Trì Âm (H)

Hôn

2024-08-17 09:56:48

Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, Thẩm Từ Âm sững sờ trong chốc lát, chậm nửa nhịp mà giãy dụa, không thoát ra được, cau mày thở hổn hển.

Ngôn Chiêu nhẹ nhàng mút môi cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn lên: "Còn nhớ trước kia chúng ta từng hôn nhau thế nào không?"

Trước kia.

Hai từ này ẩn chứa quá nhiều nội dung, đến nỗi gần như ngay lập tức, chúng gợi lên những kỷ niệm đẹp của bọn họ.

Họ đã từng hôn nhau rất nhiều lần.

Hôn khi làm tình, khi không làm cũng hôn. Ở trường cũng hôn qua, thậm chí còn hôn nhiều hơn khi ở nhà.

Ngay cả lúc chỉ cần đôi môi kề nhau, trí nhớ của cơ thể sẽ tự nhiên hoàn thành hành động kế tiếp.

Ngôn Chiêu đang nhắc nhở cô, nhắc nhở cô về quá khứ.

Hai má Thẩm Từ Âm hơi nóng, xúc tác của rượu khiến cô mất đi khả năng suy nghĩ tỉnh táo, trong bóng tối tiếng tim đập và tiếng thở dốc được khuếch đại vô số lần, sự thoải mái tuyệt vời do nụ hôn tạo ra từng chút một làm tê liệt thần kinh cô, khuấy động một dòng điện tê dại, chạy trong cơ thể cô.

"Tôi ......"

Không đợi cô trả lời, Ngôn Chiêu lại hôn cô.

Cánh môi hơi lạnh dán lên, hôn cô từ môi trên đến môi dưới, đầu lưỡi liếm môi châu, sau đó ngậm lại mút lấy, liếm láp nhẹ nhàng chậm rãi, mập mờ và vô cùng gợi tình.

Cô đặt ngón tay lên vai anh, run nhè nhẹ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngôn Chiêu ôm má cô, đồng hồ trên cổ tay chạm vào da cô, cô ngại dây đeo kim loại lạnh lẽo, vô thức co rúm sang một bên, vì vậy anh hạ tay xuống cởi đồng hồ, đồng thời cúi người tiếp tục hôn cô.

"Mở miệng." Anh khàn giọng nói.

Mặc dù Thẩm Từ Âm say rượu, nhưng cũng không phải là loại say rượu vô thức, lý trí trong tiềm thức vẫn có chút kháng cự, nhưng thân thể lại theo cảm giác không khống chế được, mâu thuẫn va chạm vào nhau, từ trên xuống dưới, muốn từ chối nhưng lại có vẻ nghênh đón.

Ngôn Chiêu bắt lấy tay cô ôm chặt chính mình, sau đó dùng lực không nhẹ không nặng cắn môi cô, sau đó dò xét lưỡi vào.

Thẩm Từ Âm hoàn toàn lạc lối, đầu ngón tay ôm cổ anh run rẩy, bị anh vừa mút vừa cắn, muốn rút lui, nhưng lại bị lòng bàn tay anh giam cầm, không thể chạy thoát.

"Ngôn ......"

Thẩm Từ Âm khó thở. Nhưng Ngôn Chiêu còn không cho cô cơ hội nói, mỗi lần cô khó khăn phun ra một chữ, môi lại bị anh chặn lại, đầu lưỡi tiến vào, dùng sức liếm mút, chiếc lưỡi mềm mại trượt qua thành trong miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, không kiêng nể gì mà dây dưa nuốt cắn, khuấy động ra tiếng nước dinh dính ướt át.

"Ngôn...... Ngôn Chiêu! "

Thẩm Từ Âm dùng một chút lực đẩy anh ra, đầu lưỡi đan xen chặt chẽ chia lìa, móc lên một sự trống rỗng và ngứa ngáy tê dại, cô không thể ngừng thở dốc, đôi môi sớm đã bị hôn đến đỏ tươi sáng bóng.

Hơi thở của cô không ổn định, nóng lòng muốn tìm cớ để chấm dứt trận trầm luân này: "Anh không sợ, tôi có bạn trai rồi à?"

Ngôn Chiêu nhướng mày, lơ đễnh nói: "Cũng có thể, vừa lúc gọi anh ta qua đây, để anh xem anh ta hôn em thế nào." 

Giọng điệu của anh có chút gay gắt, khiến Thẩm Từ Âm lập tức nghĩ đến anh chín năm trước.

Ngôn Chiêu thường có thái độ thản nhiên, dường như không quan tâm nhiều đến bất cứ điều gì, nhưng thực tế anh là một người có mục đích rất mạnh mẽ. Anh đã muốn cái gì, thì nhất định phải đạt được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau rất nhiều năm, ở tuổi hai mươi bảy, tính cách của anh có lẽ đã trầm ổn trưởng thành hơn, nhưng những thứ trong xương cốt anh không thể thay đổi.

Anh vẫn là anh.

Thẩm Từ Âm không có bạn trai, đương nhiên không gọi được cho ai, cho nên mặc kệ anh, nhưng lại bị anh kéo lại.

"Em không mệt khi quỳ như thế này sao?" Ngôn Chiêu chỉ vào hai chân mình, "Tách chân ra ngồi lên đây đi." 

Đây là ý còn muốn tiếp tục.

Cô chậm lại nửa nhịp, đã bị Ngôn Chiêu ôm lấy, mùi hương thuộc về anh ập tới bốn phía.

Ngôn Chiêu vừa hôn vừa ôm eo cô, ôm cô vào lòng. Sức lực của anh lớn, Thẩm Từ Âm không thể chống cự, bất lực bị anh ôm vào trong ngực, hai chân kẹp giữa eo anh, đùi bị ép chặt vào hông, dùng tư thế cưỡi ngựa ngồi trên đùi anh.

Cơ thể áp sát vào nhau, quần áo cọ xát, tư thế thân mật hơn vừa rồi, khiến nụ hôn này càng thêm thuận tiện thâm nhập.

Ngôn Chiêu giơ tay lên, miệng hổ dán sau gáy cô, đường cong hoàn mỹ dán vào, xúc cảm vẫn như trong trí nhớ, lòng bàn tay bao phủ lên làn da mềm mại, siết chặt rồi giãn ra, đồng thời mút lấy đầu lưỡi cô, tạo thành một nụ hôn ướt át sâu thẳm.

Lông mi của Thẩm Từ Âm rung động, cô không khống chế được phản ứng của mình, trong cổ họng phát ra một tiếng "Ừm" mềm mại.

Hơi thở hai người nóng rực, bên tai tràn ngập tiếng thở dốc phập phồng cùng với tiếng nước ướt át, đầu lưỡi dây dưa sinh ra khoái cảm thân mật trong bóng tối, giống như sóng biển nhấn chìm mọi lý trí.

Cứ như thể họ đang mơ về chín năm trước, nhưng đó không phải là một giấc mơ.

——

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0