Trì Âm (H)

Nhanh Thôi

2024-08-17 09:56:48

Ngày hôm sau, Thẩm Từ Âm đã đến quầy lễ tân khách sạn từ sáng sớm để trả phòng, chuẩn bị lên đường đi Ninh Xuyên.

Tiểu Thịnh cầm vali đi sau lưng cô, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua sau gáy Thẩm Từ Âm, dưới cổ áo có vết đỏ mờ nhạt, nổi bật trên làn da trắng nõn khiến người ta chú ý.

"Chị Âm Âm, chỗ này chị bị gì vậy?"

Thẩm Từ Âm nhìn theo ánh mắt của cô ẤY, đưa tay sờ sờ, rất bình tĩnh nói: "Bị muỗi đốt."

Tiểu Thịnh không nghi ngờ gì: "Đúng vậy, em cũng cho rằng ở đây có rất nhiều muỗi, rõ ràng vẫn chưa tới mùa hè." 

Mọi người lên xe đưa đón đến sân bay, Thẩm Từ Âm vừa thắt dây an toàn, điện thoại di động reo lên thông báo WeChat.

Cô ấn mở, là Ngôn Chiêu gửi tới.

Vào khoảng rạng sáng bốn giờ hôm nay, ngay sau khi Thẩm Từ Âm chuồn đi, có lẽ Ngôn Chiêu đã tỉnh lại, phát hiện cô không có ở đó, liền gửi tin nhắn WeChat.

Y.:?

Một dấu chấm hỏi đơn giản, nhưng người ta cũng có thể tưởng tượng được biểu hiện không vui của anh khi bị cưỡng chế tỉnh giấc.

Thẩm Từ Âm buổi sáng thức dậy mới nhìn thấy, cũng thuận tiện trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.

Yinnn:?

Rõ ràng hiểu anh nghĩ gì, nhưng vẫn giả vờ không biết.

Ngôn Chiêu không so đo nhiều, gửi tin nhắn hỏi có phải hôm nay cô đi không, mấy giờ bay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Yinnn: Mười giờ, đã xuất phát.

Y.: Ừm, chiều nay tôi sẽ bay đến thành phố J, một đến hai ngày nữa sẽ quay lại.

Y.: Nhanh thôi.

Đầu ngón tay Thẩm Từ Âm lơ lửng trên màn hình.

Cô không hỏi, nhưng anh chủ động đề cập, như thể anh đang báo cáo hành trình với cô.

"Nhanh thôi" có nghĩa là gì? Cô cũng không mong chờ anh trở về Ninh Xuyên.

Những lời nói mập mờ ngoài trao đổi thông thường, nhưng lại không thể tìm thấy bất cứ sai lầm nào.

Thẩm Từ Âm đáp: À.

Thanh âm hiếu kỳ của Tiểu Thịnh ngồi ở hàng ghế sau truyền đến: "Trong túi này chị đựng gì thế ạ?"

Đồng nghiệp trả lời: "Mua một số đặc sản của thành phố C, mực xé nhỏ với sầu riêng sấy giòn."

"Woa! Lẽ ra em nên mua một ít, mang chúng về cho bạn cùng phòng."

"Này, nếm thử xem sao."

Tiếng sột soạt xé túi nilon vang lên, Thẩm Từ Âm ngồi ở ghế phụ cũng bị nhét một cái túi nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Từ Âm, sao cô không mua một ít đặc sản? Mang về cho gia đình ăn cũng ổn đấy, hương vị cũng không tệ lắm. "

Thẩm Từ Âm sửng sốt một chút, cúi đầu đáp: "...... Họ không ăn những thứ này."

Mua cũng không tặng được, cô không có gia đình để chia sẻ.

Tới gần trưa, Ngôn Chiêu thu dọn đồ đạc rồi từ tầng cao nhất của khách sạn đi xuống, gặp một nhóm giám đốc điều hành cũng đang chuẩn bị rời đi, không tránh khỏi việc chào hỏi.

Hoàng tổng nhìn sắc mặt anh hỏi: "Tối qua Ngôn tổng nghỉ ngơi thế nào? Cậu đã uống thuốc chưa? Thân thể có khá hơn chút nào không? "

Tâm trạng Ngôn Chiêu không tốt, cũng không muốn phản ứng gì, nhưng khi nghe thấy lời này, ánh mắt anh liếc qua và cười nhẹ: "Dược hiệu rất tốt, cảm ơn Hoàng tổng đã quan tâm." 

Hoàng tổng vui mừng khôn xiết: "Tốt, tốt, có hiệu quả là tốt rồi."

Chuyến bay kéo dài hơn hai giờ, hạ cánh xuống thành phố J đã gần tối.

Cách giờ hẹn ăn tối rất gần, Ngôn Chiêu cũng lười đi thêm một chuyến, không về khách sạn trước, mà bảo tài xế đưa thẳng đến nhà hàng.

Lần trước, bởi vì Phú Tâm tự cao tự đại, anh đã yêu cầu Trang Lăng hủy bỏ buổi đàm phán kinh doanh. Lúc đầu, đối phương nghĩ rằng anh đang nói đùa, không xem ra gì, nhưng sau đó phát hiện ra Ngôn thị thực sự liên lạc với các nhà cung cấp khác, thậm chí còn đi đến quá trình ký kết hợp đồng một cách nhanh chóng, anh ta không thể ngồi yên nữa, cố gắng dùng đủ mọi cách để có thể cứu vãn đơn hàng này.

Bọn họ sống nhiều năm thoải mái như vậy, đều dựa vào mối quan hệ thân thích với nhà họ Ngôn, gần như đến mức có thể nhắm mắt mà kiếm tiền, nước lên thì thuyền lên, không muốn tiến lên phía trước, ai cũng không để vào mắt, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng Ngôn Chiêu lại dám làm như vậy, anh thật sự sẽ chọn người khác.

Liên lạc với Ngôn Chiêu đã bị chặn, vội vàng gọi điện thoại cho Ngôn Huệ, khóc lóc thảm thiết ôn lại tình cảm xưa.

Ngôn Huệ, người đang đi du lịch ở Ai Cập xa xôi, đã gọi điện và yêu cầu Ngôn Chiêu chú ý một chút, không nên xử lý mọi chuyện tuyệt tình quá mức.

Có Ngôn Huệ mở miệng, anh đành phải cho bọn họ thêm một cơ hội nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0