Hôn (Hơi H)
2024-08-17 09:56:48
Cửa sổ xe đóng chặt, những giọt mưa lộn xộn đập loạn xạ vào lớp kính bên ngoài bị ngăn cách chặt chẽ, chỉ lọt vào âm thanh loáng thoáng, giống như nước nóng sắp sôi, ngột ngạt, dồn dập.
Không khí nghẹt thở bên trong xe dường như cũng đang bị đun sôi, nhiệt độ ngày càng tăng.
Ngôn Chiêu nghiêng người, đè Thẩm Từ Âm lên cửa xe, bàn tay giữ chặt sau gáy, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.
Sau khi liếm mút cánh môi, đầu lưỡi anh xâm nhập vào trong, khí thế mạnh mẽ không cho phép cô phản kháng.
Đầu lưỡi Thẩm Từ Âm bị quấn lấy không buông, lơ lửng một nửa, cuống lưỡi hơi ê ẩm, do bị anh quấy nhiễu nên khoang miệng vốn hơi khô khốc bắt đầu tiết ra nước miếng. Cả một vùng ướt đẫm nước bị anh dần dần mút ra tiếng nước dính dính.
Nếu như nói đêm đó là Thẩm Từ Âm uống quá nhiều, trí nhớ có hơi mơ hồ, vậy thì vào giờ phút này, cô thực sự cảm nhận được nhiệt độ đôi môi của Ngôn Chiêu, thậm chí cả hơi thở của anh phả vào chóp mũi cô.
Rất chân thật, chân thật đến mức làm cô có chút hoảng hốt.
Cô bị đè lên cửa xe, sau gáy cách lòng bàn tay anh dán sát cửa sổ xe, thân thể bị anh đè nặng, đôi chân không thể duỗi thẳng do khoang sau xe chật hẹp, đành phải co lên, dán chặt vào đùi anh. Qua lớp vải quần áo mỏng, cô có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp và cứng rắn của cơ thể anh.
Thẩm Từ Âm quay đầu muốn trốn nhưng lại bị giữ đến không thể động đậy, hai tay dùng sức đẩy anh cũng chỉ tốn công vô ích, một khi Ngôn Chiêu đã nghiêm túc thì chút sức lực cỏn con của cô hoàn toàn chẳng là gì.
Không được cô đáp lại, tay kia của Ngôn Chiêu nắm lấy cằm cô, hổ khẩu chạm vào hàm dưới, buộc cô phải ngẩng đầu lên, cánh môi càng dán chặt vào độ cong của đôi môi cô, không chừa lại chút kẽ hở nào, càng dùng sức hôn cô, khiến hơi thở của cô trở nên run rẩy không ổn định.
Ngón tay Thẩm Từ Âm nắm lấy áo sơ mi của anh, dùng sức kéo, nhưng vẫn không thể đẩy anh ra, chỉ có thể phản kháng bừng miệng, không chút thương tiếc cắn mạnh xuống, trong lúc cắn xé môi nhau còn nếm được một chút vị máu, không biết là của ai.
Mùi vị tràn ngập trong khoang miệng, cuối cùng Ngôn Chiêu cũng lui ra, đầu lưỡi đưa ra liếm liếm miệng vết thương trên môi, nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng, vẻ mặt chẳng quan tâm.
Thẩm Từ Âm cuối cùng cũng có không gian để thở, không khí trong lành đột nhiên tràn vào khoang miệng, đầu lưỡi khô nóng nếm được hương vị lạnh lẽo.
Cô dùng sức đẩy anh ra xa hơn, nghiêng đầu che môi, bình tĩnh một lúc rồi lạnh giọng chất vấn: “Anh uống nhiều rượu quá hả? Anh đang làm trò gì vậy?”
Anh nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Anh uống nhiều hay ít chẳng lẽ em không biết?”
Ngoại trừ ly rượu tối nay giúp cô uống, Ngôn Chiêu gần như chưa từng uống thêm ly rượu nào khác, anh không muốn uống, cũng không ai dám rót vào ly của anh.
Mà chút bia này, sao có thể làm cho anh say.
Trong bóng tối chật hẹp, đôi mắt đẹp của Ngôn Chiêu nặng nề nhìn thẳng vào cô, khóe miệng thường ngày vẫn nhếch lên giờ mím thẳng, gương mặt không chút biểu cảm, toát lên khí chất xa lạ.
Tối nay anh không vui.
Tại sao?
Là vì cô đã mổ xẻ vết thương chia tay của họ trong trò chơi “Thật hay thách” kia?
Hay bởi vì lần trước cô không nói lời nào đã xóa wechat của anh, khiến anh mát mặt?
Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là…Cô xuất hiện trước mặt anh sau chín năm, khiến anh nhớ về quá khứ tồi tệ bị cô vứt bỏ một cách tàn nhẫn?
Từng khả năng hiện lên trong đầu, Thẩm Từ Âm không muốn tốn công suy đoán nữa, xoay người muốn xuống xe, mau chóng thoát khỏi nơi này: “Anh uống say rồi, hôm nay tôi không so đo với anh, tôi phải đi.”
Ngón tay chạm vào tay nắm cửa xe, còn chưa dùng lực thì phía sau vang lên giọng nói lạnh lẽo của anh:
“Thẩm Từ Âm, em cho rằng vì sao tối nay tôi lại tới? Em thật sự cảm thấy chỉ dựa vào mấy người đó mà có thể kêu được tôi?”
Ngón tay cô dần siết chặt, nhưng vẫn bình tĩnh: “... Anh có đến hay không, không liên quan đến tôi.”
“Em đang trốn cái gì?”
“Tôi không có.”
“Em không có?” Ngôn Chiêu cười nhạo một tiếng, cơ thể lại nghiêng về phía trước, dựa vào bên tai cô: “Vậy tại sao lại xóa wechat của tôi? Chạm mặt nhau cũng cố ý giả bộ như không nhận ra tôi, trốn tránh tôi, thậm chí đi vòng qua tôi. Ngay cả lúc ngồi bên cạnh tôi em còn hận không thể cách xa tôi mười mét. Ai biết sẽ nghĩ chúng ta đã dứt sạch, ai không biết còn tưởng chúng ta là kẻ thù đấy.”
Không khí nghẹt thở bên trong xe dường như cũng đang bị đun sôi, nhiệt độ ngày càng tăng.
Ngôn Chiêu nghiêng người, đè Thẩm Từ Âm lên cửa xe, bàn tay giữ chặt sau gáy, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.
Sau khi liếm mút cánh môi, đầu lưỡi anh xâm nhập vào trong, khí thế mạnh mẽ không cho phép cô phản kháng.
Đầu lưỡi Thẩm Từ Âm bị quấn lấy không buông, lơ lửng một nửa, cuống lưỡi hơi ê ẩm, do bị anh quấy nhiễu nên khoang miệng vốn hơi khô khốc bắt đầu tiết ra nước miếng. Cả một vùng ướt đẫm nước bị anh dần dần mút ra tiếng nước dính dính.
Nếu như nói đêm đó là Thẩm Từ Âm uống quá nhiều, trí nhớ có hơi mơ hồ, vậy thì vào giờ phút này, cô thực sự cảm nhận được nhiệt độ đôi môi của Ngôn Chiêu, thậm chí cả hơi thở của anh phả vào chóp mũi cô.
Rất chân thật, chân thật đến mức làm cô có chút hoảng hốt.
Cô bị đè lên cửa xe, sau gáy cách lòng bàn tay anh dán sát cửa sổ xe, thân thể bị anh đè nặng, đôi chân không thể duỗi thẳng do khoang sau xe chật hẹp, đành phải co lên, dán chặt vào đùi anh. Qua lớp vải quần áo mỏng, cô có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp và cứng rắn của cơ thể anh.
Thẩm Từ Âm quay đầu muốn trốn nhưng lại bị giữ đến không thể động đậy, hai tay dùng sức đẩy anh cũng chỉ tốn công vô ích, một khi Ngôn Chiêu đã nghiêm túc thì chút sức lực cỏn con của cô hoàn toàn chẳng là gì.
Không được cô đáp lại, tay kia của Ngôn Chiêu nắm lấy cằm cô, hổ khẩu chạm vào hàm dưới, buộc cô phải ngẩng đầu lên, cánh môi càng dán chặt vào độ cong của đôi môi cô, không chừa lại chút kẽ hở nào, càng dùng sức hôn cô, khiến hơi thở của cô trở nên run rẩy không ổn định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay Thẩm Từ Âm nắm lấy áo sơ mi của anh, dùng sức kéo, nhưng vẫn không thể đẩy anh ra, chỉ có thể phản kháng bừng miệng, không chút thương tiếc cắn mạnh xuống, trong lúc cắn xé môi nhau còn nếm được một chút vị máu, không biết là của ai.
Mùi vị tràn ngập trong khoang miệng, cuối cùng Ngôn Chiêu cũng lui ra, đầu lưỡi đưa ra liếm liếm miệng vết thương trên môi, nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng, vẻ mặt chẳng quan tâm.
Thẩm Từ Âm cuối cùng cũng có không gian để thở, không khí trong lành đột nhiên tràn vào khoang miệng, đầu lưỡi khô nóng nếm được hương vị lạnh lẽo.
Cô dùng sức đẩy anh ra xa hơn, nghiêng đầu che môi, bình tĩnh một lúc rồi lạnh giọng chất vấn: “Anh uống nhiều rượu quá hả? Anh đang làm trò gì vậy?”
Anh nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Anh uống nhiều hay ít chẳng lẽ em không biết?”
Ngoại trừ ly rượu tối nay giúp cô uống, Ngôn Chiêu gần như chưa từng uống thêm ly rượu nào khác, anh không muốn uống, cũng không ai dám rót vào ly của anh.
Mà chút bia này, sao có thể làm cho anh say.
Trong bóng tối chật hẹp, đôi mắt đẹp của Ngôn Chiêu nặng nề nhìn thẳng vào cô, khóe miệng thường ngày vẫn nhếch lên giờ mím thẳng, gương mặt không chút biểu cảm, toát lên khí chất xa lạ.
Tối nay anh không vui.
Tại sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là vì cô đã mổ xẻ vết thương chia tay của họ trong trò chơi “Thật hay thách” kia?
Hay bởi vì lần trước cô không nói lời nào đã xóa wechat của anh, khiến anh mát mặt?
Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là…Cô xuất hiện trước mặt anh sau chín năm, khiến anh nhớ về quá khứ tồi tệ bị cô vứt bỏ một cách tàn nhẫn?
Từng khả năng hiện lên trong đầu, Thẩm Từ Âm không muốn tốn công suy đoán nữa, xoay người muốn xuống xe, mau chóng thoát khỏi nơi này: “Anh uống say rồi, hôm nay tôi không so đo với anh, tôi phải đi.”
Ngón tay chạm vào tay nắm cửa xe, còn chưa dùng lực thì phía sau vang lên giọng nói lạnh lẽo của anh:
“Thẩm Từ Âm, em cho rằng vì sao tối nay tôi lại tới? Em thật sự cảm thấy chỉ dựa vào mấy người đó mà có thể kêu được tôi?”
Ngón tay cô dần siết chặt, nhưng vẫn bình tĩnh: “... Anh có đến hay không, không liên quan đến tôi.”
“Em đang trốn cái gì?”
“Tôi không có.”
“Em không có?” Ngôn Chiêu cười nhạo một tiếng, cơ thể lại nghiêng về phía trước, dựa vào bên tai cô: “Vậy tại sao lại xóa wechat của tôi? Chạm mặt nhau cũng cố ý giả bộ như không nhận ra tôi, trốn tránh tôi, thậm chí đi vòng qua tôi. Ngay cả lúc ngồi bên cạnh tôi em còn hận không thể cách xa tôi mười mét. Ai biết sẽ nghĩ chúng ta đã dứt sạch, ai không biết còn tưởng chúng ta là kẻ thù đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro