Trì Âm (H)

Bệnh

2024-08-17 09:56:48

Nửa đêm, Thẩm Từ Âm đang ngủ say thì đột nhiên cảm thấy đau bụng không chịu nổi, đầu cũng choáng váng nặng nề có điều gì đó không ổn nên cô ở trong chăn đo nhiệt độ cơ thể cho mình, 39,2 độ.

Cơ thể cứ như bị nướng trên đống lửa, từng tấc da thịt đều cực kỳ nóng bỏng, hơi thở nặng nề nóng bức, phảng phất máu trong huyết quản đang kêu tanh tách và sắp sôi lên.

Cô chạy vào nhà vệ sinh mấy chuyến cũng vô dụng, mơ hồ đoán được món xiên nướng cô ăn tối nay có vấn đề gì đó.

Cô bật đèn đầu giường, lấy điện thoại di động ra, đầu choáng mắt hoa gửi tin nhắn cho Phương Nhuế Già:

[Cậu có bị đau bụng hay sốt không? Mình nghi món xiên nướng chúng ta ăn vào buổi tối không sạch sẽ.]

Không đợi được tin trả lời, cô đoán Phương Nhuế Già có thể không sao, đứng dậy mặc áo khoác, bắt taxi đến bệnh viện để cấp cứu với khuôn mặt tái nhợt.

Đại sảnh truyền dịch ban đêm vô cùng yên tĩnh, người ngồi rải rác trên các hàng ghế. Hầu hết đều có người khác đi cùng, nhưng cô chỉ có một mình lẻ loi.

Truyền nước biển yên tĩnh không tiếng động, thuốc lạnh lẽo chảy vào mạch máu, Thẩm Từ Âm dựa vào lưng ghế cứng ngắc, ngẩn ngơ một lúc, choáng váng sắp ngủ.

Chỗ ngồi của cô gần cửa đại sảnh, có thể nghe rõ tiếng người ra vào. Đây là vị trí cô đặc biệt lựa chọn, đủ ồn ào để cô không bị ngủ quên, để khi thuốc nhỏ xong lỡ may mình không chú ý tới khiến máu chảy ngược.

Khi ở một mình đủ lâu, trải nghiệm cuộc sống sẽ phong phú hơn rất nhiều.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, làm phiền những người đang nghỉ ngơi trong đại sảnh. Ánh mắt trách cứ chung quanh đảo qua, Thẩm Từ Âm hoảng sợ, nhanh chóng mở điện thoại ra nhận cuộc gọi, không biết ai sẽ gọi cho cô vào lúc ba giờ đêm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Xin chào.”

"Dang ở đâu?" Giọng nói Ngôn Chiêu mang theo chút khàn khàn, có chút mơ hồ không rõ, Thẩm Từ Âm lại quen thuộc giọng điệu này, mỗi lần anh vừa tỉnh ngủ chính là như vậy, cả người áp suất thấp.

Cô giật mình một cái, không rõ nguyên do: "Cái gì?”

“Không phải đau bụng rồi sốt sao? Đi bệnh viện chưa?”

Ở đầu bên kia truyền đến tiếng mặc quần áo sột soạt, Thẩm Từ Âm nhíu mày hỏi: "Sao anh biết?”

“Em gửi wechat cho tôi, mới nhìn thấy.” Tiếng đi lại vang lên, tiếng kim loại kêu lanh canh, là tiếng anh lấy chìa khóa xe: “Em đang ở đâu?”

Gửi wechat?

Thẩm Từ Âm nhìn thoáng qua điện thoại di động, lúc này mới phát hiện tin nhắn vừa định gửi cho Phương Nhuế Già, bởi vì bị đau nên nhất thời không nhìn rõ, thế mà lại gửi tới trong hộp thoại với Ngôn Chiêu.

Wechat của cô vốn không có ai nói chuyện phiếm, mấy ngày nay thường xuyên liên lạc với Phương Nhuế Già, đã thành thói quen cứ tin nhắn đầu tiên sẽ là cô ấy, không nghĩ tới lúc add Ngôn Chiêu thì anh sẽ biến thành người cuối cùng từng liên lạc, vững vàng nằm ở vị trí cao nhất, bị cô nhìn nhầm.

Cứu mạng, lần này nhầm to rồi.

“Xin lỗi, là tôi gửi nhầm.” Cô lúng túng giải thích: “Tôi muốn gửi cho bạn, nhưng không nhìn rõ…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ở đâu?” Ngôn Chiêu mặc kệ, hỏi lần thứ ba.

Thẩm Từ Âm cảm giác hơi thở của mình đều mang theo hơi nóng, khô khốc trả lời: "Tôi đã không sao, bạn tôi đang chăm sóc tôi rồi."

Nhưng bốn phía chỗ ngồi trống trơn, nào còn có ai.

Ngôn Chiêu nhấn thang máy, hời hợt nói: "Thẩm Từ Âm, nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn không giỏi nói dối.”

Bàn tay chọc kim đặt lên tay vịn ghế ngồi lạnh lẽo, đầu ngón tay mảnh khảnh chậm rãi cuộn lại, Thẩm Từ Âm không cam lòng bị nhìn thấu, cắn răng nói: "Tôi đang ở bệnh viện.”

Nói xong liền cúp máy.

Bệnh viện Ninh Xuyên nhiều như vậy, Ngôn Chiêu làm sao có thể tìm từng nơi một.

Đặt điện thoại xuống, y tá thay thuốc truyền dịch cho những người ngồi ở ghế khác, lúc rời đi đi ngang qua chỗ ngồi của Thẩm Từ Âm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhãn dán trên thân chai, hỏi: "Chị đi một mình ạ?"

“Vâng.”

“Chị còn phải truyền thêm một bình nữa, cẩn thận đừng ngủ quên, nhớ gọi y tá đến thay kịp thời.”

“Được, cảm ơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0