Trì Âm (H)

Đưa Về

2024-08-17 09:56:48

Sau khi ăn xong, Thẩm Từ Âm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, điện thoại của Ngôn Chiêu trên bàn điên cuồng rung lên, anh cầm lên, ngón tay trượt mở khóa, liếc mắt nhìn xuống.

Ngôn Trăn: [Anh không về nhà ăn tối à? Anh lén đi đâu chơi sau lưng em đúng không?! Sao anh không mang em theo ??]

Ngôn Trăn tuổi còn nhỏ, là thời kì bị cha mẹ kiểm soát chặt chẽ, cô khao khát sự tự do mà Ngôn Chiêu được phép có vì cái gọi là "anh đã lớn rồi".

Ngôn Chiêu: [Không được đưa học sinh tiểu học ra khỏi nhà.]

Ngôn Trăn: [Anh bị mất trí nhớ à! Em đã nói bao nhiêu lần rồi, tháng chín này em sẽ học năm nhất trung học cơ sở* rồi!!]

(*) Tiểu học bên Trung là học 6 năm, năm nhất trung học cơ sở là lớp 7.

Ngôn Chiêu: [Có khác nhau sao?]

Ngôn Trăn: [..... Chờ đó, về nhà em sẽ đánh anh.]

Ngôn Chiêu: [Em đánh anh? Chi bằng em lén dán nhãn công chúa màu hồng của em vào balo đi học của anh, cái đó còn có lực sát thương lớn hơn.]

Ngôn Chiêu: [Anh bận, sẽ không về.]

Ngôn Trăn: [Ngôn Chiêu!! Anh trai là tốt nhất !! Khi về lén mang cho em một ít xiên nướng nhé !! Em đói quá, mẹ không cho em gọi đồ ăn ngoài!!]

Điện thoại bị oanh tạc dữ dội, những tin nhắn còn lại Ngôn Chiêu cũng không nhìn nữa mà bật tắt tiếng.

Thẩm Từ Âm trở về chỗ ngồi: "Tôi vừa mới đi tính tiền, nhưng ông chủ bảo cậu đã thanh toán, tôi chuyển tiền ăn cho cậu nhé?" 

"Cậu không cần phải rõ ràng như vậy, lần sau mời tôi là được."

Thẩm Từ Âm vẫn muốn kiên trì, nhưng nghĩ đến tính cách của Ngôn Chiêu, cảm thấy kiên trì cũng vô dụng, chỉ có thể đáp: "Được rồi, vậy lần sau tôi sẽ mời cậu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những đêm đầu thu có chút mát mẻ, đèn đường được thắp sáng, lốm đốm rải rác.

Ngôn Chiêu nghiêng đầu hỏi: "Cậu sống ở đâu?"

"Thành Vịnh."

Bởi vì Thẩm Từ Âm không muốn sống chung với Thẩm Giang, cho nên sau khi đến Ninh Xuyên, Thẩm Giang thuê cho cô một căn nhà riêng ở Thành Vịnh, mời một thím đến nấu ăn và dọn dẹp mỗi ngày, khoảng thời gian còn lại, cô luôn ở nhà một mình.

"Cách đây rất gần, cậu thường về nhà bằng cách nào?"

"Xe buýt."

"Được."

Thẩm Từ Âm thấy anh không có ý định tạm biệt cô, hỏi: “Cậu không về nhà sao?"

"Tôi tiễn cậu." Ngôn Chiêu lời ít mà ý nhiều, "Trời tối rồi."

Cô vô thức từ chối: "Không, tôi sẽ tự mình trở về."

Cô đã đi tuyến đường này nhiều lần, sớm đã thuộc làu.

Ngôn Chiêu: "Cậu nghĩ tôi có thể để cậu về một mình sao?"

Thẩm Từ Âm: "...... Cảm ơn cậu."

Giáo dục gia đình của Ngôn Chiêu hẳn là rất tốt, Thẩm Từ Âm nghĩ.

Trong gió đêm, hai người xuống xe buýt, im lặng đi cạnh nhau trên đường phố, leo lên một cây cầu vượt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đi đến giữa cầu vượt, Thẩm Từ Âm dừng lại, đột nhiên nói: "Mỗi lần tan học, tôi đều đi ngang qua cầu vượt này, đôi khi thời tiết tốt, từ đây có thể nhìn rõ ánh trăng."

Ngôn Chiêu đứng bên cạnh cô, cũng ngẩng đầu nhìn lên, trên nóc tòa nhà phía xa, một vầng trăng tròn đang treo lơ lửng, dưới chân là dòng xe cộ vô tận, ánh đèn thắp sáng, hòa vào dòng sông đầy màu sắc.

Một làn gió mát thổi qua tóc cô.

"Tôi sẽ đứng đây một lúc và nghe tiếng Anh*."

(*) Listening trong môn Anh văn

"Đến lúc này vẫn còn nghe tiếng Anh?"

"Ừm, thật ra nghe cũng không rõ lắm, bởi vì ở đây rất ồn ào, nhưng tôi thích nó."

"Cậu thích ồn ào?" Thoạt nhìn không giống lắm.

"Không hẳn." Cô lắc đầu, "Bởi vì khi xuống cầu vượt này sẽ đến nhà tôi, một ngôi nhà rất yên tĩnh."

Trước kia có mẹ, bây giờ chỉ có cô.

Nó yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

"Cảm ơn cậu hôm nay đã tiễn tôi." Thẩm Từ Âm chỉ vào phía đối diện, "Đó là chung cư nhà tôi, cửa ra vào đều có bảo vệ, rất an toàn, thời gian cũng không còn sớm, cậu mau trở về đi."

Cô vén tóc ra sau tai, vẫy tay với anh, "Tạm biệt."

Ngôn Chiêu nhìn cô, lời nói đọng lại trên đầu lưỡi, sau khi nghĩ xong vẫn không nói ra, chỉ mỉm cười với cô: "Ừm, hẹn gặp lại vào thứ hai."

——

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0