Mua Quần Áo
2024-08-17 09:56:48
Sau khi hai người kết bạn, Ngôn Chiêu tùy tiện bấm vài cái, điện thoại di động của Thẩm Từ Âm vang lên âm thanh nhắc nhở.
Anh trực tiếp chuyển cho cô một vạn*.
(*) Một vạn = 10 nghìn tệ.
Cô nhìn những con số trên màn hình, gần như nghi ngờ ánh mắt của mình, sau một lúc, cô mới do dự nói: "Cậu...... Có phải gõ dư một số không không? Mua một chiếc áo phông mà thôi, không cần nhiều như vậy đâu, thậm chí một nghìn là quá đủ."
"Cho cậu ngân sách sung túc không được à?" Ngôn Chiêu duỗi tay ra mở khóa, đẩy cô ra, "Muốn mua cái gì thì mua, không đủ thì nói với tôi."
Thẩm Từ Âm đi rất nhanh, hai mươi phút sau đã quay lại rồi.
Ngôn Chiêu cũng không thèm nhìn, trực tiếp mặc quần áo cô mua, hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Thẩm Từ Âm đưa quần áo ướt cho anh: "Quần áo của cậu, đừng quên."
Anh ‘chậc’ một tiếng: "Vứt đi."
"Chỉ là ướt mà thôi, trở về giặt sạch là được rồi."
"Không, cái này tôi không thiếu, chẳng muốn cầm về."
Thẩm Từ Âm có chút hiểu rõ tính cách của Ngôn Chiêu, không nói thêm nữa, cầm lấy quần áo ném vào thùng rác.
Bước ra khỏi tiệm bi-a, mặt trời dần lặn xuống chân trời, tạo thành một vùng màu cam rực rỡ.
"Buổi tối ăn gì?" Ngôn Chiêu hơi nâng cằm lên, ra hiệu về hướng trung tâm mua sắm cách đó không xa, "Đến chỗ đó nhé? Có thích nhà hàng nào không?"
Thẩm Từ Âm lắc đầu: "Tôi chỉ có một mình, bình thường sẽ không ăn ở nhà hàng."
"Được thôi." Ngôn Chiêu cúi đầu xuống, nghịch điện thoại di động gửi tin nhắn, sau đó cất vào túi, "Dẫn đường đi, tôi sẽ đi cùng cậu."
Anh thật sự muốn ăn cùng cô, Thẩm Từ Âm có chút kinh ngạc: "Đồ tôi ăn, chưa chắc gì cậu thích ăn đâu."
"Còn chưa ăn, làm sao cậu biết tôi không thích?"
Thẩm Từ Âm: "...... Đi thôi. "
Thẩm Từ Âm dẫn anh đến một quán mì nhỏ.
Quán mì không lớn, bàn ghế hơi tồi tàn nhưng hoàn cảnh rất sạch sẽ.
"Đôi khi không biết ăn gì tôi sẽ đến đây, ông chủ tình cờ cũng là người Nam Thành, hương vị rất giống nhà tôi." Thẩm Từ Âm không rõ tâm trạng của Ngôn Chiêu, vẫn có chút e ngại, "Nếu không muốn ăn......"
"Đói bụng quá, cậu gọi gì tôi cũng ăn sạch."
Thẩm Từ Âm gọi hai bát mì thịt bò, hỏi anh: "Cậu có ăn rau thơm không?"
"Không ăn."
"Ông chủ, cho một bát không rau thơm."
Rõ ràng vừa nãy còn bảo gọi gì cũng ăn sạch......
Mì nhanh chóng được bưng ra, anh chậm rãi tháo đũa dùng một lần, gắp một đũa mì, chuẩn bị cho vào miệng, thì phát hiện Thẩm Từ Âm đang bất động nhìn mình.
"Làm sao vậy?"
"Không...... Tôi chỉ muốn biết phản ứng của cậu với bát mì này. "
Anh đặt đũa xuống: "Thẩm Từ Âm, rốt cuộc tại sao cậu phải cẩn thận như vậy?"
Sợ mắc nợ người khác nên không thích để người khác giúp đỡ, sợ làm cho người khác khó chịu, nên cố gắng quan sát cử chỉ lời nói, hiển nhiên làm loại chuyện này rất vất vả với cô, cô cũng không am hiểu, cho nên cô dứt khoát tránh tiếp xúc giữa các cá nhân, tự nhốt mình vào lồng.
"Không có." Cô cúi đầu xuống, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, "Ăn đi, mì sắp nguội rồi."
Đồng hồ trên tường quay chậm, bầu trời ngoài cửa thay đổi từ chập tối sang tối hoàn toàn.
Thẩm Từ Âm nghĩ nghĩ, vẫn quyết định ân cần khuyên nhủ vị thiếu gia giàu có coi tiền như rác này: "Tôi nghĩ cậu vẫn nên cảnh giác một chút, đừng tùy tiện chuyển tiền cho người không quá quen thuộc, còn một lần chuyển nhiều tiền như thế. May mà hôm nay cậu gặp tôi, bằng không thì nhiều tiền như vậy, người khác có thể không hoàn lại cho cậu. "
Ngôn Chiêu lười biếng hỏi: "Chúng ta không quen à?"
"Cũng chỉ mới gặp ba lần mà thôi." Thẩm Từ Âm tính toán: "Hôm nay là lần thứ ba."
Ngôn Chiêu chậm rãi "ừm" một tiếng, giống như đang suy nghĩ, cuối cùng lại mỉm cười: "Cậu xác định chỉ có ba lần sao?"
Thẩm Từ Âm chậm chạp một giây, rất nhanh chóng nhận ra anh là có ý gì.
Hóa ra những cuộc gặp gỡ thường xuyên trong thời gian này không phải là ảo tưởng của cô, anh cũng nhìn thấy cô.
Cho dù họ không bao giờ nói chuyện, nhưng họ vẫn ngầm hiểu.
Anh trực tiếp chuyển cho cô một vạn*.
(*) Một vạn = 10 nghìn tệ.
Cô nhìn những con số trên màn hình, gần như nghi ngờ ánh mắt của mình, sau một lúc, cô mới do dự nói: "Cậu...... Có phải gõ dư một số không không? Mua một chiếc áo phông mà thôi, không cần nhiều như vậy đâu, thậm chí một nghìn là quá đủ."
"Cho cậu ngân sách sung túc không được à?" Ngôn Chiêu duỗi tay ra mở khóa, đẩy cô ra, "Muốn mua cái gì thì mua, không đủ thì nói với tôi."
Thẩm Từ Âm đi rất nhanh, hai mươi phút sau đã quay lại rồi.
Ngôn Chiêu cũng không thèm nhìn, trực tiếp mặc quần áo cô mua, hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Thẩm Từ Âm đưa quần áo ướt cho anh: "Quần áo của cậu, đừng quên."
Anh ‘chậc’ một tiếng: "Vứt đi."
"Chỉ là ướt mà thôi, trở về giặt sạch là được rồi."
"Không, cái này tôi không thiếu, chẳng muốn cầm về."
Thẩm Từ Âm có chút hiểu rõ tính cách của Ngôn Chiêu, không nói thêm nữa, cầm lấy quần áo ném vào thùng rác.
Bước ra khỏi tiệm bi-a, mặt trời dần lặn xuống chân trời, tạo thành một vùng màu cam rực rỡ.
"Buổi tối ăn gì?" Ngôn Chiêu hơi nâng cằm lên, ra hiệu về hướng trung tâm mua sắm cách đó không xa, "Đến chỗ đó nhé? Có thích nhà hàng nào không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Từ Âm lắc đầu: "Tôi chỉ có một mình, bình thường sẽ không ăn ở nhà hàng."
"Được thôi." Ngôn Chiêu cúi đầu xuống, nghịch điện thoại di động gửi tin nhắn, sau đó cất vào túi, "Dẫn đường đi, tôi sẽ đi cùng cậu."
Anh thật sự muốn ăn cùng cô, Thẩm Từ Âm có chút kinh ngạc: "Đồ tôi ăn, chưa chắc gì cậu thích ăn đâu."
"Còn chưa ăn, làm sao cậu biết tôi không thích?"
Thẩm Từ Âm: "...... Đi thôi. "
Thẩm Từ Âm dẫn anh đến một quán mì nhỏ.
Quán mì không lớn, bàn ghế hơi tồi tàn nhưng hoàn cảnh rất sạch sẽ.
"Đôi khi không biết ăn gì tôi sẽ đến đây, ông chủ tình cờ cũng là người Nam Thành, hương vị rất giống nhà tôi." Thẩm Từ Âm không rõ tâm trạng của Ngôn Chiêu, vẫn có chút e ngại, "Nếu không muốn ăn......"
"Đói bụng quá, cậu gọi gì tôi cũng ăn sạch."
Thẩm Từ Âm gọi hai bát mì thịt bò, hỏi anh: "Cậu có ăn rau thơm không?"
"Không ăn."
"Ông chủ, cho một bát không rau thơm."
Rõ ràng vừa nãy còn bảo gọi gì cũng ăn sạch......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mì nhanh chóng được bưng ra, anh chậm rãi tháo đũa dùng một lần, gắp một đũa mì, chuẩn bị cho vào miệng, thì phát hiện Thẩm Từ Âm đang bất động nhìn mình.
"Làm sao vậy?"
"Không...... Tôi chỉ muốn biết phản ứng của cậu với bát mì này. "
Anh đặt đũa xuống: "Thẩm Từ Âm, rốt cuộc tại sao cậu phải cẩn thận như vậy?"
Sợ mắc nợ người khác nên không thích để người khác giúp đỡ, sợ làm cho người khác khó chịu, nên cố gắng quan sát cử chỉ lời nói, hiển nhiên làm loại chuyện này rất vất vả với cô, cô cũng không am hiểu, cho nên cô dứt khoát tránh tiếp xúc giữa các cá nhân, tự nhốt mình vào lồng.
"Không có." Cô cúi đầu xuống, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, "Ăn đi, mì sắp nguội rồi."
Đồng hồ trên tường quay chậm, bầu trời ngoài cửa thay đổi từ chập tối sang tối hoàn toàn.
Thẩm Từ Âm nghĩ nghĩ, vẫn quyết định ân cần khuyên nhủ vị thiếu gia giàu có coi tiền như rác này: "Tôi nghĩ cậu vẫn nên cảnh giác một chút, đừng tùy tiện chuyển tiền cho người không quá quen thuộc, còn một lần chuyển nhiều tiền như thế. May mà hôm nay cậu gặp tôi, bằng không thì nhiều tiền như vậy, người khác có thể không hoàn lại cho cậu. "
Ngôn Chiêu lười biếng hỏi: "Chúng ta không quen à?"
"Cũng chỉ mới gặp ba lần mà thôi." Thẩm Từ Âm tính toán: "Hôm nay là lần thứ ba."
Ngôn Chiêu chậm rãi "ừm" một tiếng, giống như đang suy nghĩ, cuối cùng lại mỉm cười: "Cậu xác định chỉ có ba lần sao?"
Thẩm Từ Âm chậm chạp một giây, rất nhanh chóng nhận ra anh là có ý gì.
Hóa ra những cuộc gặp gỡ thường xuyên trong thời gian này không phải là ảo tưởng của cô, anh cũng nhìn thấy cô.
Cho dù họ không bao giờ nói chuyện, nhưng họ vẫn ngầm hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro