Do Anh
2024-08-17 09:56:48
Thẩm Từ Âm bị ném lên giường, trời đất quay cuồng.
Cô ngã vào tấm nệm mềm mại, vừa mới chuẩn bị ngồi dậy, Ngôn Chiêu đã đè lên.
Ánh sáng trước mắt cô bị chặn lại, hơi thở của người đàn ông sau khi tắm phủ ngập chóp mũi cô, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ cô.
Đường cong cơ thể chặt chẽ kề nhau, nhiệt độ cơ thể truyền cho nhau, hơi nóng một đường lan đến đỉnh đầu.
Thẩm Từ Âm cảm thấy hô hấp của mình vô thức trở nên nặng nề, giống như bị ngạt thở, vì vậy cô dùng sức đẩy anh. Bình thường, chút sức lực này căn bản không là gì với anh, nhưng không ngờ, Ngôn Chiêu thật sự chậm rãi chống đỡ ngồi bên cạnh, hai tay anh đặt bên hông cô, kéo ra một chút khoảng cách, cúi đầu nhìn cô.
Cô đánh đòn phủ đầu: "Anh không bị cảm à?"
"Ai nói với em tôi bị cảm?"
Cô cau mày: "Bọn họ nói —— "
"Tôi đúng là nhờ người mua thuốc cảm, nhưng đó là cho Trang Lăng."
À.
Thẩm Từ Âm nghe rõ, Ngôn Chiêu nói muốn mua thuốc cảm thật ra là cho Trang Lăng, nhưng lại bị người có lòng nghe thấy, nghĩ rằng anh bị cảm lạnh, cố hết sức tìm cơ hội để có ấn tượng tốt, kết quả vỗ mông ngựa nhưng đánh phải đùi con lừa.
Cô không khỏi cảm thấy xấu hổ vì chuyện này, thầm thề lần sau sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa, quá là nhục nhã.
Ngôn Chiêu nhìn cô rũ mắt mím môi, biết ngoài mặt cô im lặng, nhưng nhất định là đang mắng trong lòng, cảm thấy cô rất đáng yêu, vươn tay véo má cô.
Thẩm Từ Âm sang một bên tránh tay anh: "Tôi đi đây."
"Em thật sự cho rằng tôi đang đùa giỡn với em à?"
Anh đứng thẳng dậy, một chân quỳ xuống mép giường, cởi giày cô ra, ném xuống đất, bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, kéo thẳng người qua, tách hai chân khoanh lại bên thắt lưng mình.
Đùi bị đặt bên xương hông anh, chân tâm yếu ớt cách nơi nguy hiểm kia thật gần, Thẩm Từ Âm giãy dụa: "Anh buông ra!"
"Nếu em muốn tôi buông tay, đương nhiên có thể." Ngôn Chiêu hạ mình, ngón tay siết chặt bắp chân cô, "Em trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao em lại đến mang thuốc cho tôi?"
Cô không quá tình nguyện mà trả lời: "...... Giám đốc của chúng tôi muốn làm anh hài lòng."
"Sao người đưa lại là em?"
"Bởi vì không tìm được người khác."
"Một chút cũng không quan tâm đến tôi sao?"
"Không."
"Thật đáng tiếc." Ngôn Chiêu không ngạc nhiên trước câu trả lời của cô, "Ngay cả mấy câu nịnh nọt em cũng không nói. Tôi định nghe xong, thấy cao hứng sẽ thả em đi."
Thẩm Từ Âm không tin nói: "Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?"
Ngôn Chiêu khẽ mỉm cười: "Vì sao lại không tin? Tôi là người rất dễ nói chuyện."
Việc hai người mặt đối mặt nói chuyện trong tư thế thân mật như vậy là một tín hiệu rất nguy hiểm. Thẩm Từ Âm nhìn anh nói:
"Có cần tôi nhắc nhở anh không? Chúng tôi đã chia tay, vào chín năm trước."
"Sau đó thì sao?" Giọng điệu hờ hững.
"Chúng ta không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa, nên giữ khoảng cách."
"Ai nói vậy?" Vẻ mặt Ngôn Chiêu như cười mà không phải cười, anh giúp cô nhớ lại: "Em không quên chứ, trước khi chúng ta yêu nhau đã hôn môi rồi."
Một số ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu, Thẩm Từ Âm cau mày, vội vàng vặn lại: "Đó là ...... Do anh!" "
"Do anh cái gì?"
Anh nhân cơ hội thăm dò miệng cô, đầu ngón tay chậm rãi trượt trên làn da mềm mại dưới lưỡi, bắt chước động tác liếm lưỡi của cô, lúc nhẹ lúc nặng, thấy hai má trắng nõn của cô đỏ bừng, hơi thở dần dần gấp rút, anh cười đầy ẩn ý: "Nhìn kìa, nó vẫn còn nhớ tôi."
Khuôn mặt người trước mặt dần trùng lặp với khuôn mặt chín năm trước, Thẩm Từ Âm không tránh khỏi nghĩ đến những cảnh tượng thân mật và nóng bỏng đó.
Cô ngã vào tấm nệm mềm mại, vừa mới chuẩn bị ngồi dậy, Ngôn Chiêu đã đè lên.
Ánh sáng trước mắt cô bị chặn lại, hơi thở của người đàn ông sau khi tắm phủ ngập chóp mũi cô, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ cô.
Đường cong cơ thể chặt chẽ kề nhau, nhiệt độ cơ thể truyền cho nhau, hơi nóng một đường lan đến đỉnh đầu.
Thẩm Từ Âm cảm thấy hô hấp của mình vô thức trở nên nặng nề, giống như bị ngạt thở, vì vậy cô dùng sức đẩy anh. Bình thường, chút sức lực này căn bản không là gì với anh, nhưng không ngờ, Ngôn Chiêu thật sự chậm rãi chống đỡ ngồi bên cạnh, hai tay anh đặt bên hông cô, kéo ra một chút khoảng cách, cúi đầu nhìn cô.
Cô đánh đòn phủ đầu: "Anh không bị cảm à?"
"Ai nói với em tôi bị cảm?"
Cô cau mày: "Bọn họ nói —— "
"Tôi đúng là nhờ người mua thuốc cảm, nhưng đó là cho Trang Lăng."
À.
Thẩm Từ Âm nghe rõ, Ngôn Chiêu nói muốn mua thuốc cảm thật ra là cho Trang Lăng, nhưng lại bị người có lòng nghe thấy, nghĩ rằng anh bị cảm lạnh, cố hết sức tìm cơ hội để có ấn tượng tốt, kết quả vỗ mông ngựa nhưng đánh phải đùi con lừa.
Cô không khỏi cảm thấy xấu hổ vì chuyện này, thầm thề lần sau sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa, quá là nhục nhã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Chiêu nhìn cô rũ mắt mím môi, biết ngoài mặt cô im lặng, nhưng nhất định là đang mắng trong lòng, cảm thấy cô rất đáng yêu, vươn tay véo má cô.
Thẩm Từ Âm sang một bên tránh tay anh: "Tôi đi đây."
"Em thật sự cho rằng tôi đang đùa giỡn với em à?"
Anh đứng thẳng dậy, một chân quỳ xuống mép giường, cởi giày cô ra, ném xuống đất, bắt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, kéo thẳng người qua, tách hai chân khoanh lại bên thắt lưng mình.
Đùi bị đặt bên xương hông anh, chân tâm yếu ớt cách nơi nguy hiểm kia thật gần, Thẩm Từ Âm giãy dụa: "Anh buông ra!"
"Nếu em muốn tôi buông tay, đương nhiên có thể." Ngôn Chiêu hạ mình, ngón tay siết chặt bắp chân cô, "Em trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao em lại đến mang thuốc cho tôi?"
Cô không quá tình nguyện mà trả lời: "...... Giám đốc của chúng tôi muốn làm anh hài lòng."
"Sao người đưa lại là em?"
"Bởi vì không tìm được người khác."
"Một chút cũng không quan tâm đến tôi sao?"
"Không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thật đáng tiếc." Ngôn Chiêu không ngạc nhiên trước câu trả lời của cô, "Ngay cả mấy câu nịnh nọt em cũng không nói. Tôi định nghe xong, thấy cao hứng sẽ thả em đi."
Thẩm Từ Âm không tin nói: "Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?"
Ngôn Chiêu khẽ mỉm cười: "Vì sao lại không tin? Tôi là người rất dễ nói chuyện."
Việc hai người mặt đối mặt nói chuyện trong tư thế thân mật như vậy là một tín hiệu rất nguy hiểm. Thẩm Từ Âm nhìn anh nói:
"Có cần tôi nhắc nhở anh không? Chúng tôi đã chia tay, vào chín năm trước."
"Sau đó thì sao?" Giọng điệu hờ hững.
"Chúng ta không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa, nên giữ khoảng cách."
"Ai nói vậy?" Vẻ mặt Ngôn Chiêu như cười mà không phải cười, anh giúp cô nhớ lại: "Em không quên chứ, trước khi chúng ta yêu nhau đã hôn môi rồi."
Một số ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu, Thẩm Từ Âm cau mày, vội vàng vặn lại: "Đó là ...... Do anh!" "
"Do anh cái gì?"
Anh nhân cơ hội thăm dò miệng cô, đầu ngón tay chậm rãi trượt trên làn da mềm mại dưới lưỡi, bắt chước động tác liếm lưỡi của cô, lúc nhẹ lúc nặng, thấy hai má trắng nõn của cô đỏ bừng, hơi thở dần dần gấp rút, anh cười đầy ẩn ý: "Nhìn kìa, nó vẫn còn nhớ tôi."
Khuôn mặt người trước mặt dần trùng lặp với khuôn mặt chín năm trước, Thẩm Từ Âm không tránh khỏi nghĩ đến những cảnh tượng thân mật và nóng bỏng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro