Nhớ Thương
2024-08-17 09:56:48
Trong phòng bao.
Người phục vụ rót trà cho Ngôn Chiêu rồi lui ra ngoài, những người khác còn chưa đến, anh dứt khoát dựa lưng vào ghế sofa nghỉ ngơi.
So với bộ vest và giày da mặc cả ngày ở nơi làm việc, hôm nay anh ăn mặc thoải mái hơn, bên trong mặc áo phông, bên ngoài mặc áo jacket kéo khóa lên tận cùng, tay chống cằm, cơ thể thả lỏng dựa vào ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền, trông anh không giống như đến để tham dự một cuộc đàm phán kinh doanh.
Trong phòng bao yên tĩnh, một mùi thơm thoang thoảng đột nhiên vây quanh người anh, đánh thức Ngôn Chiêu dậy khỏi giấc ngủ nông.
Anh cau mày, nâng mí mắt lên, thoáng nhìn thấy mép váy trắng tinh bên cạnh, cùng một đôi tay sơn móng màu đỏ tươi.
Một người phụ nữ xinh đẹp lạ mặt đang ngồi bên cạnh anh, hơi nghiêng người lại gần, ý đồ của cô ta không thể rõ ràng hơn.
Ngôn Chiêu giữ khoảng cách, liếc nhìn căn phòng trống trải, quay đầu lại nhìn cô ta, giọng điệu có chút không tốt: "Cô là ai?"
Người phụ nữ không trả lời, cầm tách trà trên bàn trà lên, nhẹ giọng hỏi: "Anh có muốn uống trà không?"
Ngôn Chiêu lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười nói: "Tôi không uống trà, cô đến nhầm phòng rồi."
Tâm trạng anh vốn đã không tốt, nhưng vẫn có chút phong thái lịch thiệp, cho đối phương một bậc thang.
Người phụ nữ ngoảnh mặt làm ngơ nói: "Anh Ngôn, anh có muốn nghỉ ngơi nữa không? Tôi xoa bóp vai cho anh nhé."
Sau một cuộc điện thoại, Trang Lăng vội vàng đi vào, dẫn người đó đi ra ngoài.
Khi Ngôn Chiêu mới tiếp quản Ngôn thị, có một vài người trong ngành cũng dùng những thủ đoạn này, nhưng sau khi anh từ chối hai lần với thái độ rõ ràng, không ai dám sử dụng thủ đoạn nhỏ này nữa.
Không ngờ hôm nay lại gặp lại.
"Là do Phú Tân sắp xếp." Trong hành lang, Trang Lăng cầm lấy điện thoại, "Nói muốn làm anh hài lòng."
Đám người càng già càng lớn tuổi này trong đầu cả ngày chỉ có những thứ này, chắc hẳn cũng coi đó là điều hiển nhiên, nghĩ Ngôn Chiêu cũng thích như vậy, tặng cho anh một "món quà gặp mặt" như vậy khi anh đến.
Ngôn Chiêu lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng.
Trang Lăng hỏi: "Ngôn tổng, cơm tối còn muốn dùng không ạ?"
"Để bọn họ cút đi. Đặt vé máy bay, tối nay trở về Ninh Xuyên. "
Đêm đã khuya, Ngôn Chiêu ngồi trong xe, lại nhận được điện thoại của Ngôn Huệ.
Trong lòng Ngôn Huệ giống như một tấm gương sáng, bà cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Tối nay trở về Ninh Xuyên?"
"Vâng ạ."
"Mẹ đã xem qua công ty mà con nhắc đến, về trình độ, công ty ấy cũng tương đương với Phú Tâm, nhưng giá cả cao hơn một chút."
"Họ có khả năng R&D*, thay đổi cập nhật sản phẩm mới cũng là chuyện sớm muộn, nên thiết lập mối quan hệ hợp tác càng sớm càng tốt mới là lợi thế." Ngôn Chiêu nói: "Phú Tâm không đổi người, tương lai cũng cứ như thế thôi."
(*) R&D: khả năng nghiên cứu và thiết kế sản phẩm, giúp giảm thiểu chi phí, đưa ra sản phẩm mang tính cạnh tranh trên thị trường.
Hai mẹ con nói thêm vài lời về chủ đề này, Ngôn Huệ hỏi: "Lần trước, mẹ nhờ Trăn Trăn báo với con mời cô Trương đi ăn tối, sao con không đồng ý?"
Ngôn Chiêu nhức đầu nhất là câu hỏi này của bà, nói cho có lệ: "Con không có thời gian."
"Không có thời gian, hay là không muốn?"
"Con không có thời gian, cũng không muốn luôn. Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng nữa. "
"Mẹ không cần lo lắng nữa? Năm nay con đã 27 tuổi rồi! Mấy đứa em họ của con cũng đã kết hôn rồi, con có biết không hả?"
"Người ta kết hôn liên quan gì đến con?"
Ngôn Huệ lạnh lùng hỏi: "Con có phải vẫn còn nhớ thương con bé kia không?"
Chỉ một câu, trong xe lập tức rơi vào im lặng.
Ngôn Chiêu im lặng, một lúc sau mới trả lời: "Đúng là thế thì sao?"
Anh muốn hút thuốc, nhưng lại nhớ ra đang ở trong xe, tay lại dừng lại.
"Người ta còn nhớ thương con không? Đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ đã gặp gỡ người khác rồi?"
"Không sao cả."
Ngôn Huệ cười lạnh: "Con cố ý chống lại mẹ đúng không? Con vẫn còn tức giận vì mẹ đã ngăn cản con quay lại tìm con bé ấy sao? Ngôn Chiêu, lúc đó con đang trong tình huống như thế nào, con còn không rõ sao —"
Ngôn Chiêu ngắt lời bà: "Mẹ, mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Con đến sân bay rồi, không nói nữa."
Ngôn Huệ phớt lờ sự thúc giục của anh, hỏi tiếp: "Con bé ấy thật sự tốt đến như vậy sao?"
Ngôn Chiêu không trả lời, cúp điện thoại.
Thẩm Từ Âm chỗ nào cũng tốt.
Nếu như có thể yêu anh, thì càng tốt hơn.
——
Người phục vụ rót trà cho Ngôn Chiêu rồi lui ra ngoài, những người khác còn chưa đến, anh dứt khoát dựa lưng vào ghế sofa nghỉ ngơi.
So với bộ vest và giày da mặc cả ngày ở nơi làm việc, hôm nay anh ăn mặc thoải mái hơn, bên trong mặc áo phông, bên ngoài mặc áo jacket kéo khóa lên tận cùng, tay chống cằm, cơ thể thả lỏng dựa vào ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền, trông anh không giống như đến để tham dự một cuộc đàm phán kinh doanh.
Trong phòng bao yên tĩnh, một mùi thơm thoang thoảng đột nhiên vây quanh người anh, đánh thức Ngôn Chiêu dậy khỏi giấc ngủ nông.
Anh cau mày, nâng mí mắt lên, thoáng nhìn thấy mép váy trắng tinh bên cạnh, cùng một đôi tay sơn móng màu đỏ tươi.
Một người phụ nữ xinh đẹp lạ mặt đang ngồi bên cạnh anh, hơi nghiêng người lại gần, ý đồ của cô ta không thể rõ ràng hơn.
Ngôn Chiêu giữ khoảng cách, liếc nhìn căn phòng trống trải, quay đầu lại nhìn cô ta, giọng điệu có chút không tốt: "Cô là ai?"
Người phụ nữ không trả lời, cầm tách trà trên bàn trà lên, nhẹ giọng hỏi: "Anh có muốn uống trà không?"
Ngôn Chiêu lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười nói: "Tôi không uống trà, cô đến nhầm phòng rồi."
Tâm trạng anh vốn đã không tốt, nhưng vẫn có chút phong thái lịch thiệp, cho đối phương một bậc thang.
Người phụ nữ ngoảnh mặt làm ngơ nói: "Anh Ngôn, anh có muốn nghỉ ngơi nữa không? Tôi xoa bóp vai cho anh nhé."
Sau một cuộc điện thoại, Trang Lăng vội vàng đi vào, dẫn người đó đi ra ngoài.
Khi Ngôn Chiêu mới tiếp quản Ngôn thị, có một vài người trong ngành cũng dùng những thủ đoạn này, nhưng sau khi anh từ chối hai lần với thái độ rõ ràng, không ai dám sử dụng thủ đoạn nhỏ này nữa.
Không ngờ hôm nay lại gặp lại.
"Là do Phú Tân sắp xếp." Trong hành lang, Trang Lăng cầm lấy điện thoại, "Nói muốn làm anh hài lòng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người càng già càng lớn tuổi này trong đầu cả ngày chỉ có những thứ này, chắc hẳn cũng coi đó là điều hiển nhiên, nghĩ Ngôn Chiêu cũng thích như vậy, tặng cho anh một "món quà gặp mặt" như vậy khi anh đến.
Ngôn Chiêu lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng.
Trang Lăng hỏi: "Ngôn tổng, cơm tối còn muốn dùng không ạ?"
"Để bọn họ cút đi. Đặt vé máy bay, tối nay trở về Ninh Xuyên. "
Đêm đã khuya, Ngôn Chiêu ngồi trong xe, lại nhận được điện thoại của Ngôn Huệ.
Trong lòng Ngôn Huệ giống như một tấm gương sáng, bà cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Tối nay trở về Ninh Xuyên?"
"Vâng ạ."
"Mẹ đã xem qua công ty mà con nhắc đến, về trình độ, công ty ấy cũng tương đương với Phú Tâm, nhưng giá cả cao hơn một chút."
"Họ có khả năng R&D*, thay đổi cập nhật sản phẩm mới cũng là chuyện sớm muộn, nên thiết lập mối quan hệ hợp tác càng sớm càng tốt mới là lợi thế." Ngôn Chiêu nói: "Phú Tâm không đổi người, tương lai cũng cứ như thế thôi."
(*) R&D: khả năng nghiên cứu và thiết kế sản phẩm, giúp giảm thiểu chi phí, đưa ra sản phẩm mang tính cạnh tranh trên thị trường.
Hai mẹ con nói thêm vài lời về chủ đề này, Ngôn Huệ hỏi: "Lần trước, mẹ nhờ Trăn Trăn báo với con mời cô Trương đi ăn tối, sao con không đồng ý?"
Ngôn Chiêu nhức đầu nhất là câu hỏi này của bà, nói cho có lệ: "Con không có thời gian."
"Không có thời gian, hay là không muốn?"
"Con không có thời gian, cũng không muốn luôn. Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng nữa. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ không cần lo lắng nữa? Năm nay con đã 27 tuổi rồi! Mấy đứa em họ của con cũng đã kết hôn rồi, con có biết không hả?"
"Người ta kết hôn liên quan gì đến con?"
Ngôn Huệ lạnh lùng hỏi: "Con có phải vẫn còn nhớ thương con bé kia không?"
Chỉ một câu, trong xe lập tức rơi vào im lặng.
Ngôn Chiêu im lặng, một lúc sau mới trả lời: "Đúng là thế thì sao?"
Anh muốn hút thuốc, nhưng lại nhớ ra đang ở trong xe, tay lại dừng lại.
"Người ta còn nhớ thương con không? Đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ đã gặp gỡ người khác rồi?"
"Không sao cả."
Ngôn Huệ cười lạnh: "Con cố ý chống lại mẹ đúng không? Con vẫn còn tức giận vì mẹ đã ngăn cản con quay lại tìm con bé ấy sao? Ngôn Chiêu, lúc đó con đang trong tình huống như thế nào, con còn không rõ sao —"
Ngôn Chiêu ngắt lời bà: "Mẹ, mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Con đến sân bay rồi, không nói nữa."
Ngôn Huệ phớt lờ sự thúc giục của anh, hỏi tiếp: "Con bé ấy thật sự tốt đến như vậy sao?"
Ngôn Chiêu không trả lời, cúp điện thoại.
Thẩm Từ Âm chỗ nào cũng tốt.
Nếu như có thể yêu anh, thì càng tốt hơn.
——
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro