Trì Âm (H)

Tạm Biệt

2024-08-17 09:56:48

Thẩm Từ Âm quay đầu lại nhìn, Ngôn Chiêu bên cạnh còn đang câu được câu không trò chuyện cùng người nọ, dáng vẻ lười biếng, giống như không hề chú ý tới cô, bàn tay kia cũng giống như chỉ là cử chỉ vô tâm.

Cô cầm lấy đáy cốc, nhẹ nhàng dùng sức, muốn đoạt lại, nhưng Ngôn Chiêu không nhường, cổ tay nhẹ nhàng dùng sức, ngón tay thon dài giữ mép cốc, nhẹ nhàng mang ly bia đến trước mặt mình.

Ánh đèn quán bar mờ mờ ảo ảo, trên mặt bàn ngổn ngang mấy chai rượu, không ai chú ý đến động tác của anh, cực kỳ tự nhiên như thể đang lấy ly rượu của mình vậy.

Ngôn Chiêu còn đang nói chuyện phiếm với người ta, khóe miệng vẫn nở nụ cười hời hợt quen thuộc, sau đó thuận tay cầm lấy ly của cô, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch cả ly.

Uống xong, đầu ngón tay anh chậm rãi vuốt ve thành ly, kết thúc cuộc trò chuyện với người bên cạnh, trả lại ly rỗng cho cô.

Thẩm Từ Âm không lấy: “Anh uống rồi.”

Thiếu chút nữa đã quên, cô cũng uống qua cái ly đó rồi, Ngôn Chiêu cứ thế cầm lên uống, có vẻ anh không quan tâm lắm.

Nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, có người đứng dậy nói:

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cụng ly lần cuối rồi kết thúc nhé.”

Tôn Phàm đứng dậy rót cho mỗi người một ly, đến phiên Thẩm Từ Âm, cậu ta không chút suy nghĩ, cứ thế rót thẳng vào ly trước mặt cô, sau đó đưa lại cho cô. Thẩm Từ Âm cầm không được mà không cầm cũng chẳng xong, dưới con mắt chăm chú của mọi người, cô chỉ đành nhắm mắt cầm ly đó lên.

“Nào! Cạn ly!”

Cô xoay miệng ly, không biết nên hạ miệng chỗ nào, nghiêng đầu nhìn thấy người chung quanh đã sớm uống xong, vì thế hạ quyết tâm cũng ngửa đầu uống cạn chỗ rượu đó.

Chắc không uống phải chỗ Ngôn Chiêu vừa uống đâu nhỉ?

Cô quay sang, phát hiện Ngôn Chiêu cũng đang nghiêng đầu nhìn cô.

Tầm mắt giao nhau, cô vội vàng né tránh.

Đến lúc ra khỏi quán bar thì đã hơn 12 giờ đêm, bên ngoài trời mưa to, mọi người đang bàn bạc cách về nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cậu ở khách sạn nào thế Từ Âm?”

Thẩm Từ Âm nhìn ứng dụng gọi xe, thấy trước mình còn có 87 người đang xếp hàng, trả lời: “Nhạc Đình.”

“Ui thế lại ngược hướng nhà tôi, không thì tôi đã đưa cậu về.”

“Anh Ngôn ở đâu thế? Định về thế nào?”

“Nhạc Đình. Xe của tôi tới rồi.” Ngôn Chiêu khẽ hếch cằm, ra hiệu về phía chiếc xe đen đậu bên đường, cúi nhìn Thẩm Từ Âm, nói: “Đi thôi.”

Cô ngẩng đầu: “Anh chở tôi à?”

“Chẳng lẽ em định chờ 87 người kia xong mới gọi xe?”

Thời gian quả thật đã khuya, trời còn mưa to như vậy, Ngôn Chiêu ở cùng một khách sạn với cô, đưa cô về cũng không có vấn đề gì, ngược lại nếu từ chối lại tỏ ra cô làm kiêu.

Thẩm Từ Âm: "Cảm ơn.”

Lên xe, hai người ngồi hai bên ghế sau, chẳng ai nói gì.

Từ lúc ở quán bar, bầu không khí tối nay luôn rất kỳ lạ.

Giữa hai người vẫn giữ khoảng cách lịch sự như Thẩm Từ Âm mong muốn, ngoài ly rượu kia ra, từ đầu đến cuối Ngôn Chiêu không có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn, cho dù họ ngồi cạnh nhau cả buổi.

Thẩm Từ Âm hài lòng với hiện trạng này, cảm thấy tin nhắn wechat kia có hiệu quả, nhưng lại không rõ bất ổn ở chỗ nào.

Ô tô lăn bánh, trong màn mưa mù mịt, có thể thấy loáng thoáng tòa nhà khách sạn.

Sau một chặng đường dài im lặng, Ngôn Chiêu đột nhiên nói:

“Không cần đưa đến tận cửa, cứ dừng ở bên đường là được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tài xế làm theo, lái xe sang một bên, động cơ tắt máy, bên trong bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Cách cửa khách sạn còn vài bước chân, Thẩm Từ Âm đoán có lẽ do anh muốn tránh hiểu lầm, dù sao hai người đi chung một chiếc xe về khách sạn vào lúc khuya thế này cũng không hay lắm.

Cô lễ phép nói: "Đêm nay cám ơn anh đã đưa tôi về, vậy tôi vào trước, tạm biệt."

Không đợi Ngôn Chiêu trả lời cô đã mở cửa xe, cơn gió mát mang theo mưa bụi ùa vào, xua tan đi một phần không khí ngột ngạt trong xe.

Thẩm Từ Âm khom lưng, vừa mới chuẩn bị bước ra  thì đột nhiên có một bàn tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm cửa xe rồi kéo vào --

Rầm!

Cửa xe đóng sầm lại thật mạnh trước mặt cô, âm thanh vang dội khiến trái tim cô cũng nhảy lên theo một nhịp.

Ngôn Chiêu ngồi phía sau vẫn giữ nguyên tư thế ôm eo cô, không nói chuyện với cô, chỉ dùng giọng điệu rất bình tĩnh dặn dò tài xế:

“Tới đây thôi, anh xuống xe đi.”

“Vâng thưa giám đốc.”

Tài xế không dám nhìn vào gương chiếu hậu, vội vàng cởi dây an toàn, cầm ô chui ra khỏi xe, biến mất trong màn mưa.

Trong xe lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn sáng rực của cửa khách sạn, mờ ảo xa xăm chiếu vào kính chắn gió, làm sáng một góc nhỏ ở ghế trước.

Hàng ghế sau vẫn tối om, yên tĩnh, im lặng.

Thẩm Từ Âm quay đầu lại, cảm nhận mái tóc mềm mại cọ qua mặt anh. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở của anh ở ngay sát bên cạnh.

“Ngôn Chiêu, anh……”

Lời còn chưa dứt, Ngôn Chiêu đã xoay mặt cô lại, tay kia giữ chặt eo cô, cúi đầu hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0