Trì Âm (H)

Lần Đầu Gặp Gỡ...

2024-08-17 09:56:48

Trên sân thể dục tiếng người ồn ào, quầy bán đồ vặt chỉ có rải rác vài học sinh. Thẩm Từ Âm chọn lựa trên kệ hàng, mua lõi bút đỏ, lại nhân tiện mua một số thứ khác.

Mấy nam sinh đi vào cửa, mở tủ lạnh ra mua nước, tiếng nói chuyện liên tục truyền đến lỗ tai cô.

“Cậu thật sự không lên sân bóng à?”

“Không lên.” Giọng nam sinh trả lời ngoài ý muốn rất dễ nghe, mang theo chút tùy ý.

“Lớp 8 lần này khí thế hung hăng, muốn tìm cậu báo thù, cậu không ứng chiến?”

Giọng nam sinh vẫn không quan tâm: “Nhiều người muốn tìm tôi báo thù lắm, không rảnh.”

Khẩu vị khoai tây chiên Thẩm Từ Âm thích nhất đã bán hết, cô dạo qua một vòng, ngẩng đầu, phát hiện phía trên cùng của kệ hàng còn có mấy túi hàng dự trữ.

Cô kiễng chân với thử, thử mấy lần cũng không thành công, đầu ngón tay cách kệ hàng còn một đoạn lận.

Quét mắt một vòng, bốn phía cũng không có gì để kê chân. Điều này làm cho Thẩm Từ Âm có hơi nhụt chí, đang muốn bỏ cuộc thì đột nhiên có một người đứng bên cạnh cô, bao bọc trong một luồng hơi thở vô cùng sảng khoái.

Cô cúi đầu xuống, đầu tiên nhìn thấy một đoạn cổ tay trắng nõn đang cầm một chai coca, ngón tay thon dài móc vào khoanh tròn. Hướng lên trên là đường cong cơ bắp rõ ràng trên cánh tay, không hề cường điệu mà có cảm giác khỏe khoắn, ẩn vào trong ống tay áo đồng phục rộng thùng thình.

Ngôn Chiêu nghiêng mắt nhìn, trong mắt không có độ ấm: “Muốn cái này?”

Thẩm Từ Âm không thích làm phiền người khác, chớ nói chi là người xa lạ: “Cảm ơn, tôi tự làm là được.”

Ngôn Chiêu nghe theo, lui về phía sau nửa bước, nhưng người cũng không đi, chỉ dựa vào đó, bất động nhìn cô.

Thẩm Từ Âm giống như bị ánh mắt của anh đặt ở trên lửa nướng, quay đầu hỏi: “Sao anh không đi?”

Ngữ điệu anh lười biếng: “Tôi chỉ tò mò, muốn xem chiều cao này của em làm sao với tới được.”

Thẩm Từ Âm muốn nói cô cao 1 mét 68, nhưng vừa quay đầu, phát hiện nam sinh còn cao hơn cô một cái đầu, đứng ở hành lang chật hẹp giữa các kệ hàng, gần như chặn hết nguồn sáng.

Cô đã sớm thử qua, căn bản không thể chạm tới, nhảy tới nhảy lui trước mặt một người xa lạ cũng rất mất mặt, Thẩm Từ Âm dứt khoát bỏ luôn: “Tôi không cần.”

Cô xoay người muốn đi, bên tai lại nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ, Ngôn Chiêu đứng thẳng dậy, lấy gói khoai tây chiên kia xuống, đặt lên tay cô, lại cười một tiếng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có cái gì mà bướng bỉnh.”

Hồi ức và cảnh tượng trước mắt dần dần dung hợp, Thẩm Từ Âm hoàn hồn, Phương Nhuế Già đang vẫy tay với cô:

“Ăn không? Xiên nướng?”

Thẩm Từ Âm đi qua, chọn vài xâu, mở wechat đang chuẩn bị trả tiền, trên đỉnh hộp thoại xuất hiện một avatar xa lạ, là của Ngôn Chiêu.

“Bạn đã thêm đối phương, bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện”

Sau khi tốt nghiệp, cô đã thay đổi số điện thoại di động, tất cả thông tin liên lạc trước đây của cô đều bị mất, không phải ai cũng đều được được thêm lại, bao gồm cả Ngôn Chiêu.

Lúc đó cả hai đã chia tay, cố ý add lại hình như cũng không cần thiết.

Vì thế vẫn mất liên lạc đến chiều nay.

Buổi chiều ở bệnh viện thú y, Ngôn Chiêu quay đầu muốn đi, Thẩm Từ Âm nói: “Cảm ơn.”

Anh dừng bước, quay đầu lại.

“Tay của anh.”Cô nhìn thấy vết bầm tím trên mu bàn tay trắng nõn của anh Cú va chạm vừa rồi chắc chắn không nhẹ: “Tốt nhất nên bôi thuốc.”

Cô theo phản xạ nói thêm: “Tôi có thể trả tiền thuốc men.”

Nói xong, lúc này cô mới ý thức được mình nói sai rồi.

Mấy năm nay quen giao tiếp với người khác, nếu có người giúp đỡ cô, cô sẽ cố gắng hết sức để báo đáp dù có phải hy sinh một ít về mặt tài chính, không nợ nhân tình là tốt nhất.

Nhưng cô đã quên, loại đại thiếu gia như Ngôn Chiêu, không thiếu nhất chính là tiền, loại hành vi này không khác múa rìu qua mắt thợ.

Đúng như cô dự đoán, có một sự im lặng khó xử giữa hai người.

Thẩm Từ Âm vừa định mở miệng nói sang chuyện khác, chợt nghe thấy anh trả lời: “Trả thế nào?”

Cô không nghĩ tới sẽ là đáp án này, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời theo: “Anh nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, tôi quét wechat của anh, hoặc là trả tiền.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngôn Chiêu cười như không cười: “Tôi phải đi khám mới biết bao nhiêu tiền, nhưng bây giờ tôi phải đi.”

Ngụ ý chính là hiện tại không có cách nào giải quyết việc này.

Thẩm Từ Âm dừng một lát, nói: “Vậy thêm wechat đi, bao nhiêu tiền anh nói với tôi một tiếng, tôi chuyển cho anh, hoặc là anh để lại số điện thoại cho tôi...”

Ngôn Chiêu lấy di động ra, lời ít ý nhiều: “Mã.”

Anh thoạt nhìn rất vội, Thẩm Từ Âm cũng không nghĩ nhiều, quét mã QR wechat cho anh, anh cúi đầu thao tác một hồi: “Được rồi.”

Ai có thể nghĩ tới, sau khi chia tay lâu như vậy, bọn họ sẽ ở trong trường hợp này một lần nữa thêm WeChat.

Thẩm Từ Âm vẫn cảm thấy nên giải thích: “Sau khi tốt nghiệp đại học tôi đã đổi điện thoại di động và số điện thoại. Số hiện tại không phải là số trước đó.”

“Tôi biết.”

“... Anh đã từng thay đổi chưa?”

Ngôn Chiêu cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trong mắt: “Chưa từng.”

Đêm rất lạnh.

Thẩm Từ Âm cầm điện thoại di động trả tiền, đầu bên kia wechat Ngôn Chiêu vẫn không gửi tin nhắn tới, đoán chừng là căn bản không đi mua thuốc, hoặc là thay đổi chủ ý, không cần cô thanh toán nữa.

Cô nhét điện thoại di động vào túi, ngồi ở ven đường với Phương Nhuế Già, hai người chậm rãi ăn hết xiên nướng, sau đó ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Đèn đường tiểu khu cũ kỹ mờ mịt sáng lên, cô vặn chìa khóa mở cửa, ấn công tắc, ánh sáng phòng khách trong nháy mắt xua tan bóng tối. Cô ngã xuống sô pha, ngửa đầu ngẩn người nhìn trần nhà, mơ hồ cảm giác được ánh sáng trong phòng lóe ra, trước mắt lại tối sầm, rồi lại sáng lên lần nữa.

Lâu hơn lần trước.

Điều này làm cho cô xác định, là bóng đèn hỏng, chắc là trước khi vào ở đã có vấn đề, chủ nhà cũng không nói với cô chuyện này.

Cô ngồi dậy, suy nghĩ một hồi rồi lại nằm.

Bỏ đi, cứ sống tạm trước cái đã, có thời gian thì sửa sau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0