Trèo Cao

Đêm Đầu Tiên

2024-12-27 22:26:24

Trình Hi bất chấp tuyết lớn đi đến chùa Phổ Chúng, một chiếc Hồng Kỳ L9 phiên bản mở rộng, mang biển số tứ quý 7777 sang trọng đã đậu sẵn trong sân, xe được thiết kế chống đạn hoàn toàn.

Đây là xe của Chu Cảnh Thần.

Nhà họ Chu là biểu tượng của quyền lực và giàu sang.

Bố của Chu Cảnh Thần, Chu Hoài Khang, là một nhân vật lớn, đứng thứ hai trong thành phố. Mẹ anh là một Nhà giáo dục, gia đình bên ngoại sở hữu một tập đoàn lớn và đã từng xuất hiện trong danh sách tỷ phú của Hồ Nhuận. Cuộc hôn nhân của "cặp đôi quyền lực" này chính là sự kết hợp hoàn hảo và bền vững nhất.

Vào ngày mùng Một và ngày Rằm hàng tháng, bất kể mưa gió thế nào, bà Chu cũng đều đến chùa dâng hương, bà không cầu tiền tài, không cầu con cái, mà chỉ cầu cho gia đình được bình an. Vào những ngày đó, các nhà sư trong chùa Phổ Chúng cũng sẽ đóng cửa, không tiếp khách để cùng bà tụng kinh.

Hôm nay là ngày Rằm tháng Giêng, bà Chu lại cúng dường một khoản tiền lớn cho chùa.

Bước vào chính điện, Trình Hi đã lập tức nhìn thấy bóng dáng Chu Cảnh Thần quay lưng về phía cửa. Anh mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, dáng vẻ cao ngạo, khí chất uy nghiêm, mạnh mẽ.

Chu Cảnh Thần được công nhận là anh tuấn trong giới thượng lưu, là một nhân tài xuất sắc trong ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ, tài năng và phong thái đều xuất chúng. Đời tư của anh cũng không có gì đáng nói, còn chuyện có tình nhân hay không thì không ai dám dò hỏi.

Trình Hi đứng phía sau, tầm mắt cô vừa vặn nhìn trúng góc nghiêng của Chu Cảnh Thần.

Đêm qua anh cuồng nhiệt đến mất kiểm soát, lúc đè lên người cô, râu của anh cọ vào ngực khiến cô vừa ngứa vừa đau, anh hôn say đắm lên cơ thể cô, thậm chí còn không kiềm chế được mà dùng lưỡi. Trình Hi không chịu nổi sự khích thích liên tục của anh, theo bản năng cắn một cái, không ngờ dấu răng lại rõ rệt như vậy.

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi bước đến bên cạnh bà Chu: "Dì Chu."

Sau khi bà Chu thắp hương xong, bà cầm lấy tay cô: "Phần mộ của bố cháu ở sau núi, là chú Chu cháu tự chọn vị trí, ông ấy đi tham dự hội nghị chúc Tết đầu xuân, trước khi ra ngoài còn dặn dò dì mời cháu về Chu gia ăn Tết."

Bố của Trình Hi và Chu Hoài Khang là bạn cũ, ông làm lái xe cho lãnh đạo rồi được đề bạt lên. Mấy năm trước, ông vướng vào vụ bê bối ngoại tình với một nữ sinh y dược, sau đó đã tự sát trong hầm để xe. Kể từ đó, mẹ cô lúc tỉnh lúc mê, vẫn luôn phải nằm viện điều dưỡng.

Bà chu vẫn luôn thương cô như con gái, nhưng dù sao cũng là người ngoài, cô không muốn quay về để gây thêm phiền phức nữa.

Cô đang định từ chối, bà Chu đột nhiên nhìn chằm chằm vào cằm của Chu Cảnh Thần: "Vết thương của con là thế nào đấy?"

Lời từ chối của Trình Hi vừa đến miệng đã bị chặn lại, mặt cô nóng bừng lên.

"Không cẩn thận va chạm bị trầy thôi ạ."

Vừa nhìn qua đã biết đây là dấu vết do dùng lực quá mạnh ở trên giường mà thành. Bà Chu liếc mắt đầy ẩn ý: "Có phụ nữ là chuyện bình thường, sao phải giấu mẹ?"

Chu Cảnh Thần đưa mắt nhìn Trình Hi, sắc mặt không hề thay đổi: "Con có giấu mẹ đâu."

"Đến tháng Mười này là con tròn ba mươi tuổi rồi đấy." Bà chu không truy hỏi người phụ nữ đó là ai, mà đi thẳng vào vấn đề: "Con biết rõ là mình nên làm gì mà."



Trong tầng lớp của họ, đến độ tuổi này đều phải lần lượt kết hôn. Ba mươi tuổi là một bước ngoặt, trước đó có thể chơi bời thế nào cũng được, nhưng đến độ tuổi này thì không ai tránh được chuyện phải kết hôn và sinh con.

Chu Cảnh Thần cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ là bà Chu năm nào cũng giục, nhưng anh đều nói qua loa cho xong chuyện.

Nhưng năm nay, không dễ đối phó như thế nữa. Bà Chu tỏ thái độ kiên quyết, nói: "Tốt nhất là con nên chuẩn bị tâm lý đi, chuyện này không trốn mãi được đâu."

Chu Cảnh Thần từ từ cài lại khuy áo khoác, bình tĩnh hỏi: "Mẹ đã chọn được ai chưa?"

"Bố con đang tìm cho con rồi." Giọng điệu của bà Chu vừa tự đắc vừa thận trọng: "Mấy cô gái đó có gia thế rất tốt. Nếu con có ai khác ở ngoài, thì phải dứt khoát chấm dứt ngay đi."

Trình Hi chột dạ ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Chu Cảnh Thần. Anh lập tức nhìn đi chỗ khác, bình thản buông một câu: "Dạo này con bận, không cần vội."

Sau khi viếng mộ xong và rời khỏi chùa, xe của bà Chu đã xuống núi, nhưng chiếc Hồng kỲ L9 vẫn còn ở đấy.

Cửa sổ xe mở, mặc cho gió tuyết lùa vào ghế sau. Chu Cảnh Thần ngồi trong màn sương trắng dày đặc, anh nhìn cô: "Để tôi đưa em về trường."

"Còn taxi?" Cô đưa cho tài xế hai trăm tệ rồi bảo anh ta chờ một lát. Người đàn ông điềm nhiên đáp: "Đi đây."

Chùa Phổ Chúng hôm nay đóng cửa, xung quanh không có chiếc taxi nào đón khách. Không còn cách nào khác, Trình Hi đành phải cúi người bước vào xe.

Mùi hương nam tính xộc vào mũi, mang theo mùi thảo dược mát lành dễ chịu, đây là loại nước hoa hiếm gặp, pha chút u ám, đối lập hoàn toàn với khí chất của anh. Chính sự mâu thuẫn ấy lại càng làm cho người ta bị cuốn hút.

Vừa ngồi xuống, Trình Hi rên lên một tiếng, cơn đau nhức như điện giật lan khắp đùi cô. Vết cắn của Chu Cảnh Thần cũng không nhẹ hơn cô là bao. Chỉ là anh có kỹ thuật, biết cách kiểm soát lực. Lúc đó thoải mái đến mức mềm nhũn cả người, nhưng hậu quả để lại thì không hề nhỏ.

Trình Hi cởi áo khoác, lót dưới mông để giảm sự ma sát với ghế.

Xe đi được nửa đường, Chu Cảnh Thần mắt nhìn thẳng về phía trước, thấp giọng hỏi: "Đã bôi thuốc chưa?"

Cô nắm chặt hai tay.

Yết hầu của người đàn ông chuyển động theo từng ngụm nuốt: "Tôi nhớ là đã sưng lên rồi."

Trình Hi bấm thật sâu vào lòng bàn tay. Những năm qua, cô có tình cảm với Chu Cảnh Thần, nhưng cô luôn giấu kín, cố gắng giữ khoảng cách.

Chu Cảnh Thần là con trai độc nhất của nhà họ Chu, mỗi bước đi trong cuộc đời anh đều đã được an bài. Bạn đời, hôn nhân, sự nghiệp - tất cả đều phải được chọn lựa kỹ càng. Gia cảnh của cô và anh quá chênh lệch, cô biết rõ sẽ chẳng có kết quả gì, thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi.

Mặc dù cô có chút không cam lòng, nhưng vẫn tốt hơn là càng lún sâu vào, kết cục sẽ càng đau đớn đến sống dở chết dở.



Tối qua, là vì Chu Cảnh Thần say rượu mà chủ động, vốn dĩ Trình Hi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, cả người cô lại trần trụi trước mặt anh như thế, càng không dám tưởng tượng đến việc nếu Chu gia biết chuyện thì sẽ có chuyện long trời lở đất gì xảy ra.

Bây giờ, đầu óc cô vẫn còn đang rất hỗn loạn.

Một lúc lâu sau, Chu Cảnh Thần lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Em nói chuyện này với ai chưa?"

Trình Hi định thần lại, hiểu được sự lo lắng của anh, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh và Chu gia.

"Chưa nói với ai cả."

Chu Cảnh Thần ừ một tiếng: " Quanh trường học có khu đô thị mới mở, em đi chọn một căn hộ đi, chọn xong thì bảo tôi."

Thấy cô không nói gì, anh lại nói thêm: "Căn nhà đứng tên tôi ở Tan Palace, cũng có thể chuyển nhượng cho em."

Tan Palace là tài sản thừa kế của ông ngoại Chu Cảnh Thần, một dinh thự gia truyền, căn rẻ nhất cũng có giá hàng trăm triệu tệ.

Những người không có xuất thân khá giả, cả đời cũng chẳng thể nào kiếm được số tiền ấy.

Chu Cảnh Thần thực sự hào phóng và có thành ý, nhưng Trình Hi không thích cái kiểu bồi thường theo cách định giá rõ ràng như thế: "Em ở ký túc xá tiện hơn."

Nghe vậy, anh không ép cô nữa.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước ký túc xá, Chu Cảnh Thần nghiêng người qua cô để mở cửa xe.

Sự tiếp cận đột ngột khiến hai người áp sát nhau, mãnh liệt và choáng ngợp, sự thân mật ấy tựa hồ phá vỡ mọi ranh giới cấm ky..

Trình Hi nhạy cảm đến mức bị hơi thở nóng rẫy của anh làm cho rùng mình. Chu Cảnh Thần cũng nhận ra, anh rụt tay về rồi ngồi thằng lại: "Đồ lót của em để ở chỗ tôi, lúc nào tiện thì qua lấy."

Cái áo đó, là chính tay anh cởi ra, lúc đó nửa buông nửa hờ trên vai cô, giữa chừng thì bị rơi xuống, Chu Cảnh Thần lại mặc vào cho cô.

Anh thích cái cảm giác trêu đùa kín đáo, che chắn một lớp vải mỏng rồi từ từ khám phá.

Chẳng trách người ta nói, đàn ông dù nghiêm túc và kiềm chế đến đâu, một khi đã dính vào chuyện tình ái thì cũng biến thành một con người khác. Ngay cả Chu Cảnh Thần cũng không giấu nổi vẻ ngoài lạnh lùng của anh.

Trình Hi tỏ vẻ khó chịu: "Anh vứt đi đi."

Chu Cảnh Thần cau mày: "Không cần nữa?"

"Không cần nữa." Cô xuống xe, giẫm lên tuyết chạy một mạch về ký túc xá, không hề ngoảnh lại một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0