Trì Âm (H)

Trái Hay Phải

2024-08-17 09:56:48

Ngôn Chiêu bước vào nhà Thẩm Từ Âm.

Căn hộ không lớn, cấu trúc đơn giản, anh có thể nhìn thấy mọi thứ từ cửa. Vừa rồi ở dưới lầu, anh mượn cảnh đêm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, chỉ cảm thấy tiểu khu này đã cũ, bước vào trong xem, nội thất bên trong nhà ngoài ý muốn được trang bị khá tốt, môi trường rất sạch sẽ.

Cũng khó trách Thẩm Từ Âm nguyện ý sống ở đây.

Thẩm Từ Âm ném chiếc túi lên tủ lối vào, giẫm lên đôi dép lê rồi đi vào nhà, bước chân còn chưa kịp bước, đèn trần lại không thích hợp mà nhấp nháy mấy cái.

Cô sững sờ, quay đầu nhìn lại Ngôn Chiêu, giải thích: "......Bóng đèn có chút vấn đề, tôi chưa có thời gian sửa."

Trong phòng khách bày biện một chiếc ghế sofa hai người màu trắng, Ngôn Chiêu đi tới ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn gối ôm gấu nhỏ bên cạnh, chăn mỏng được đặt một cách thản nhiên, trên bàn trà còn có kính mắt, dây buộc tóc cùng với nhiều đồ vật nhỏ khác nhau được đặt trong hộp.

Từng thứ một, đều đầy dấu vết trong cuộc sống cô.

Thẩm Từ Âm đi ra từ phòng ngủ cầm theo một túi quần áo, ngước mắt lên nhìn thấy Ngôn Chiêu đang ngồi trên ghế sofa, hỏi: "Anh có muốn uống nước không?"

Có khách đến nhà, cần phải được chiêu đãi một chút.

Anh tùy ý nói: "Gì cũng được."

"Nhưng nước sôi cần phải đun." Thẩm Từ Âm sợ phiền phức, "Tôi lấy cho anh lon Coca nha."

Ngay khi cô quay lại, phương hướng nhà bếp còn chưa phân biệt rõ ràng thì bóng đèn trên đầu cô đột nhiên bắt đầu nhấp nháy trở lại, ghim chặt bước chân của cô ngay tại chỗ

Lần này cũng không dễ dàng lắng xuống, căn phòng chớp tắt trong vài giây  ——

"Bụp!"

Âm thanh rất nhỏ của dây tóc bóng đèn bị đứt.

Đèn hoàn toàn tắt, phòng khách trở nên tối tăm.

Không may.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật không may.

Thẩm Từ Âm vừa chóng mặt vừa đau đầu, cô luôn chần chừ sửa đèn, cô luôn cảm thấy nó chỉ thỉnh thoảng nhấp nháy một chút, tiếp tục sử dụng cũng không thành vấn đề, nhưng cô không ngờ rằng theo thời gian, dây tóc bóng đèn cuối cùng cũng hỏng, lại còn là tối nay, vào thời điểm không thích hợp như vậy.

Cô hít sâu một hơi rồi hỏi: "Ngôn Chiêu, anh không sao chứ?"

Tiếng cười của anh phát ra từ bóng tối: "Tôi có thể có chuyện gì?"

"Ừm." Bởi vì rượu, chân cô có chút không vững, nhưng miễn cưỡng vẫn chống đỡ được, "Anh ở yên đó, tôi đi tìm điện thoại rồi bật đèn flash......"

Phòng khách tối đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, lờ mờ chiếu sáng một mảng nhỏ.

Thẩm Từ Âm không nhớ mình đặt túi xách ở đâu, nên chậm rãi mò mẫm hồi lâu, nhưng không tìm thấy gì, cho đến khi đầu gối chạm vào ghế sofa, cô mới nhớ ra Ngôn Chiêu cũng có thể giúp.

"Ngôn Chiêu, anh có mang điện thoại di động không?"

"Mang theo."

"Anh có thể mở đèn flash giúp tôi không? Cảm ơn —"

"Không thể."

Thẩm Từ Âm nghi ngờ tai mình nghe nhầm: "Anh nói gì?" "

"Tôi nói, 'Không, thể, mở.' Ngôn Chiêu chậm rãi lặp lại: "Nhưng nếu muốn, em có thể tự mình lấy." "

Đại thiếu gia ngồi trên ghế sofa, dù bận vẫn ung dung, tư thái nhàn nhã,  ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.

Thẩm Từ Âm cảm thấy người này thật sự phiền phức, thở dài: "Ở đâu?" 

"Túi áo vest."

Cô ngồi xuống phía bên kia của ghế sofa, cẩn thận chạm vào góc áo khoác anh, cố gắng tránh tiếp xúc cơ thể.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"...... Trái hay phải? "

"Trái."

Cô bối rối một lát: "Trái là bên nào?"

Ngôn Chiêu mỉm cười: "Say thành thế này?"

Cô mím môi, không chịu thừa nhận, nửa quỳ trên ghế sô pha, nghiêng người qua người anh, ngón tay mò mẫm tìm lối vào túi áo khoác.

Giọng nói của Ngôn Chiêu trên đỉnh đầu vang lên: "Sai rồi, đây là bên phải."

"Bên phải?" Thẩm Từ Âm hoang mang, nghiêm túc nói với anh, "Rõ ràng là bên trái."

"Bên trái là bên phải của tôi."

Cô giống như không tin, nhìn tay mình, lại nắm lấy tay Ngôn Chiêu, như thể cô đang thực sự phân biệt trái phải.

Tay Ngôn Chiêu bị cô nắm lấy, anh hạ mắt xuống gọi cô: "Thẩm Từ Âm." 

"Hả?"

Cô ngẩng đầu, gần như chạm vào cằm anh, lúc này mới nhận ra vị trí của hai người bây giờ mập mờ đến mức nào.

Bóng tối xung quanh làm cho tầm nhìn bị hạn chế, cũng bởi vậy mà các giác quan khác đặc biệt nhạy cảm. Thẩm Từ Âm dường như nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, không biết đó là của mình hay là của anh.

Cô mượn ánh trăng nhìn bóng dáng anh, cũng không biết nhìn thấy gì, cô buông tay ra.

Ngôn Chiêu lại cầm chặt kéo cô lại: "Thấy rõ chưa? Muốn đến gần hơn một chút không? "

"Rất gần rồi." Cô chóng mặt, "Còn muốn gần thế nào nữa......"

Ngôn Chiêu không lên tiếng, giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0