Trèo Cao

Không Hối Hận À...

2024-12-27 22:26:24

Trình Hi im lặng gấp chăn, xếp lại gối rồi mở rèm cửa sổ, Chu Cảnh Thần đứng đó nhìn cô làm.

“Sau này đừng tìm em.” Cô đứng dựa vào cửa sổ.

Chu Cảnh Thần không nói gì.

“Người đàn ông trong bức ảnh đó, anh ấy vừa đẹp trai lại có gia thế tốt, dì Chu ưng ý, chắc chắn là người xuất sắc hiếm có, em sẽ thử hẹn hò với anh ấy.”

Một quãng im lặng kéo dài.

“Nhà họ Diệp từ chối rồi, dì Chu nổi giận, em cũng thấy khó xử. Nếu dì ấy không hoàn toàn chắc chắn thì sẽ không giới thiệu cho em, để em bị người ta từ chối thêm lần nữa.”

Chu Cảnh Thần im lặng đứng đó, ánh nắng mờ ảo chiếu vào cửa sổ làm mắt cô cay xè.

“Nhân lúc chú Chu và dì Chu vẫn còn chưa biết…”

“Cậu Chu.” Người giúp việc gõ cửa: “Ông chủ về rồi, gọi cậu đến thư phòng.”

Câu nói của Trình Hi bị chặn lại giữa chừng.

Người giúp việc lại gõ cửa: “Mời cậu qua đó ngay ạ.”

Chu Cảnh Thần chỉnh lại áo sơ mi, giọng trầm thấp: “Tôi qua ngay.”

Anh cài khuy áo xong, vuốt thẳng cổ áo, từng bước tiến đến gần Trình Hi, “Thực sự thích con trai nhà họ Hồ?”

Trình Hi cụp mắt: “Nhìn cũng thuận mắt.”

“Nghĩ kỹ chưa?”

Cô mím môi: “Nghĩ kỹ rồi.”

“Không hối hận?” Mặt Chu Cảnh Thần lạnh tanh: “Nhà họ Chu không cần liên hôn với nhà họ Hồ, em cưới hay không chẳng có tác dụng gì với nhà họ Chu cả.”

Trình Hi cắn môi đến phát đau.

“Nhà họ Hồ bám víu nhà họ Chu, sẵn sàng đưa ra tiền sính lễ cao ngất ngưởng. Em định dùng số tiền đó để trả nợ cho nhà họ Chu sao?" Chu Cảnh Thần nâng cằm cô lên, “Tiền nợ có chỗ trả rồi, còn nợ ân tình thì sao?”

Cô im lặng không nói.

“Cậu Chu.” Người giúp việc vặn chốt cửa, “Ông chủ muốn đích thân mời cậu qua đó.”

Trình Hi dùng sức đẩy mạnh anh ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Cảnh Thần xoay người mở cửa: “Cô Trình không khỏe, nấu một bát cháo cho cô ấy.”

Người giúp việc nhìn vào phòng, nhưng anh chặn kín, chỉ nhìn thấy chiếc giường vẫn gọn gàng.

Cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không diễn tả được.

Người giúp việc gật đầu: “Vâng.”

Sau khi Chu Cảnh Thần rời đi, Trình Hi ở trong phòng cảm thấy bất an.

Cô rón rén bước ra ngoài, nhìn chằm chằm về phía thư phòng ở cuối hành lang.

Ban ngày Chu Hoài Khang thường không ở nhà, ông chỉ hay hỏi han công việc của bà Chu vào bữa tối. Rất hiếm khi ông tỏ ra nghiêm túc và nghiêm trọng thế này.

Hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng.

Trình Hi lo lắng đến mức tay không ngừng run lên.

Một lúc sau, cửa thư phòng mở ra.

Chu Cảnh Thần bước ra theo sau Chu Hoài Khang.

Ánh mắt giao nhau, Trình Hi cố gắng lấy hết can đảm tiến lại gần.

Chu Hoài Khang mặc bộ vest màu xám đậm, còn thư ký thì cầm túi tài liệu đứng chờ ở cầu thang. Ông không tỏ ra điều gì bất thường, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh và hiền hòa, nở nụ cười thân thiện: “Hi Nhi, chuyện học hành có ổn không? Dì Chu con nói với chú rằng con đã đổi chỗ thực tập à?”

Trình Hi vô thức liếc nhìn Chu Cảnh Thần, anh vẫn giữ thái độ thản nhiên như mây gió.

Có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Chu Hoài Khang bận trăm công nghìn việc, thường xuyên đến các cơ quan, quận huyện để kiểm tra và chỉ đạo công việc. Ông làm gì có thời gian để nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Chu Cảnh Thần.

Sự căng thẳng trong lòng Trình Hi vơi dần đi: “Công ty trước đây đã hết thời gian thực tập, nên con chuyển sang chỗ khác ạ.”

“Nếu gặp khó khăn thì nói với dì Chu, bà ấy sẽ xử lý thay cháu.” Chu Hoài Khang cười hiền hòa hơn: “Hi Nhi gầy đi rồi, phải ăn uống bồi bổ nhiều vào.”

Chu Cảnh Thần và Chu Hoài Khang thời trẻ có sự tương đồng khoảng sáu, bảy phần. Chu Hoài Khang lúc đó nổi tiếng khắp nơi với tư cách là thủ khoa kỳ thi đại học, là sinh viên xuất sắc đến từ khu ổ chuột, có vẻ ngoài điển trai, cao ráo và tài năng vượt trội. Ông và bà Chu là bạn cùng lớp, gia đình nhà mẹ đẻ bà Chu có truyền thống kinh doanh và rất có mắt nhìn người, họ đã ưng ý Chu Hoài Khang ngay từ đầu, sau khi tốt nghiệp, hai người kết hôn ngay.

Chu Hoài Khang bắt đầu thành công rực rỡ khi ông bốn mươi tuổi, luôn giữ phẩm hạnh tốt, không phải là “phượng hoàng nam” mà thực sự là “chân kim nam”.

Vì vậy, bà Chu luôn cho rằng người đàn ông tốt cần phải nhanh chóng nắm bắt, bà dạy Trình Hi phải sáng suốt, không nên chỉ chìm đắm trong những mối quan hệ tình cảm nhỏ bé, mà cần có cái nhìn toàn diện và tầm nhìn rộng.

Trình Hi gặp con trai nhà họ Hồ ở một quán cà phê.

Con trai nhà họ Hồ là con một, trước đây nổi tiếng trong giới du học sinh với phong cách tiêu tiền như nước, được gọi là “chồng người Hoa”, “hào quang phú nhị đại”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đám con nhà giàu này khi ở nước ngoài sống rất phóng khoáng, yêu đương với các cô gái Tây, thậm chí còn sử dụng ma túy, nhưng khi về nước, họ lại ngoan ngoãn kế thừa tài sản gia đình, chỉ có một yêu cầu: đừng gây rối, đừng làm liên lụy đến cha mẹ.

Vì vậy, bộ mặt thật của họ không được nhiều người trong nước biết đến.

Trình Hi nghe bà Chu kể rằng con trai nhà họ Hồ rất được yêu thích, ai mà không thích trai đẹp chứ, các cô gái nhà giàu cũng mê mẩn, thậm chí một nhà giàu nhất ở tỉnh khác còn ngỏ ý nhận anh ta làm con rể, cho con gái và con rể thừa kế gia sản. Tuy nhiên, nhà họ Hồ cũng rất giàu có, họ đã mắng nhà giàu đó một trận.

Sau chuyện này, con trai nhà họ Hồ vừa có vẻ ngoài đẹp trai lại kiêu ngạo, có bản lĩnh, nên danh tiếng càng vang xa và càng được nhiều người yêu mến hơn.

Bà Chu đã giúp Trình Hi giành lấy anh ta từ tay mấy cô thiên kim nhà giàu.

Trình Hi vừa uống nước ép trái cây, vừa ngắm nhìn thành phố qua cửa sổ, những bông tuyết bay trong không trung, các tòa nhà cao tầng mờ ảo trong màn sương, tuyết năm nay rất nhiều.

“Cô có thích đàn ông không?” Con trai nhà họ Hồ hỏi một câu chẳng có đầu đuôi.

Cô nhíu mày.

“Không phải nói tôi, mà là nói tất cả đàn ông.” Anh ta cười, “Cô thích đàn ông không?”

Trình Hi không hiểu anh ta có ý gì, nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Thích.”

Con trai nhà họ Hồ cười lớn: “Tôi cũng thích.”

Trình Hi ngẩn người ra.

Dần dần cô mới nhận ra: “Anh…”

Anh ta ra hiệu bằng cách đưa ngón trỏ lên miệng, bảo cô nói nhỏ: “Nhà họ Hồ không biết, nếu cô muốn kết hôn, tôi cũng sẵn sàng cưới, cô giúp tôi giấu kín chuyện này, tôi cam đoan sẽ không can thiệp vào đời tư của cô, chúng ta sẽ tôn trọng nhau, mỗi người sống cuộc sống của riêng mình. Còn chuyện sinh con, dù tôi không tham gia, chắc chắn cô vẫn có cách để có con.”

Trình Hi ngậm ống hút, mắt mở to.

Lúc này, một chiếc xe Sedan hạng sang đỗ bên đường, cửa sổ ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Diệp Bá Nam.

Anh đến tòa nhà thương mại gần đó để thương thảo hợp đồng, khi đi qua trung tâm thương mại này, anh tình cờ nhìn thấy Trình Hi ngồi ở bàn gần cửa sổ.

Tài xế cũng chứng kiến cảnh này, nói: “Con trai nhà họ Hồ là đồng tính phải không? Cậu ta ở Mỹ chơi bời rất phóng túng, sau khi về nước thì ít lộ diện hơn. Những năm gần đây nhà họ Hồ kinh doanh bất động sản ở tỉnh ngoài, vừa về lại thành phố này tháng trước. Bà Chu chắc chắn đã điều tra kỹ về nhà họ Hồ, Hồ Sinh từng có mấy cô bạn gái, chắc chắn đã điều tra rất kỹ, chỉ có một chuyện duy nhất nhà họ Chu không ngờ tới là cậu ta lại có bạn trai...”

Sắc mặt Diệp Bá Nam nghiêm túc.

Anh từng gặp Hồ Sinh một lần.

Ở một quán bar đồng tính ở ngoại tỉnh, Hồ Sinh đã đánh nhau với một tên nhà giàu, đánh đến mức đầu chảy đầy máu, cuối cùng bị kéo lên xe cảnh sát đứng chờ ở ngoài cửa. Anh đang ở một quán trà ngoài trời bàn chuyện làm ăn, tình cờ chứng kiến toàn bộ.

Diệp Bá Nam xuống xe, bật ô che tuyết, đứng ngoài cửa sổ kính, gõ nhẹ lên cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0