Trèo Cao

Trình Hi Làm Từ...

2024-12-27 22:26:24

Bất kể lúc nào Chu Cảnh Thần gọi Hi Nhi, Trình Hi đều không sợ, duy chỉ có khi anh gọi cô trong lúc đang hẹn hò với người đàn ông khác thì cô sợ.

Có giọng điệu như đang trêu chọc và cảnh báo. Rất lạnh lẽo.

Anh hỏi thẳng, không nể nang, Diệp Bá Nam bất ngờ, không kịp trả lời.

Chu Cảnh Thần cười đầy ẩn ý: “Diệp Tổng có tầm nhìn rộng, Hi Nhi cũng không tệ, Chu gia nuôi cô ấy như bảo bối sáu năm, trừ khi Diệp tổng muốn một nàng tiên trên trời, còn không thì không xứng với anh sao?”

Diệp Bá Nam nhíu mày, nhận ra Chu Cảnh Thần không có thiện ý. Tuy nhiên, Chu Cảnh Thần trong giới từ lâu đã nổi tiếng khó làm việc cùng, nhưng năng lực làm việc của anh rất tốt, đồng nghiệp chỉ dám tức giận chứ không dám lên tiếng.

“Không phải không xứng, mà là hợp hay không thôi.”

Chu Cảnh Thần tháo khuy áo sơ mi, xắn tay áo lên, giọng lơ đễnh: “Diệp tổng có thấy hợp không?”

Diệp Bá Nam giống như đang nghiêm túc phân tích, lại giống như vì sự lịch thiệp đối với phái nữ, cho đối tượng hẹn hò chút tôn trọng, “Hiện tại thì hợp.”

“Hợp thì tốt.” Chu Cảnh Thần thờ ơ nhìn cô một cái, “Nếu Chu gia và Diệp gia kết thân, cũng không phải là một mối duyên không tốt.”

Trình Hi vô thức siết chặt tay đang cầm đàn, mỗi câu, mỗi chữ của anh đều khiến cô giật mình và hồi hộp.

“Cảnh Thần thương cô em gái này nhất.” Bà Chu đánh một quân Đông Phong, rồi kéo một quân Yêu Kê. Thường thì bà không gặp may trong trò chơi này, nên không vui, nhưng lần này lại cười tươi, “Nếu chúng ta thật sự kết thành thông gia, thì Cảnh Thần sẽ là anh rể của Bá Nam.”

Chu Cảnh Thần khẽ cười, vượt qua Diệp Bá Nam, tiến về phía Trình Hi: “Hát bài gì vậy?”

“Hát Tần Hoài Cảnh!” Văn Chi vui vẻ, “Giọng Tô Châu của cô Trình rất hay, đàn cũng rất tuyệt.”

“Tần Hoài Cảnh?” Chu Cảnh Thần giơ tay, bất ngờ vuốt nhẹ một dây đàn, chiếc đàn tì bà trong lòng Trình Hi run lên, tay anh vô ý lướt qua cổ áo cô.

Bên ngoài lạnh lẽo, da anh lạnh, trong phòng bao lại hanh khô, sự đối lập giữa nóng và lạnh khiến Trình Hi run rẩy hơn cả cây đàn.

Chu Cảnh Thần cao lớn, che khuất tầm nhìn của mấy bà phu nhân và Diệp Bá Nam ở phía sau. Anh cố tình vứt một chiếc khăn tay xuống đất, cúi người nhặt lên, môi anh chạm nhẹ vào má cô, từ từ di chuyển đến tai cô, thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy: “Hôm đó em như nước, tràn ra từ tay tôi, run rẩy như thế này.”

Trình Hi siết chặt tay lại.

Anh chưa bao giờ nói thẳng thắn và táo bạo như vậy. Hoàn toàn khác so với Chu Cảnh Thần ngày thường.

Anh bổ sung thêm: “Tổng cộng có hai lần, một lần trên giường ở khách sạn, một lần trên xe tôi, rất nhiều và rất thảm hại.”

“Phựt” dây đàn đứt.

Anh lạnh lùng nhìn vào ngón tay cô, ngón tay mềm mại trở nên tái xanh.

Ngay sau đó anh nắm chặt cổ tay cô, “Đứt tay rồi à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô rút tay ra, bình tĩnh lấy lại hơi thở: “Không.”

“Chu Cảnh Thần đứng thẳng dậy, “Từng học Tô Châu Bình Đàn?”

Trình Hi mút ngón tay, dây đàn vừa bị đứt, lực kéo mạnh, khiến cô đau nhức.

“Chỉ học bài này thôi.”

Quả thực cô chỉ học mỗi bài Tần Hoài Cảnh.

Là học vì Chu Cảnh Thần.

Anh biết nói giọng Tô Châu.

Không phải muốn hát cho anh nghe, mà là từng thích anh đến mức thích học những thứ anh biết.

Là sự gửi gắm.

Giống như ở gần anh vậy.

Lúc này, nhân viên phục vụ mang thêm hai chiếc ghế da, một ấm trà hoa và món điểm tâm “Kinh Bát Kiện”.

“Hi Nhi, mang trà cho anh Cảnh Thần con và Bá Nam đi.” Bà Chu ra hiệu.

Bà biết rõ Trình Hi hay ngại ngùng, Diệp Bá Nam cũng ít nói. Huống hồ, các quý bà ở đây, anh đã chủ động đến, Trình Hi cũng nên chủ động một chút.

Trình Hi đặt đàn tỳ bà xuống, đi đến bàn rót hai tách trà, đặt lên khay rồi quay lại.

Chu Cảnh Thần ngồi bên cửa sổ, áo khoác đã được cởi ra, cổ áo sơ mi nới lỏng. Ánh sáng nghiêng chiếu lên người anh, phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, khiến anh toát lên vẻ quý phái và nho nhã. Không còn vẻ nghiêm nghị như thường lệ.

Diệp Bá Nam ngồi bên trái, không khí rõ ràng không hòa hợp. Ngoài việc chào hỏi qua loa, cả hai chẳng nói gì với nhau.

Trình Hi đưa tách trà cho Diệp Bá Nam trước.

Chu Cảnh Thần mân mê quai đồng hồ của mình, kiên nhẫn đợi tách trà của anh.

Giây phút này, bầu không khí căng thẳng tột độ, đôi chân Trình Hi nặng như chì, mỗi bước đi đều khó khăn vô cùng. Chỉ cách nhau một mét, vậy mà cô lề mề đến nửa phút mới đi tới.

“Anh Cảnh Thần.” Giữa nơi đông người, Trình Hi rất ngoan ngoãn gọi anh như vậy.

Chu Cảnh Thần cười nhạt, chỉ hiện trên môi chứ không chạm đến đáy mắt, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào. “Lần đầu gặp, em tặng quà gì cho Bá Nam vậy?”

Trình Hi sững người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuộc gặp hôm nay là do Diệp Bá Nam đột xuất đến, cô căn bản không chuẩn bị quà.

“Lào gì có lý nào mà bên nữ phải tặng quà chứ?” Diệp Bá Nam đặt tách trà xuống, lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ, “Không phải quà gì quý giá đâu, Trình Hi.”

Cô đang định từ chối thì bà Chu nói đỡ: “Hi Nhi, tâm ý của Bá Nam, con không thể từ chối được.”

Diệp Bá Nam hiểu ý cô, cố ý giải thích: “Đừng áp lực, đây chỉ là lễ nghĩa của bên nam, không có ý gì khác.”

Lúc này Trình Hi mới nhận lấy chiếc hộp, mở ra ngay tại chỗ.

Là một mặt dây chuyền ngọc nhỏ xinh trong suốt.

Kết hợp với dây chuyền trông rất tinh xảo.

Cô đóng nắp hộp, “Em không chuẩn bị gì cả.”

“Không sao.” Diệp Bá Nam có ngoại hình phong trần mạnh mẽ, dường như không muốn dọa cô sợ, nên tiết chế giọng nói, vừa trầm vừa dịu dàng: “Lần sau có cơ hội gặp, bổ sung sau cũng được.”

“Diệp tổng hút thuốc không?” Chu Cảnh Thần đột nhiên lên tiếng.

Diệp Bá Nam nghiêng đầu nhìn anh, “Hút một điếu cũng được.”

Khi nói chuyện với anh, giọng của Diệp Bá Nam trở nên cứng cỏi hơn hẳn.

Chu Cảnh Thần rút một điếu thuốc, ném hộp thuốc về phía Diệp Bá Nam.

Tay anh cầm điếu thuốc, đặt hờ lên mép ghế, nhưng không hút.

Diệp Bá Nam nghiêng đầu ngậm một điếu, cũng không hút.

Trong những dịp xã giao giữa đàn ông với nhau, thường sẽ mời nhau một ly rượu hoặc mời nhau một điếu như một cách chào hỏi.

Chu Cảnh Thần không nghiện thuốc, có vẻ Diệp Bá Nam cũng thế.

Bà Chu tưởng hai người không có bật lửa, bèn nhấc miếng lót trà, lấy ra một chiếc bật lửa, “Hai đứa cứ hút đi, mọi người không để ý đâu.”

Bà nói với bà Diệp: “Hoài Khang nhà tôi thỉnh thoảng tăng ca cũng hút thuốc đấy.”

Khi phàn nàn về chồng mình, các bà vợ luôn dễ dàng tìm được sự đồng cảm. “Lão Diệp còn hút nhiều hơn, ông ấy phải dạy nhiều, cần tỉnh táo, thành ra thư phòng ở nhà ngày nào cũng mù mịt khói thuốc.”

Trình Hi cầm lấy chiếc bật lửa, đứng trước mặt Diệp Bá Nam.

Huy Viên là một nhà hàng trà cao cấp, mức giá trung bình một nghìn năm trăm tệ một người. Những vật dụng nhỏ trong phòng bao cũng vô cùng sang trọng. Trình Hi chưa từng sử dụng loại bật lửa phức tạp thế này, loay hoay trượt tới trượt lui mãi vẫn không bật lên được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0