Trì Âm (H)

Không Được Thất...

2024-08-17 09:56:48

Mặc dù cô luôn được đánh giá là lạnh tâm lạnh tình, nhưng vào thời điểm đó, nếu như cô không thích Ngôn Chiêu, cô sẽ không nói chuyện yêu đương.

Chín năm qua đi, cô tự cho là phần tình cảm này đã tiêu tán gần như không còn, nhưng anh lại từng chút đến gần, khiến cô cảm thấy mớ tro tàn kia dường như có dấu hiệu đốt cháy trở lại.

Không nên như vậy.

Không thể như thế này.

"Không được thất thần." Ngôn Chiêu nhìn thấu sự do dự của cô, không cho cô cơ hội lấy lại lý trí, hạ mắt xuống nói: "Tốt hơn hết là, em nên nghĩ đến lát nữa lúc tôi làm em, em nên làm nũng thế nào để khiến tôi thương xót."

Ngón tay khuấy động trong khoang miệng, gảy cái lưỡi mềm mại của cô, Thẩm Từ Âm không nghe thấy mấy câu thô tục này, bắt lấy cổ tay anh, gặm xuống.

Ngôn Chiêu rít nhẹ, rút tay về, dùng răng trả đũa răng, nắm lấy ngón tay của cô, cũng cắn xuống.

Cắn xong, anh nắm lấy cổ tay cô, thuận thế siết ở bên cạnh, cúi đầu áp xuống má cô, hôn lên môi cô, chủ động câu lấy lưỡi cô.

Thẩm Từ Âm trốn không kịp, hoàn toàn bị anh xâm chiếm.

Không giống như nụ hôn mưa to gió dữ đêm qua, Ngôn Chiêu tối nay rõ ràng rất kiên nhẫn, hôn từng chút một từ nông đến sâu, trằn trọc triền miên, cho đến khi người dưới thân mềm nhũn, anh mới bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn, dùng sức mút liếm.

Thẩm Từ Âm muốn nhúc nhích, nhưng cổ tay lại bị anh siết chặt, cả người buộc phải thừa nhận nụ hôn của anh, gần như không thể theo kịp nhịp điệu của anh.

Không biết có phải ban đầu Ngôn Chiêu định tắm xong rồi đi ngủ hay không, đèn trong phòng mờ nhạt, mọi thứ đều mờ mịt, khiến bầu không khí càng trở nên mập mờ.



Tiếng nước dinh dính cùng tiếng thở gấp vang lên trong phòng, giống như nước mưa ẩm ướt bên tai, thấm ướt vào cơ thể.

Cúc áo sơ mi được cởi, ngón tay Ngôn Chiêu đẩy nội y ra, bàn tay phủ lên bầu ngực đầy đặn giấu bên trong, năm ngón tay mở ra, bao trùm ngực sữa trắng mềm, xoa nắn vài lần, Thẩm Từ Âm phát ra tiếng ngân nga run rẩy, anh hôn mạnh xuống, vặn lưỡi, chặn tất cả lại.

Cô túm lấy góc áo anh, muốn giật anh ra, nhưng ngón tay không dùng được lực, vẫn tốn công vô ích.

Bộ não hỗn loạn, cơ thể còn trung thực hơn trái tim cô.

Đầu ngón tay Ngôn Chiêu xoa đầu vú dần cứng lại, đầu ngón tay nhào nặn lôi kéo, lòng bàn tay vừa khít bọc lấy bầu ngực mềm mại, bộ ngực trơn trượt đầy đặn, vú mềm giống như sữa tràn ra từ ngón tay, xoa nắn thành nhiều hình dạng, xúc cảm vô cùng thoải mái.

Chiếc áo sơ mi chưa được cởi ra, áo lót bên trong vẫn còn treo xiêu vẹo đọng ở tay cô. Thẩm Từ Âm được anh bế lên ngồi lên đùi mình, phía sau lưng được anh nâng, cả người lung lay sắp đổ.

Ngôn Chiêu vươn tay kéo chiếc áo sơ mi lộn xộn kia ra, giật áo lót xuống, cúi người liếm cắn ngực cô.

Ban đầu Thẩm Từ Âm còn có thể giữ vai anh, nhưng khi đầu lưỡi anh liếm đến đầu vú rồi mút mạnh, dòng điện tê dại cuốn đi tất cả, eo cô mềm đến mức không thể giữ được, cô ngã về phía sau, hai tay phải chống trên giường để giữ thăng bằng.

Ngôn Chiêu ôm cô, cực kỳ cẩn thận mà ăn ngực cô. Đầu lưỡi quét từ dưới lên đến núm vú, từng chút một mút cắn trên làn da mịn màng, để lại lốm đốm dấu hôn đỏ ướt át.

Anh ngậm lấy đầu vú cô, đầu tiên là mút nhẹ nhàng, tiết tấu không vội vàng, nhưng sức lực không hề giảm, như thể anh thật sự muốn hút sữa ra khỏi đó, sau đó lưỡi anh chậm rãi trêu chọc lên xuống, cuối cùng dùng lưỡi ấn xuống, cắn rồi lại mút. Đầu vú nhỏ tê dại sưng lên vì bị liếm, tiếng thở dốc của Thẩm Từ Âm không đồng điệu, ngón chân vô thức cuộn tròn, gần như không thể chống đỡ cơ thể.

"Đừng cắn ......"

Anh mút cắn hai bầu ngực sữa một lúc lâu, cho đến khi vệt đỏ trải rộng khắp nơi. Ngôn Chiêu ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, lại lần nữa đẩy cô xuống, lần này Thẩm Từ Âm không còn sức để chống cự, dễ dàng bị lột quần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0