?" - Đường Thanh không sợ chết nhìn hắn. Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy một tên nam nhân nào vô sỉ như vậy , bản thân cô cũng không nhịn nổi một màn trêu chọc của hắn.
Định thần lại Túc Phong cười lạnh với cánh tay thon dài đến nắm cổ áo Đường Thanh.
"Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ" - Gương mặt ngả ngớn lúc nãy hiện lên năm dấu tay hồng rực hung ác nhìn cô , đáy mắt hiện rõ sát khí như muốn đóng băng cô.
Ngay lúc Đường Thanh nghĩ rằng cô sắp bị đánh thì một giọng nói trầm ổn vang lên.
"Là ai đang làm loạn ?"
Đường Thanh phản xạ quay sang hướng cửa ra vào nhà ăn thì thấy một thân cao lớn đi đến.
"Ha ? Anh tới đây làm gì ? Tôi đang giải quyết chuyện cá nhân của tôi" - Túc Phong chuyển sự chú ý sang người đang bước đến , trên mặt hắn còn hiện lên mấy ngón tay hồng do cô mới tát, nhìn thật chói mắt làm sao.
"Chuyện gì thì lên cán sự trường giải quyết , tôi không muốn nhìn thấy bạo lực ở nơi này" - Trần Đại Hành đút tay vào túi quần giọng vẫn như cũ trầm ổn nói
Trần Đại Hành là trưởng ban cán sự trường , là người có quyền lực ở trường , quản lí các học sinh, là người chỉ đứng sau thầy cô.
Nhưng một tên xấc xược như Túc Phong làm gì nể ai ?giáo viên hiệu trưởng còn phải cuối đầu trước hắn. Nhưng người này hắn phải nể nang tám chín phần.
Không phải vì Đại Hành là cán sự trường mà vì gia thế của anh. Trần gia là ai ? Chính là nhiều đời phục vụ trong quân đội chính phủ , cha hắn là tổng tư lệnh nắm quyền kiểm soát quân đội nước A, dưới tổng thống nước A thì là cha của hắn , vừa có quyền vừa có tiền làm sao ai không nể ?
Túc Phong hất vạt áo của cô ra , làm hai chân cô có chút lảo đảo về phía sau . Hắn xoay hai tay rồi đuta vào túi quần
"Hôm nay tha cho cô , đừng để tôi gặp lại cô , nếu không...."
Túc Phong ghé sát vào tai cô.
"Lần sau cô sẽ không may mắn vậy đâu"
Hắn bỏ lại một câu , liếc nhìn gương mặt cô một cách lạnh lùng rồi rời đi.
Lúc đi ngang còn vỗ vai khiêu khích Trần Đại Hành.
Bọn người trong căn-tin thấy hết kịch hay để xem cũng dần tản ra việc ai nấy làm.
"Cảm ơn học trưởng đã giúp đỡ bọn em " - Kỷ Nhi vội bước lên phía trước cuối đầu cảm ơn Đại Hành
"Không có gì " - Đại Hành từ tốn trả lời nhưng ánh mắt không chạm tới Kỷ Nhi mà dừng trước vạt áo của Đường Thanh
Hắn không nói gì lập tức cởi áo khoác ngoài ra đưa cho cô - "Nút áo của cô bị đứt rồi"
Đường Thanh lúc này mới ý thức được liền nhìn xuống vạt áo của mình . Cô hốt hoảng nhận lấy chiếc áo trên tay Đại Hành che lại nơi riêng tư.
Kỷ Nhi lúc này cũng mới để ý Đường Thanh bị rớt cúc áo liền chạy đến phụ cô che lại.
"Đường Thanh , tớ đưa cậu vêc ký túc xá thay áo"
Đường Thanh ngại ngùng cực độ , khí thế líc nãy dùng để tát Túc Phong lập tức bay đi hết . Gương mặt đỏ hồng xấu hổ
"Cảm ơn học trưởng , giặt áo xong em sẽ mang trả anh" - Đường Thanh cúi mặt cảm ơn Đại Hành , sau đó nhanh chóng đi theo Kỷ Nhi về ký túc xá.
Mà người đàn ông này .. cũng đã từng là người quan trọng nhất đời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro