Vẫn Còn Nhớ
2024-08-17 09:56:48
Lúc tỉnh dậy, cơn mưa kéo dài nhiều ngày ở thành phố C cuối cùng cũng tạnh.
Hôm nay là ngày thứ hai của hội nghị thượng đỉnh, không có hoạt động quan trọng, cũng không cần lo lắng nhiều thứ, Thẩm Từ Âm nhàn nhã, câu cá cả ngày, cuối cùng đợi đến tối trung tâm hội nghị đóng cửa.
Tối hôm qua, bởi vì tụ họp với đám Quách Hạm, cô vắng mặt trong tiệc liên hoan của đồng nghiệp, tối nay đồng nghiệp nói cái gì cũng không cho cô chối từ, mọi người chia làm từng nhóm, ngồi thành mấy chiếc xe, khởi hành từ chỗ hội nghị đến nhà hàng.
Thành phố C giáp với biển, nổi tiếng nhất là cảnh biển. Khi xe lái vào con đường ven biển, ánh nắng chạng vạng tối rất mãnh liệt, phía chân trời và bờ biển xa xa giao thoa vào nhau, tạo thành màu sắc của những bức tranh sơn dầu.
Bữa tối được đặt ở một nhà hàng hải sản vô cùng nổi tiếng, nghe nói hương vị ở đây rất ngon, nguyên liệu chế biến luôn mới, nhưng nhược điểm là nó quá xa, từ trung tâm hội nghị đến đó đi taxi mất gần 30 phút.
Còn chưa tới giờ cơm, nhưng những bàn tròn trong không gian mở ở lối vào nhà hàng đã chật kín người, dưới chân họ chất đống vỏ bia, âm thanh reo hò cụng bia liên tiếp, bầu không khí ồn ào náo nhiệt.
Mọi người bước lên cầu thang lên lầu hai, tiến vào phòng bao, vừa mới ngồi xuống, đồ ăn đã được gọi sẵn rồi, nếu cần thì có thể gọi thêm vào bất cứ lúc nào, Tiểu Thịnh lúc này mới kịp phản ứng: "Chuyện này là thế nào?"
Có người lên tiếng: "Các cô không biết gì mà đã đi theo rồi à?"
Thẩm Từ Âm mở túi nilon đựng bát đĩa ra, vẻ mặt cũng mê mang.
Lần này, Tập đoàn VH có rất nhiều người đến thành phố C công tác, phụ trách từng bộ phận khác nhau, nhưng họ không quen thuộc nhau lắm, tin tức không được lưu thông. Mặc dù Thẩm Từ Âm phụ trách điều phối, nhưng ngoại trừ Jeffery, cô không phải là người cấp cao nhất, cô cũng không nhận được nhiều thông tin hơn các đồng nghiệp bình thường.
Bữa tối hôm nay do văn phòng thư ký xử lý, nói là phải gọi cho toàn bộ đồng nghiệp đang đi công tác, từng người một, bọn họ không được phép bỏ lỡ, đám người Thẩm Từ Âm mơ mơ màng màng đi theo, dù sao cũng có cơm ăn.
"Vốn dĩ nhà hàng này không cho đặt trước, nhưng sau đó Ngôn tổng nói tối nay anh ấy mời, hai ngày qua mọi người đều vất vả rồi, cho nên muốn chiêu đãi, hỏi chúng ta muốn ăn gì, mọi người đều nói muốn đến đây, anh ấy thật sự thần thông quả đại mà đặt được bàn." Một đồng nghiệp nói thêm: "Anh ấy và Jeffery, cùng với một số nhà lãnh đạo khác, đang ở trong phòng bao bên cạnh."
"Ngôn tổng là nam thần của tôi!"
"Ông chủ trả tiền, tối nay tôi sẽ ăn thật nhiều, không cần lo về tiền nong, mang hết hải sản đắt nhất vào đây!"
Các món ăn nhanh chóng được phục vụ từng món một, Thẩm Từ Âm không muốn uống, cô cùng các đồng nghiệp khác cũng không uống gọi vài chai Coca, lặng lẽ ăn ở bên cạnh.
Phục vụ bưng cái khay đến, nghiêng người hỏi: "Thạch dừa đến rồi ạ, có một bát không có xoài, cho hỏi vị nào không ăn được xoài?"
Bàn ăn nhộn nhịp im lặng.
"Bàn chúng ta ai để lại note* vậy?"
(*) Bình thường đặt đồ ăn hay đồ uống mà muốn thêm hay bỏ gì đó, thì sẽ note riêng đó.
"Có nhầm bàn không?"
"Trong thạch dừa này phải có xoài à?"
"Ai? Ai không ăn được xoài? "
Mọi người nhìn nhau, Thẩm Từ Âm dừng một chút, nói: "Nếu không có ai thì...... Xin lỗi, tôi không ăn xoài. "
Phục vụ mỉm cười, đặt bát sứ trắng trước mặt cô: "Mời cô dùng."
Tiểu Thịnh tò mò hỏi: "Chị Âm Âm, chị bị dị ứng à?"
"Không phải dị ứng, chỉ là chị không thích.” Cô nói “Một chút cũng không muốn ăn."
Mọi người chỉ cho là Thẩm Từ Âm tự mình để lại note riêng cho nhà hàng, lực chú ý nhanh chóng rút đi.
Thẩm Từ Âm cúi đầu nhìn sữa bò trong bát.
Cô không biết trong thạch dừa sẽ có xoài dầm, thì làm sao có chuyện cô tự note riêng với nhà hàng.
Ở đây người biết rõ cô không ăn được xoài, ngoại trừ chính cô ra, chỉ có một người.
Anh vẫn còn nhớ rõ.
Hôm nay là ngày thứ hai của hội nghị thượng đỉnh, không có hoạt động quan trọng, cũng không cần lo lắng nhiều thứ, Thẩm Từ Âm nhàn nhã, câu cá cả ngày, cuối cùng đợi đến tối trung tâm hội nghị đóng cửa.
Tối hôm qua, bởi vì tụ họp với đám Quách Hạm, cô vắng mặt trong tiệc liên hoan của đồng nghiệp, tối nay đồng nghiệp nói cái gì cũng không cho cô chối từ, mọi người chia làm từng nhóm, ngồi thành mấy chiếc xe, khởi hành từ chỗ hội nghị đến nhà hàng.
Thành phố C giáp với biển, nổi tiếng nhất là cảnh biển. Khi xe lái vào con đường ven biển, ánh nắng chạng vạng tối rất mãnh liệt, phía chân trời và bờ biển xa xa giao thoa vào nhau, tạo thành màu sắc của những bức tranh sơn dầu.
Bữa tối được đặt ở một nhà hàng hải sản vô cùng nổi tiếng, nghe nói hương vị ở đây rất ngon, nguyên liệu chế biến luôn mới, nhưng nhược điểm là nó quá xa, từ trung tâm hội nghị đến đó đi taxi mất gần 30 phút.
Còn chưa tới giờ cơm, nhưng những bàn tròn trong không gian mở ở lối vào nhà hàng đã chật kín người, dưới chân họ chất đống vỏ bia, âm thanh reo hò cụng bia liên tiếp, bầu không khí ồn ào náo nhiệt.
Mọi người bước lên cầu thang lên lầu hai, tiến vào phòng bao, vừa mới ngồi xuống, đồ ăn đã được gọi sẵn rồi, nếu cần thì có thể gọi thêm vào bất cứ lúc nào, Tiểu Thịnh lúc này mới kịp phản ứng: "Chuyện này là thế nào?"
Có người lên tiếng: "Các cô không biết gì mà đã đi theo rồi à?"
Thẩm Từ Âm mở túi nilon đựng bát đĩa ra, vẻ mặt cũng mê mang.
Lần này, Tập đoàn VH có rất nhiều người đến thành phố C công tác, phụ trách từng bộ phận khác nhau, nhưng họ không quen thuộc nhau lắm, tin tức không được lưu thông. Mặc dù Thẩm Từ Âm phụ trách điều phối, nhưng ngoại trừ Jeffery, cô không phải là người cấp cao nhất, cô cũng không nhận được nhiều thông tin hơn các đồng nghiệp bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bữa tối hôm nay do văn phòng thư ký xử lý, nói là phải gọi cho toàn bộ đồng nghiệp đang đi công tác, từng người một, bọn họ không được phép bỏ lỡ, đám người Thẩm Từ Âm mơ mơ màng màng đi theo, dù sao cũng có cơm ăn.
"Vốn dĩ nhà hàng này không cho đặt trước, nhưng sau đó Ngôn tổng nói tối nay anh ấy mời, hai ngày qua mọi người đều vất vả rồi, cho nên muốn chiêu đãi, hỏi chúng ta muốn ăn gì, mọi người đều nói muốn đến đây, anh ấy thật sự thần thông quả đại mà đặt được bàn." Một đồng nghiệp nói thêm: "Anh ấy và Jeffery, cùng với một số nhà lãnh đạo khác, đang ở trong phòng bao bên cạnh."
"Ngôn tổng là nam thần của tôi!"
"Ông chủ trả tiền, tối nay tôi sẽ ăn thật nhiều, không cần lo về tiền nong, mang hết hải sản đắt nhất vào đây!"
Các món ăn nhanh chóng được phục vụ từng món một, Thẩm Từ Âm không muốn uống, cô cùng các đồng nghiệp khác cũng không uống gọi vài chai Coca, lặng lẽ ăn ở bên cạnh.
Phục vụ bưng cái khay đến, nghiêng người hỏi: "Thạch dừa đến rồi ạ, có một bát không có xoài, cho hỏi vị nào không ăn được xoài?"
Bàn ăn nhộn nhịp im lặng.
"Bàn chúng ta ai để lại note* vậy?"
(*) Bình thường đặt đồ ăn hay đồ uống mà muốn thêm hay bỏ gì đó, thì sẽ note riêng đó.
"Có nhầm bàn không?"
"Trong thạch dừa này phải có xoài à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai? Ai không ăn được xoài? "
Mọi người nhìn nhau, Thẩm Từ Âm dừng một chút, nói: "Nếu không có ai thì...... Xin lỗi, tôi không ăn xoài. "
Phục vụ mỉm cười, đặt bát sứ trắng trước mặt cô: "Mời cô dùng."
Tiểu Thịnh tò mò hỏi: "Chị Âm Âm, chị bị dị ứng à?"
"Không phải dị ứng, chỉ là chị không thích.” Cô nói “Một chút cũng không muốn ăn."
Mọi người chỉ cho là Thẩm Từ Âm tự mình để lại note riêng cho nhà hàng, lực chú ý nhanh chóng rút đi.
Thẩm Từ Âm cúi đầu nhìn sữa bò trong bát.
Cô không biết trong thạch dừa sẽ có xoài dầm, thì làm sao có chuyện cô tự note riêng với nhà hàng.
Ở đây người biết rõ cô không ăn được xoài, ngoại trừ chính cô ra, chỉ có một người.
Anh vẫn còn nhớ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro